Thố Vương Tiên Lộ

Chương 109: Có ma thú biết nói chuyện




Rời xa khỏi đáy vực sâu. Tiểu Thất lẩn khuất đi sang phía chân núi. Bên này vắng vẻ lại nằm ở địa thế cao hơn, đứng trên một mỏm đá. Hắn cẩn thận quan sát lại khu vực nơi này vừa là do tính tò mò đồng thời quan sát từ trong tối giúp hắn có thể đánh giá một chút về địa phương đầu tiên hắn đặt chân tới ở Ma Giới
Cảnh tượng phía dưới giống như cuộc sống con người thời cổ đại, cuộc sống sơ khai những ngày đầu, Nhưng nơi đây không chỉ có một tộc Ma Thú, Bọn họ tập chung thành từng nhóm, sinh hoạt ở từng khu riêng biệt. Bọn họ làm gì, ăn uống ra sao? Hắn vẫn chưa nhận ra. Bởi lẽ nơi đây chẳng có hàng quán, cũng không có tiệm quần áo. Những thứ khoác bên ngoài là tấm da lông của một con con Ma Thú nào đó, có thể đây là của bọn” tù nhân” hay là một chiến lợi phẩm khi chiến thắng một con Ma Thú cùng loài khác
Ngay trước mặt hắn là một cảnh như vậy, một con Ma Thú nhỏ con có bộ lông xám dày và mượt, vừa mới bị gục ngã thì kẻ đã giết nó lập tức đi tới dùng hàm răng sắc, móng vuốt nhọn sáng loáng như được bao bởi một lớp Tinh Thiết chộp lấy phía trước ngực kẻ bại trận mà xé toang lớp da lông bê ngoài. Khoác trên Mình” chiến lợi phẩm” nó ngửa mặt gồng hai cánh tay cuồn cuộn đang nắm chặt tâm mạch tên xấu số mà hú lên một hồi dài
Kẻ Thắng trận đã bỏ đi, đệ lại một thi thể, huyết nhục đỏ lòm nhìn thấy từng bó cơ săn chắc. Tâm mạch đã bị moi đi, mấy con Ma Thú đứng nhìn nãy giờ hò reo không ngớt, nay cũng bỏ đi chỗ khác. Chỉ còn mấy con Tiểu Quỷ Cao tầm đầu gối con người, đầu to, phần lông phía trên rậm rạp che mấy khuôn mặt mấy phần chỉ còn nhìn thấy cái miệng rộng kéo dài tới mang tai, Làn da nâu sẫm, bàn tay nhỏ gầy guộc nhưng cầm con dao khá to bản và dài
Cái xác đị bọn chúng chia năm xẻ bảy, rồi kéo nhau đi mất dạng. Giống như những tên lao công, không chỉ xác Ma Thú, mà tất cả những thứ người ta vứt đi, đều có những Tiểu Quỷ lon ton chạy tới ” dọn dẹp” sạch sẽ. Không nghĩ nơi này thế mà lại không bị náo loạn, Ma Thú con nào cũng thập phần hung dữ, kích cỡ thì đủ loại, nhìn nhau con nào con nấy cũng gầm gừ nhưng sao không lao vào nhau? Chỉ một lúc lại quay mặt bỏ đi chỗ khác
Đi thêm một quãng dài sâu vào bên trong, hắn nhận thấy, chỉ có những con Ma Thú lạc loài mới có kết cục như vậy, còn hầu hết các tộc Ma Thú có số lượng không ít cùng sinh sống ở một nơi thế này dường như đều thuộc thế lực nào đấy
Nói chính xác hơn những tộc Ma Thú có thể sống ở đây đều có một Ma Tướng làm thủ lĩnh cầm đầu. Những Ma Tướng này phục tùng cho một kẻ Mạnh nhất vực này. Đó cũng là một Ma Thú nhưng sức lực chiến đấu của nó hơn hẳn những con còn lại đến nỗi những tên đó chỉ có thể làm tướng, còn hắn được gọi là Ma Quân Vực Chủ
