Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 149: Khốn Tình




CHƯƠNG 149: KHỐN TÌNH
Editor: Luna Huang
Không muốn sống?
Mạnh Thanh Hoan mở to hai mắt nhìn, gương mặt không giải thích được. Dạ Mạch Hàn đã đi tới, cho vị trí bên gối của Dạ Quân Ly.
Một khối ngọc bội mặc sắc lẳng lặng nằm ở nơi đó.
“Thông linh ngọc!” Mạnh Thanh Hoan cả kinh nói, nhất thời hiểu ý tứ của Dạ Mạch Hàn.
Là Dạ Quân Ly lấy thông linh ngọc trên người mình xuống, là hắn không muốn sống, hắn đang dùng biện pháp như thế nghiêm phạt nàng, yêu nghiệt này dĩ nhiên sẽ làm ra chuyện như vậy…

Viền mắt Mạnh Thanh Hoan ẩm ướt, nước mắt theo viền mắt nàng chảy xuống, không tiếng động khóc lên.
“Ta biết ngươi và Trường Lan vẫn chưa phát sinh, ngươi gạt hắn tự có lý do của ngươi, ta sẽ không can thiệp.” Hắn vỗ vỗ vai của nàng, lại nói: “Thanh Hoan, nếu như ngươi có cái gì luẩn quẩn trong lòng, có thể tùy thời tới tìm ta, ta nguyện ý vì phân ưu với ngươi.”
Mạnh Thanh Hoan cảm kích gật đầu, nàng biết trong những người này, tin tưởng nhất đó là Dạ Mạch Hàn. Hắn tựa hồ có thể thấy rõ tất cả, nhưng không giống Lâu Vũ Thần lộ ra nguy hiểm, cho người không dám đến gần.
Trên người Dạ Mạch Hàn có vị đạo tự nhiên, có thể cho người ta buông lỏng, cho người tự do, cho người không khỏi trong lòng bình tĩnh.
“Cảm tạ.” Mạnh Thanh Hoan nghẹn ngào nói tạ ơn.
Dạ Mạch Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, hắn liếc nhìn Dạ Quân Ly nằm ở trên giường, khóe môi hiện lên một tiếu ý nhược tức nhược ly nói rằng: “Tam đệ là người thông minh, hắn biết chỉ có bản thân chết mới có thể gặp ngươi, nên liều lĩnh lấy thông linh ngọc trên người xuống.”
Hắn dừng một chút tiếp tục nói: “Có lẽ các ngươi nên hảo hảo nói một chút, chuyện đồn đãi ta sẽ xử lý, ngươi có thể yên tâm.”
Trong lòng Mạnh Thanh Hoan không thể nói cảm ơn, chỉ có thể nín khóc mỉm cười, hướng hắn gật đầu.
Dạ Mạch Hàn không lưu lại nữa, lập tức xoay người rời đi, vì nàng đóng chặt cửa phòng.
Bên trong gian phòng an tĩnh, Mạnh Thanh Hoan ngồi ở trước giường, cầm lấy thông linh ngọc bên gối nhẹ nhàng vuốt ve, nhớ tới Dạ Quân Ly mạo hiểm phiêu lưu làm chuyện như vậy, nàng vừa giận vừa đau lòng, suy nghĩ một chút nước mắt không khỏi từng viên một lăn xuống, rơi vào trên thông linh ngọc trong tay nàng.
Nàng đem thông linh ngọc đeo vào trên người của Dạ Quân Ly, chuẩn bị để hắn tỉnh lại, chỉ là nàng không muốn Dạ Quân Ly sau khi tỉnh lại thấy vẻ mặt lệ ngân của nàng, liền móc khăn trong ngực ra lau nước mắt.

Đợi lệ khô, nàng đưa tay nhẹ vỗ về ngũ quan tuấn dật của Dạ Quân Ly, từ mi tâm đến khóe môi.
Nàng chậm rãi chồm người qua, môi đỏ mọng dán lên môi lạnh của hắn, Mạnh Thanh Hoan từ từ nhắm hai mắt, không cho đáy lòng chảy nước mắt.
Vọng Thư Uyển.com
Trong lúc bất chợt, nàng cảm thấy bên hông nặng nề, một đôi bàn tay to hữu lực cuốn lấy eo của nàng, đem nàng ôm chặt vài phần. Mạnh Thanh Hoan mở mắt, đụng vào trong tròng mắt sâu như huyền đàm.
Đây đó bốn mắt nhìn nhau, môi của Mạnh Thanh Hoan còn dán trên môi hắn, bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, tuy rằng người trước mắt Dạ Quân Ly dung mạo xa lạ, nhưng hắn biết là nàng!
Đáy lòng Mạnh Thanh Hoan mê loạn chỉ chốc lát, lập tức thanh tỉnh lại, nàng vội vội vàng vàng đứng lên, khăn trong tay trên người nàng rơi vào trước mắt của Dạ Quân Ly.
Cẩm sắc quen thuộc cùng với tú thanh trúc thanh nhã quen đến không thể quen hơn, nhất là chữ lan thêu trên khăn làm tim của hắn đau nhói, lệ khí dâng lên đáy lòng hắn, nắm chặt khăn kia, hàn khí đáy mắt càng ngày càng đậm.
“Mạnh Thanh Hoan, vì sao nàng phải đối với ta như vậy?” Dạ Quân Ly tuyệt vọng cực độ, hắn không tiếc lấy cái chết đổi một cái hôn một lần gặp nàng, thế nhưng nàng lại mang theo khăn của Trường Lan, là tín vật giữa bọn họ sao? Hay là nàng đang khiêu khích hắn?
Hắn cho là mình có thể tiêu tan, nhưng thấy khăn thuộc về Trường Lan, hắn mới biết không có thể! Hắn có thể dung sai lầm giữa nàng và Trường Lan, nhưng không thể dễ dàng tha thứ trong lòng bọn họ có đối phương.

Mạnh Thanh Hoan trong lúc nhất thời không có hiểu được Dạ Quân Ly vì sao đột nhiên trở nên âm hàn như vậy, thẳng đến nàng thấy khăn Dạ Quân Ly nắm chặt trong tay, nàng mới nhớ.
Là nàng sơ sót, khăn vốn là dự định trả lại cho Trường Lan, vậy mà đối phương đưa nàng lau nước mắt xong liền quen thu hồi.
“Ta…” Mạnh Thanh Hoan muốn giải thích, nhưng đợi nàng mở miệng, chợt nghe tê một tiếng, khăn trong tay Dạ Quân Ly cũng đã bị xé nát bấy, từng mảnh vải bay xuống như tuyết bay lượn trước mặt Mạnh Thanh Hoan.
Dạ Quân Ly nhắm hai mắt lại, thanh âm lạnh như hàn cửu băng: “Nàng đi đi, ta sẽ không ngớ ngẩn nữa. Cái mạng này, nàng muốn cứu liền cứu, không muốn cứu cũng không sao, phản chính ta sống cũng chỉ là một chê cười.”
Ngón tay Mạnh Thanh Hoan nhẹ nhàng run rẩy, đây còn phải kà tự làm tự chịu không? Kết quả như vậy, không phải là nàng mong muốn sao? Nhưng vì cái gì tâm sẽ đau nhức như thế?
Nàng cảm giác mình cũng không mặt mũi nào tiếp tục ở lại nữa, xoay người chạy ra ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.