Ngày qua ngày, đảo mắt, Hỉ Ca đã ở Đông Châu Xích Hỏa gần một tuần. Ngẫu nhiên, cô sẽ thu được tin tức cùng bưu kí từ Sở Tiếu Ca.
Không thể không thừa nhận, đại boss tuy khó đánh nhưng đồ vật bạo ra đúng là thứ tốt. Nhất là có một đội người đi đánh boss, căn cứ theo hệ thống giám định, phàm là người chơi cấp bậc càng cao, đồ vật thưởng cho càng nhiều. Nguyên đoàn đội của Thất Tử không có lấy một thuật sĩ. Chính vì vậy toàn bộ trang bị thuật sĩ rơi ra đều vào tay Sở Tiếu Ca. Không biết đây là Thất Tử cố ý muốn bồi thường cho Sở Tiếu Ca hay là bồi thường cho Hỉ Ca?!
Sau khi đại lục câu thông, cơ hội kiếm được trang bị tốt tăng lên. Các thế lực lớn hầu hết đều xuất động tinh anh đi đánh đại boss ở châu lục khác. Có điều các trang bị đánh được đều lưu hành nội bộ, không ai quăng ra thị trường bên ngoài. Đây cũng chính là quy luật của trò chơi. Người mạnh sẽ càng lúc càng mạnh. Kẻ yếu chỉ có thể tiếp tục yếu. Trò chơi, y như thế giới thật vậy thôi, là thế giới cá lớn nuốt cá bé.
Niếp Lãng không có bang phái. Thế lực của hắn cũng giống như Thứ, chẳng qua người dưới trướng hắn đại đa số lấy kinh doanh làm trọng, không giống như Thứ phát triển toàn diện. Bất quá, cho dù là thương nhân, thủ hạ của Niếp Lãng không ít người có thực lực rất mạnh. Chẳng hạn như người xếp thứ 2 trên bảng liệp sát mà lần trước Thất Tử đã giết chết – Tiểu La Lị và một người nữa là Sánh Cùng Phong Nguyệt.
Vốn Niếp Lãng có đội ngũ cố định. Nhưng bởi vì Hỉ Ca xuất hiện, cho nên Niếp Lãng thay đổi kế hoạch. Hắn để Phong Nguyệt tự mình mang đội ngũ, còn hắn ở lại với Hỉ Ca. Mặc dù Hỉ Ca đã cự tuyệt, Niếp Lãng lại không chịu nghe. Kết quả, Niếp Lãng lưu lại, Phong Nguyệt mang đội ngũ bỏ đi. Hỉ Ca nhìn ra được, bọn Phong Nguyệt có vẻ bất mãn với cô nhưng ngại cô quen biết Niếp Lãng nên không ai dám mở miệng.
Về phần bạn Chuột, người dẫn đường cho Hỉ Ca đến Xích Hỏa thành, vậy mà bị Niếp Lãng giữ chân. Đại khái bạn Chuột nghĩ Niếp Lãng chính là cái lồng bảo vệ, ở bên cạnh Niếp Lãng sẽ an toàn hơn. Hỉ Ca từ chối cho ý kiến về chuyện này.
Khác biệt đại lục có thể sản sinh ra khác biệt nhiệm vụ. Hỉ Ca thừa dịp Nhiếp Lãng và Cô Tửu đi mở bản đồ, cô một mình chạy đến vùng phụ cận của Xích Hỏa thành, một nơi gọi là Thiên Hỏa Bình Nguyên, để thu thập Thiên Hỏa Hoa.
Đây là nhiệm vụ cô vô tình khám phá ra trong một ngày nhàm chán chạy đến thư viện của Xích Hỏa Thành ngó nghiêng tò mò không biết thư viện ở đây có cất giấu một ông Các Lão khác hay không. Chẳng ngờ cô đúng là tìm được một ông Thứ Lão, em trai của Các Lão. Lúc nhìn thấy Thứ Lão, cô suýt chút bật cười ra tiếng. Đúng là anh em, ngay cả sở thích khoái giấu sách cũng giống nhau.
Cũng dùng một kiểu thủ đoạn như lúc trước, Hỉ Ca lừa được không ít nhiệm vụ trong tay Thứ lão. Bất quá, Thứ Lão xem ra khó đối phó hơn Các Lão. Ông ta không yêu cầu Hỉ Ca bỏ tiền ra mua này mua nọ, nhưng cố tình bắt cô chạy ngược chạy xuôi đi thu thập thảo dược.