Ma Quân vực chủ sống ở bên dưới vực sâu, chỗ bên trên mặt đất mà Tiểu Thất cũng chỉ là phần rìa bên ngoài, những thứ náo nhiệt, ghê gớm và “ Hay ho “ nhất ở một vực đều nằm ở dưới đó. Nếu ví đây là một thành phố thì chỗ hắn đang đứng chỉ là ngoại thành. Ngoại từ một số Ma Thú dưới trướng của Ma Quân Vực Chủ làm nhiệm vụ canh gác, thì nơi này toàn là những thành phần tạp nham, Ma Thú đơn độc lạc loài, hay những tộc có số lượng rất ít. Vì vậy những cuộc “ Thanh trừng “như hồi nãy lâu lâu vẫn có thể xảy ra, chục ngày thì có một ngày như vậy
Nhưng ngày đó không nhất thiết chỉ có một vụ ẩu đả
Chỗ hắn ngồi quan sát là một chỗ tối, mà chỗ tối thì thường những kẻ lui tới sẽ chẳng tốt đẹp gì. Đang ngồi suy nghĩ thì Tiểu Thất chợt nghe tiếng rượt đuổi. Ma Thú giết nhau thì hắn cũng chẳng bận tâm, lo cho bản thân mình trước đã, nhưng mà…
“Ô Thác Đạt… Chạy đi đừng lo cho Kha Tu “
“Không… ngươi ở lại sẽ chết mất… “
Một nhóm Ma Thú, tai nhọn,Vóc dáng không cao lớn lớp lông mỏng màu mận chín, thân gầy di chuyển rất nhanh theo hướng này
“Đám Man Huyết Tử sắp chạy đến đuổi kịp. Kha Tu ở lại chặn bọn chúng. Ô Thác Đạt mau về gặp Cơ Nhĩ Lão Lão đi”
“Kha Tu …!”
Thấy tên đó ngừng chạy, xem ra đã hạ quyết tâm
“Thác Đạt đi gặp Cơ Nhĩ Lão Lão gọi Châu Sa đến … Kha Tu cố gắng lên… Chút nữa ta sẽ quay lại ngay thôi”
Chỗ bọn họ chia ra ra lại đúng chỗ Tiểu Thất đang núp. Nhất thời rời đi là không thể rời đi, mà hắn căn bản cũng chưa muốn rời đi. Đây là ma giới, từ lúc hắn đi tới đây mới gặp người có thể nói cùng loại ngôn ngữ. Người này ở đây đã lâu chắc chắn biết ít nhiều về đại lục, Hắn muốn tìm được hậu nhân Huyết Tộc ít ra cũng phải tìm người dẫn đường thì khả năng mới cao hơn
“Nhưng đó có phải là người không?, đôi tai và đôi chân sao lại lông lá thế kia. Cũng chỉ có 4 ngón tay, lại có đuôi nữa chứ”
Tiểu Thất lướt qua rồi suy tính” Tên đó là xấu hay tốt cũng chưa rõ, không nên ra mặt … Biết đâu mấy tên Ma Thú truy đuổi còn cường đại, nguy hiểm hơn mấy lần. Cứ chờ xem đã”
Nói vậy chứ, Ma Thú có cường đại nhưng theo hắn quan sát thì di chuyển theo tốc độ này thì khó có thể theo kịp Thượng Thủy Phiêu Vân của hắn. Đám Ma Thú đi tới cũng không có đô con cho lắm, so với mấy tên lính gác thì còn kém hơn vài phần. Mà thủ đoạn công kích chỉ dùng vào nhục thể không có gì cao minh lắm, Tuy Hắn có nhục thể cường đại nhưng ở Ma Giới cũng là hạng xoàng xĩnh không đáng nhắc tới, Nhưng hắn còn chạy và dùng công kích nội khí được nên khá yên tâm
Đám Ma Thú chạy tới nơi, nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nào đó với tên Kha Tu, hắn cũng đáp lại bằng thứ ngôn ngữ đó, chẳng hiểu nội dung chúng vừa nói là gì? Và chẳng biết bên nào tốt bên nào xấu, nhưng Tiểu Thất sẽ đứng về bên của Kha Tu vì hắn biết ngôn ngữ của nhân loại
Bốn Ma Thú tên gọi Man Huyết Tử lao tới phía Kha Tu, bàn tay bọn chúng chọc móng vuốt mọc dài ra từ lúc nào, Bàn tay bốn ngón tuy gầy nhưng cảm giác rất chắc chắn đang cố gắng tóm gọn lấy tứ chi của Kha Tu, dường như cứ bị chụp tới thì sẽ bị siết cho đến đứt gân cốt thì thôi
Từng tiếng “ Cạp.. Cạp” khi ngón tay vồ hụt chạm vào nhau nghe thấy cũng ớn lạnh. Tiểu Thất nụp sau tẳng đá còn thấy vậy thì Kha Tu như thế nào?
