Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 229: Đều Là Số Mệnh




CHƯƠNG 229: ĐỀU LÀ SỐ MỆNH
Editor: Luna Huang
Phi Nhan thấy Dạ Quân Ly biểu cảm ngưng trọng, đã biết sự tình rất là quan trọng, nàng gật đầu đáp: “Công tử nói thẳng là được.”
“Hai mươi năm trước Mạc gia đóng ở Đồng thành, không phân lớn nhỏ, ta đều phải biết.” Thanh âm của Dạ Quân Ly u ám lộ ra mười phần khí phách.
Phi Nhan cảm thấy hơi chấn, nàng gật đầu đáp: “Được, ta tức khắc phái người đi thăm dò.” Nói xong nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Phi Nhan đi rồi, Mông Lung đột nhiên không vui đặt ly lên bàn một tiếng, vẻ mặt giận dữ trách mắng: “Dạ Mạch Hàn, ngươi cũng tốt xấu hỏi một chút ta có chịu ủy khuất hay không, có bị Lâu hồ ly ức hiếp hay không? Ta còn là muội muội của ngươi không?”

Khóe môi của Dạ Mạch Hàn câu lên, khẽ quét nàng một mắt: “Nếu ngươi thật bị Lâu Vũ Thần ức hiếp, vậy mới không phải muội muội của ta. Vô dụng như thế, quả thực chính là cho ta mất mặt.”
“Ngươi thật sự là không lương tâm, nếu Lâu Vũ Thần bắt Thanh Hoan, nhìn ngươi còn có thể nói như vậy không.” Mông Lung khó thở ôm trản trên bàn lên uống.
Một đạo thanh âm u ám nương gió lạnh theo sau đột nhiên sưu sưu truyền tới: “Ta sẽ không để Lâu hồ ly mang Tiểu Cửu đi.”
Trái tim của Mông Lung khẽ run lên, không ngừng oán thầm trong lòng: Làm ơn đi nàng chỉ là ví von thôi, Hiên vương điện hạ này xem thật như thế? Xem ra sau này nàng vẫn còn nói chuyện cẩn thận một chút mới tốt.
Bất quá thông tuệ như nàng, lập tức đổi vị trí tầm mắt, chỉ vào Dạ Mạch Hàn cười to hai tiếng xem thường nói: “Nghe đi, người không bổn sự là ngươi.”
Dạ Mạch Hàn khẽ cười một tiếng, thở dài nói: “Nếu là nữ nhân ta yêu, ta cũng sẽ không để nàng rơi vào trong tay người khác.”
Mông Lung sửng sốt, đột nhiên bắt ly trên bàn ném đến chỗ Dạ Mạch Hàn nổi giận nói: “Dạ Mạch Hàn, ngươi thấy sắc quên muội, tin hay không đời này ta cho ngươi không lấy được lão bà?”
Dạ Mạch Hàn một phát bắt được cái ly, mi phong nhíu nhíu khiêu khích nhìn hướng Mông Lung phản kích nói: “Tin hay không đời này ta cho ngươi không gả ra được?”
Vọng Thư Uyển.com
Mông Lung phát điên, có đôi khi nàng thực hận không thể lột ba tầng da của Dạ Mạch Hàn, nam nhân âm hiểm này, may mắn nàng có dự kiến trước không có gả cho hắn, bằng không cả đời này của nàng sẽ bị hủy.

Thật không biết người nào xui xẻo sẽ nhìn trúng hắn! Không đúng, ma bệnh như hắn, có người nhìn trúng mới là lạ!
“Ta muốn tuyệt giao với ngươi, ta không có ca ca như ngươi.” Mông Lung tức giận dậm chân, xoay người giận dữ tiêu sái đi.
Dạ Mạch Hàn như trước thanh nhược xuân phong cười thản nhiên uống trà, Mạnh Thanh Hoan có chút líu lưỡi nhìn bọn hắn đại chiến miệng lưỡi, lại cảm thấy đây là phương thức ở chung độc đáo giữa bọn hắn, khoái hoạt và ấm áp.
Nàng rất may mắn nhận thức bọn họ, tuy rằng tuy rằng không có lúc nào là không sinh hoạt tại trong nguy hiểm âm mưu, nhưng bên cạnh là tự nhiên người mình yêu có một đám bằng hữu, thân nhân, nàng chính là hạnh phúc.
Nàng hi vọng tất cả mọi người bên cạnh có thể được hạnh phúc, tình bạn của bọn họ luôn được duy trì.
Giờ khắc này, trong lòng Mạnh Thanh Hoan tràn ngập khát khao cùng dõi theo.

Ba ngày sau.
Trường Lan mang theo Tiêu Thủy Vân bọn họ đi tới y cốc. Trong cốc bốn mùa như xuân, mùi hoa mê người, phong cảnh tú lệ, nhưng không ai rảnh đánh giá cao những cảnh đẹp này.
Nhà trúc dựa nước lịch sự tao nhã, trước cửa để rất nhiều dược thảo đang phơi nắng, một nam nhân trung niên tuổi chừng năm mươi đưa lưng về phía bọn họ đang xử lý dược thảo trong viên.
Người này đúng là sư phụ của Trường Lan, cốc chủ dược cốc, tên là Ôn Chính Khanh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Chính Khanh quay đầu lại, khi hắn thấy nốt chu sa giữa trán của Trường Lan biểu tình trên mặt hắn hơi kinh hãi, lập tức dấu, hắn ngửa đầu mà trông, đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Xem ra hết thảy đều là số mệnh!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.