Đại lục vừa câu thông, trong 10 ngày này, hệ thống ban tặng gấp đôi điểm kinh nghiệm khi làm nhiệm vụ. Nể tình số điểm kinh nghiệm này, Hỉ Ca mới chạy loạn khắp nơi. Kết quả, Hỉ Ca còn chưa làm xong nhiệm vụ thu thập thảo dược, bản đồ của 300 dặm quanh Xích Hỏa Thành đã bị cô mở ra hết. Hiện giờ cô đang đi làm nhiệm vụ cuối cùng, phần thưởng thật làm cho người ta chảy nước miếng: 20 vạn kinh nghiệm, còn có một cái balô 100 ô. Balô 100 ô hiện tại chỉ có thợ may cấp đại sư mới có thể làm ra. Món đồ này cơ bản là “lông phượng giác lân” (ý nói đồ quý hiếm cực kỳ), ngay cả hội đấu giá cũng chưa chắc có. Có thể nói là món đồ “chỉ có thể cầu, không thể nhìn thấy”. Hỉ Ca sẽ không ngu ngốc mà buông tha cho cơ hội sở hữu nó a.
Thiên Hỏa Bình Nguyên là một địa phương cực kỳ nổi tiếng của Đông Châu Xích Hỏa đại lục. Bởi vì đây là địa điểm xuất hiện hỏa thạch cố định. Tuy nơi đây có bảo vật nhưng không có mấy người dám vào đây xoát quái. Lý do? Bởi vì chỉ cần bước vào địa phận của Thiên Hỏa Bình Nguyên, trên người ngoạn gia sẽ xuất hiện một cái trạng thái “thiêu đốt”, mỗi giây rơi 200 máu, liên tục 30 phút. Hơn nữa, cứ mỗi 10 phút, trạng thái “thiêu đốt” lại tăng thêm một tầng. Dựa vào lượng máu bị mất mà tính, hiện tại ngoạn gia muốn tiến vào nơi này phải dẫn theo 2 dược sư mới đủ dùng.
Khó khăn này, đối với Hỉ Ca, không tính là cái gì. Bởi vì cô có thể tự thêm huyết. Cho dù kỹ năng huyết tế cần thời gian cool down thì điểm mấu chốt là cô quen biết Cô Tửu nha. Cái tên Cô Tửu này đích thực rất trâu bò. Hỉ Ca nói chuyện với hắn mới biết, hắn đã thu thập hơn 100 phương thuốc. Trời biết hắn đã tiêu tốn bao nhiêu tiền cho chuyện bào chế thuốc. Nói không chừng, toàn bộ phương thuốc của Tây Vực Sa Hải đều đã bị hắn một người học xong.
Dược mà Cô Tửu đưa cho Hỉ Ca, có một loại đề cao hỏa hệ phòng ngự, gọi là Thủy Liêm. Sau khi ăn Thủy Liêm, xung quanh thân thể sẽ xuất hiện một tầng nước mỏng, duy trì trong 2 giờ. Hơn nữa, thuộc tính của loại dược này được phép cộng dồn, một lần có thể ăn nhiều nhất là 3 viên. Để chống chọi với Thiên Hỏa Bình Nguyên, ăn 3 viên Thủy Liêm vẫn không đủ, nhưng khi huyết lượng rơi xuống còn có 30/giây, đi vào Thiên Hỏa Bình Nguyên không còn là chuyện bất khả thi với Hỉ Ca nữa.
Huyết lượng của Hỉ Ca hiện giờ chỉ có 7000 điểm, bằng 1/2 máu của thuật sĩ cùng cấp khác mà thôi. Cool down của kỹ năng huyết tế là 15 giây. Đơn giản tính toán một chút, đi vào Thiên Hỏa Bình Nguyên, huyết lượng của cô sẽ luôn nằm ở mức “báo động” nhưng không đến nỗi chết bất đắc kỳ tử. Cũng may Thiên Hỏa Bình Nguyên không có quái chủ động công kích, bằng không Hỉ Ca khẳng định không có ngu dại mà đi tìm chết như thế.
Cưỡi ngựa đến nơi đã là giữa trưa. Hỉ Ca đứng ở triền núi, nhìn xuống cách đó không xa một dãy bình nguyên màu đỏ đậm, hít một hơi thật sâu. Toàn bộ nơi này nhìn từ xa trông giống như một ngọn lửa rực rỡ. Ở chính giữa là Thiên Hỏa Hoa Khai, những đóa hoa màu xanh lam kia chính là trang sức đẹp nhất của nơi này.
Liếc mắt liền thấy Thiên Hỏa Hoa nhưng muốn hái chúng phải đi bộ một đoạn khá xa. À, ở trong này, ngoại trừ hỏa hệ tọa kỵ, tất cả các loại tọa kỵ khác đều không thể sử dụng. Thế là Hỉ Ca đành phải lê từng bước từng bước đi tới.
Xuống đến chân núi, Hỉ Ca móc trong balô ra một bình đựng dược. Lúc muốn đi Thiên Hỏa Bình Nguyên, cô đã chạy tới hỏi Cô Tửu xem hắn có dược phẩm gì có thể liên tục thêm huyết hay không. Ai ngờ Cô Tửu còn cho cô thứ hữu dụng hơn. Theo lời Cô Tửu nói thì mỗi viên Thủy Liêm trị giá 200 kim. Cô một ngụm liền ăn hết 600 kim đó. Hỉ Ca bỏ vào miệng 3 viên thuốc mà nghe lòng nhỏ máu.