Tiểu Thất thở dài khi thấy Tên đó ngoài có gan làm anh hùng, cầm chân đám Man Huyết Tử giúp người kia bỏ chốn thì chẳng có bao nhiêu thực lực,Trong tay cũng chẳng có binh khí, Liên tiếp thối lui, chật vật lắm mới thoát khỏi móng vuốt mấy tên
Nhưng cũng chẳng được bao lâu, Cả người hắn nhanh chóng lăn sang một bên lại đúng vào chỗ trước mặt Tiểu Thất ẩn nấp, Hắn định né sang một góc khác thì bị đối phương phát hiện “ Thôi chết, hắn ta thấy mình rồi” Thầm cho rằng đợi chút nữa khi tên này lâm vào bước đường cùng không còn cơ may nào sống sót thì Hắn mới ra mặt, đánh cho bọn Man Huyết Tử tơi bời hoa lá, thắp lên hi vọng cho tên Kha Tu. Vớt hắn lên trước ngưỡng cửa của địa ngục, tên này sẽ cảm kích mà làm “hướng dẫn viên” kiêm “thông dịch viên “cho hắn. Nếu có gì trái Ý thì xử luôn cũng được
Thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Tiểu Thất, Kha Tu chỉ nhìn hắn hồi lâu rồi đưa tay làm dấu hiệu giữ im lặng, hắn nhanh chóng chạy sang chỗ khác cách xa mỏm đá Tiểu Thất đang ẩn nấp. Diễn biến làm hắn phải thay đổi cách suy nghĩ về Ma Thú
Thời gian qua đi tình hình trước mặt càng tồi tệ hơn, Kha Tu may mắn thoát khỏi hiểm cảnh mấy lần, nhưng đám Man Huyết Tử nộ khí đã xung thiên, mới đầu là một tên trêu đùa nhưng giờ thì cả bốn cùng lao lên, quyết tâm xé xác Kha Tu. Tên kia chết cũng không sao không có tên này làm “Người dẫn đường” thì có thể tìm tên khác, nhưng mà nếu thực sự là máu tanh xé xác, chỉ sợ Ma Tính trong người hắn lại một lần nữa bộc phát, mất đi lý tính thì chưa biết chừng làm việc dại dột
Từ phía sau hốc đá, hắn dùng Băng Phong Kết Ấn phóng ra ba đạo khí tới ngăn chặn đòn công kích của đám Man Huyết Tử, vì hắn chỉ luyện được có ba đạo khí xuất nhập tùy ý. Chặn được ba tên vẫn còn một, đạo khí công kích vừa rời tay cũng là lúc hắn vận dụng Thượng Thủy Phiêu Vân lướt tới kéo Kha Tu khỏi móng vuốt của Huyết Man Tử, đồng thời lui lại về sau mấy bước
Cảm thấy tên này ở lại chỉ phiền phức, Tiểu Thất đưa tay ra hiệu hắn mau chạy trước
“ Chỗ này cứ để ta, bọn này không ăn nhằm gì đâu … Ngươi mau rời khỏi đây, Chạy càng xa càng tốt”
Được cứu trong gang tấc, đương nhiên nhận ra thực lực của Tiểu Thất, Kha Tu im lặng một lúc rồi xoay người bỏ đi
“Để tôi đi gọi người …”
Thấy bóng người đã chạy đi khuất, Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm, Mà sao cơ? Hắn gọi người đến cứu thì hỏng việc. Hắn vội chạy theo hét lớn
“ ĐỪNG cÓ GỌI NGƯỜI ĐẾN “
