Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 222: Trường Lan Độc Phát




CHƯƠNG 222: TRƯỜNG LAN ĐỘC PHÁT
Editor: Luna Huang
Trường Lan thấy đáy mắt của cô nương kia có chút mê ly, một lát sau mới rõ, chỉ là thấy hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh cùng người, cô nương kia có vẻ hết sức căng thẳng.
“Các ngươi là người nào?” Nàng nhớ rõ chính mình bị đuổi giết, là một vị công tử cứu nàng, nhưng này tướng mạo của người đó nàng nhớ rõ, không phải mấy người này.
“Cô nương, ngươi đừng sợ hãi. Ngươi ở bờ sông bị người đuổi giết, là bằng hữu của ta cứu ngươi. Chỉ là người đuổi giết ngươi rất khó đối phó, cho nên chúng ta mang ngươi rời đi trước, chờ đợi hết mưa rồi, liền đi cùng bọn họ hội họp.” Thanh âm của Trường Lan ôn nhuận giải thích.
Ấn đường của cô nương kia khẽ động, nàng sờ sờ miệng vết thương sau lưng của mình, lại thử vận nội lực, phát hiện độc mình trúng đã giải, trên mặt nàng lộ ra một tia hỉ sắc, ẩn biểu tình đề phòng, hỏi: “Là ngươi giúp ta giải độc sao?”

Không đợi Trường Lan trả lời, Mạc Thượng Tà liền hừ nhẹ một tiếng, quét cô nương kia một mắt nói: “Coi như ngươi tốt số, gặp được y tiên công tử nổi tiếng lẫy lừng.”
“Y tiên công tử?” Vẻ mặt cô nương kia nghi hoặc, tựa hồ chưa từng nghe qua danh hào này.
Mạc Thượng Tà nhìn vẻ mặt của nàng, không khỏi xem thường, trên đời này thậm chí có người chưa từng nghe qua danh hào của y tiên công tử?
Cô nương kia có chút thật có lỗi nói với bọn hắn: “Xin lỗi, ta luôn ở trong núi, chuyện trên giang hồ không phải rất rõ ràng.”
Trường Lan nghe lời này nhẹ nhàng nhíu mày, lòng đầy nghi hoặc. “Không biết cô nương xưng hô như thế nào, những người đó tại sao phải đuổi giết ngươi?” Trường Lan dò hỏi.
“Ta gọi là Vân nhi.” Nàng nói xong tên mình, sắc mặt đột nhiên buồn bả, hít một tiếng nói: “Nhà chúng ta có một kiện bảo vật truyền thế, bị những người đó biết, bọn họ muốn đoạt, cho nên mới vắt óc tìm kế muốn bắt ta!”
Mạc Thượng Tà hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường, hắn không tin tưởng những lời của cô nương Vân nhi này nói.
Trường Lan tuy rằng cũng có hoài nghi, nhưng là không chọc thủng, hắn thanh nhuận cười, đưa bình trên người cho nàng nói: “Cô nương yên tâm, những người đuổi giết ngươi bằng hữu của ta giúp ngươi giải quyết.”
Vân nhi tiếp nhận bình nước cảm kích một tiếng: “Cảm ơn!”

Vọng Thư Uyển.com
Trường Lan lắc đầu, đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn ở ngực, hắn ôm ngực, trong khoảnh khắc sắc mặt biến trắng bệch, mồ hôi trên trán chảy ròng.
Vân nhi sợ tới mức kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ lấy thân mình gầy yếu của hắn hỏi: “Công tử, ngươi làm sao vậy?” Mạc Thượng Tà thấy hắn như vậy liền biết là cổ độc trong cơ thể phát tác, hắn vội vàng ngẩng đầu nói với Việt Phong Linh: “Mau lấy thuốc ra.”
Vẻ mặt Việt Phong Linh hoảng hốt, đột nhiên chấn động, đầu óc trống rỗng, như lâm đại địch rung giọng nói: “Chúng ta đi quá gấp, thuốc quên ở khách điếm.”
Nàng không khỏi có chút hối hận, thời gian cấp bách lúc trước rất nhiều đồ vật này nọ nàng cũng chưa kịp thu dọn, trong đó liền có giải dược của Trường Lan.
Trán của Mạc Thượng Tà hơi liễm, một vẻ sắc lạnh xẹt qua, Việt Phong Linh vội vàng quỳ xuống: “Thực xin lỗi, công tử, ta không phải cố ý.”
Trường Lan chịu đựng đau đớn toàn tâm, đột nhiên nắm lấy cánh tay của Mạc Thượng Tà lắc đầu nói với hắn: “Không trách Phong Linh, lúc ấy thời gian cấp bách, quản không được nhiều như vậy.”

Mạc Thượng Tà tức giận nói: “Ngươi còn có tâm tư cầu tình thay người khác.” Hắn cắn răng ấn đường sắp vắt chặt vắt óc suy nghĩ đối sách, hắn hạ cổ Trường Lan, trong thiên hạ chỉ có hắn có giải dược.
Nhưng trước mắt giải độc là không thể nào, bất quá thì vẫn còn có một biện pháp.
“Trước mắt chỉ có thể tạm thời áp chế độc trong cơ thể ngươi.” Mạc Thượng Tà nói xong,, đột nhiên nhìn về phía Vân nhi, hỏi: “Vân nhi cô nương, mạo muội hỏi một câu ngươi còn là tấm thân xử nữ hay không?”
Vân nhi nghe lời này nhất thời sửng sốt, sắc mặt hiện lên một vẻ giận, nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của Mạc Thượng Tà, tựa hồ có ẩn tình gì, nàng chỉ có thể áp chế lửa giận đáy lòng gật đầu, nhìn hắn đến tột cùng giải thích thế nào?
Mạc Thượng Tà mừng rỡ: “Vậy thật tốt quá.” Nói xong hắn lấy ra chủy thủ mang theo trên người đưa cho Vân nhi nói: “Ta cần máu của ngươi đến tạm thời áp chế độc tính của hắn, xem thượng hắn không nhọc vất vả giải độc cho ngươi, mong rằng cô nương thành toàn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.