Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 223: Huyết Sắc Chu Sa Chí




CHƯƠNG 223: HUYẾT SẮC CHU SA CHÍ
Editor: Luna Huang
Vân nhi nhìn chủy thủ Mạc Thượng Tà đưa đến, hơi hơi rũ mắt.
Mấy người này tuy rằng kỳ quái, nhưng khiến nàng cảm giác không có địch ý. Nhất là y tiên công tử này, nàng cảm thấy lại càng thân thiết.
Nàng tiếp nhận chủy thủ Mạc Thượng Tà đưa đến, không có chút chần chờ nào, lập tức cắt cổ tay của mình, đem máu của mình uy cho Trường Lan.
Trường Lan thống khổ khó nhịn, thần trí có chút không thanh tỉnh, chỉ là theo bản năng uống máu của Vân nhi.

Mạc Thượng Tà hơi có vẻ căng thẳng lên sắc mặt của Trường Lan thoáng dịu đi một ít, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới nói với Vân nhi: “Được rồi.”
Vân nhi vội vàng thu tay về, xé mảnh vải trên người băng bó miệng vết thương.
Đã thấy Trường Lan vốn bình tĩnh đột nhiên ôm ngã trên mặt đất, sắc mặt biểu tình tựa hồ cực kỳ thống khổ.
“Tại sao có thể như vậy?” Biểu tình trên mặt Mạc Thượng Tà có chút kinh hoảng, uống xong máu của xử nữ, độc tính hẳn là bị áp chế, vì sao Trường Lan còn nghiêm trọng hơn trước?
Hắn vội vàng đè lại Trường Lan đang thống khổ, Việt Phong Linh bên cạnh đột nhiên chỉ vào Trường Lan cả kinh nói: “Các ngươi mau nhìn, trên trán của hắn. . .”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đã rơi vào trên mặt Trường Lan, đã thấy giữa trán hắn đột nhiên hiện ra một huyết hồng, nhan sắc chậm rãi nồng đậm, chỉ chốc lát một viên chu sa huyết sắc hiện ra.
Vân nhi nhìn viên chu sa huyết sắc này đột nhiên mở to hai mắt nhìn, trong óc ông ông tác hưởng, nhất thời không có suy nghĩ.
“Công tử, Trường Lan hắn tại sao có thể như vậy?” Vẻ mặt Việt Phong Linh là không hiểu hỏi Mạc Thượng Tà.
Mạc Thượng Tà nhìn chằm chằm nốt chu sa đột nhiên xuất hiện của Trường Lan nhiều hứng thú dương môi cười: “Nguyên lai là như vậy!” Đáy mắt của hắn thâm ý đặc hơn một ít, nhìn Trường Lan dần dần đã khôi phục bình tĩnh, mở mắt.
Trường Lan đau đầu muốn nứt ra, hắn vỗ đầu, giãy giụa ngồi dậy, trong óc một mảnh hỗn độn thống khổ không chịu nổi.

Vọng Thư Uyển.com
Mạc Thượng Tà nhìn Trường Lan một mắt, rồi hướng Vân nhi nói: “Vân nhi cô nương, ngươi chẳng lẽ không giải thích cho chúng ta một chút sao?”
Vân nhi hoảng hốt ngẩng đầu, ức chế không nổi kích động đáy lòng, một câu cũng nói không ra miệng.
Đau ý của Trường Lan tiêu tán không ít, hắn nghe Mạc Thượng Tà tựa hồ cố ý nhằm vào Vân nhi, có chút khó hiểu cau mày hỏi Mạc Thượng Tà: “Đây quan hệ gì cới Vân nhi cô nương?”
Mạc Thượng Tà hừ lạnh cười, nói: “Công tử có biết chính mình từ nhỏ bị người hạ cổ, cải biến dung mạo không?”
Trường Lan ngẩn ra, u lãnh đáy mắt nhìn Mạc Thượng Tà, hỏi hắn: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Việt Phong Linh chỉ chỉ trán của hắn nói: “Trường Lan công tử trán ngươi có thêm một nốt chu sa huyết sắc.” Nốt chu sa phi thường bắt mắt đáng chú ý, nhưng không thể không nói, cũng để dung mạo của Trường Lan thêm vài phần hấp dẫn, làm cho không người nào có thể mắt càng không thể quên đi.

Trường Lan hồ nghi, hắn tự tay sờ sờ giữa trán, chạm được nốt chu sa này xong hắn biến sắc, vẻ mặt cứng đờ.
Bất quá một lát sau, hắn nhớ tới thủ cung sa biến mất sau khi giải độc của Mạnh Thanh Hoan, cho là mình cũng vì sau khi giải độc mới có, liền trả lời: “Có lẽ là phản ứng sau khi giải độc, có cái gì ngạc nhiên?”
Mạc Thượng Tà cười cười trả lời: “Đây quả thật là xuất hiện sau khi giải độc, đó là bởi vì có người ẩn đi chu sa này ở giữa trán của ngươi, cho đến hôm nay đánh bậy đánh bạ, mới giải khai cổ độc nhiều năm trước hạ trên người ngươi, cho ngươi khôi phục dung mạo nguyên bản.”
Hắn nói xong, dừng một chút, ánh mắt nhìn hướng về phía Vân nhi, lại nói: “Mà giải dược, chính là máu tươi của người thân nhất.”
Vân nhi rốt cục không nhịn được, nước mắt giống như vỡ đê đột nhiên nhào đến phía Trường Lan ôm chặt lấy hắn, thanh âm nghẹn ngào khóc lóc kể lể nói: “Ca ca, ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi!”
Luna: Chúc mọi người năm mới phát tài, vạn sự như ý, tấn tài tấn lộc tấn bình an



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.