Không biết có nghe thấy hay không, nhưng mà đã có người chặn đường hắn chạy rồi. À là Ma Thú chứ? Bọn chúng bị trúng một chiêu thôi tuy có hơi xây xẩm một chút nhưng khôi phục rất nhanh, Hai tên chặn phía trước, hai tên chặn phía sau, hai tên chặn bên trái, hai tên chặn bên phải. Nói vậy cho nó dài dòng chứ thực ra cũng chỉ có bốn tên Man Huyết Tử đang vây hắn ở giữa
“Hiểu nhầm thôi mà…”
Bọn chúng không hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, không thể giảng hòa được rồi. Mà đánh thật thì khéo mấy tên này phải đổ máu với hắn mất, Việc có máu ngay trước mặt hắn thì thật không nên. Vậy chỉ còn cách bỏ chốn thôi
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, đám ma thú vẫn chưa có động thủ, xem ra việc hắn ngụy trang dưới lợp da lông của một Ma Thú đã bị phát hiện rồi. Có lẽ bọn chúng vẫn đang nghi ngại về thân phận mình, nhớ lại hồi chiều thấy hai con Ma Thú Quyết Đấu, con chiến thắng lột da kẻ thua cuộc
Tiểu Thất nảy ra chủ ý bắt trước giống tên kia, hai tay gồng lên cũng có chút cơ bắp, ít ra là to hơn mấy tên này. Rồi hắn mô tả bằng hành động cứ như mình đã tham gia một cuộc đấu tay đôi với một con Ma Thú và” bộ đồ hạng sang” trên người như minh chứng cho chiến lợi phẩm của kẻ thắng cuộc
Thấy bọ chúng đã có phần nghi ngại, Móng vuốt đã thu vào tay không còn địch ý, nhưng có vẻ vẫn chưa tin tưởng. Để chứng minh cho lời nói của mình là đúng Tiểu Thất tay cầm thiết phủ vận dụng linh khí phóng tới hòn đá to lúc nãy hắn ẩn nấp
“Uỳnh….”
Chẳng thấy thiết phủ ở đâu chỉ thấy Tảng đá to nay đã bị vỡ nát, bắn tung tóe sang xung quanh. Tiểu Thất cũng không ngờ mình lại có thể phát ra công kích mạnh đến thế. Bất ngờ hơn là mấy tên Man Huyết Tử tự nhiên khom người cúi đầu trước gã
“Thật là may vì không phải thấy cảnh máu tanh” Không ngờ có thể dọa nạt bọn chúng như vậy, mấy tên này dường như rất sợ kẻ mạnh. Bọn chúng tôn sùng kẻ mạnh. NHững tưởng đã êm xuôi thì có một con tự nhiên có hành động kỳ quái như muốn dẫn hắn đi một nơi nào đó vậy
Giờ hắn bỏ đi thì không tên nào cản được, nhưng cứ đi theo bọn chúng xem thế nào? Đang nhàn rỗi, lại không có mấy khi được bước đi nghênh ngang giữa đường, Nếu có nguy hiểm thì chạy sau cũng được, dám cá là hắn chạy thì không tên nào đuổi kịp.
Vừa mừng xem lẫn lo sợ, cứ như là làm điều gì đó vụng chộm, tuy sợ nhưng mà thích. Tiểu Thất thong thả đi giữa dám Man Huyết Tử

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.