Xung quanh Hỉ Ca hiện ra một tầng hơi nước màu lam mờ mờ. Hỉ Ca bước chân vào địa phận của Thiên Hỏa Bình Nguyên, trên người liền xuất hiện một trạng thái. Quả nhiên giống như Cô Tửu đã nói, mỗi giây rơi mất 30 điểm huyết.
Hỉ Ca vừa tính toán số huyết lượng bị mất vừa phóng kỹ năng thêm huyết. Đại khái ở cùng Tư Văn luyện kỹ thuật rất tốt, Hỉ Ca không hề lãng phí một chút pháp lực. Cứ như thế, cô một đường đi tới, không gặp phải tình trạng nguy hiểm nào. Ngẫu nhiên Hỉ Ca cũng nhìn thấy hỏa hệ quái vật, nhưng chúng không chủ động công kích, đi lướt qua bên người chúng vẫn an toàn. Bất quá, để phòng ngừa vạn nhất, Hỉ Ca vẫn đi đường vòng để tránh chúng.
Đi bộ hơn nửa giờ, ngay cả một cái bóng người cũng không thấy.
Đến gần địa phận của Thiên Hỏa Hoa, cô nhìn thấy một đội ngũ từ bên trong đi ra. Bọn họ có 10 người, bao bọc xung quanh cũng là một tầng hơi nước giống như Hỉ Ca. Mà trong số những người này, có người cô quen.
Những người kia đương nhiên cũng thấy Hỉ Ca. Một tên mặc trường bào thuật sĩ lôi hệ đang đi ở cuối cùng, vừa thấy Hỉ Ca liền nhảy dựng lên.
“Hỉ Ca~ Hỉ Ca~ Ta là Lôi Thương nè!!!!”
“…” – Hỉ Ca nhìn dáng vẻ kích động của hắn, đầu đầy hắc tuyến. Cô đương nhiên biết hắn là Lôi Thương. Mấu chốt là, cô và hắn thân thiết như vậy hay sao a?!?!
Những người kia vừa thấy Hỉ Ca quen biết Lôi Thương liền buông xuống tâm phòng bị. Ở khoảng cách không xa, 2 thích khách cũng cởi bỏ thuật ẩn thân. Hỉ Ca phải thừa nhận, Kinh Lôi Hội làm việc đúng là cẩn thận. 12 người đối phó với một người, thế nhưng còn cần thích khách đi ẩn thân!!! Hỉ Ca không thể giả vờ không nhìn thấy Lôi Thương, dù sao bọn họ xem như có chút quen biết. Hơn nữa, cô vẫn luôn thắc mắc, vì sao lúc trước Lôi Thương còn chưa đi lĩnh phần thưởng đã vội chạy về Tây Vực?!
“Lôi Thương, đã lâu không gặp.” – Hỉ Ca bước qua 12 tên nam nhân, đi đến trước mặt Lôi Thương. Thật không biết Kinh Lôi Hội đây là “dương thịnh âm suy” hay là sao, nguyên một đội ngũ không có lấy một người con gái, ngay cả dược sư cũng là nam nhân?!
“Thật đúng là ngươi a! Ta còn đang tính, sau khi từ nơi này trở về liền đi Nam Uyên Thành tìm ngươi. Không nghĩ tới chúng ta thật là có duyên!”
Đích thật là một loại duyên phận… nghiệt duyên a!
“Ca ca, đây là Hỉ Ca. Là người lần trước em đi làm nhiệm vụ thì quen được. Cô ấy rất lợi hại.” – còn không đợi Hỉ Ca nói chuyện, Lôi Thương đã lôi kéo anh chàng khôi ngô tuấn tú đứng bên cạnh. Người này hoàn toàn không che dấu tính danh, trên đỉnh đầu bay bay 2 chữ màu trắng – Lôi Thần.
Lôi Thần hiện giờ so với thời kỳ beta không có gì thay đổi. Lúc nghe Lôi Thương giới thiệu, hắn nhướng mày: -“Nữ vương Hỉ Ca?”
“À…”
Đoạn ghi hình kia nằm trên diễn đàn một thời gian dài như vậy, phỏng chừng tất cả mọi người đều đã xem qua. Người như Lôi Thần, không có khả năng không biết đi. Bất quá mỗi lần bị người khác gọi là “nữ vương”, Hỉ Ca cảm giác ngứa ngáy trong lòng làm sao đó. Bởi vì hai chữ này khiến cô liên tưởng đến hình ảnh một người phụ nữ mặc nội y bằng da màu đen, trên tay là một cây roi…
“Kính ngưỡng đã lâu.” – Lôi Thần đưa tay phải ra, ý chừng muốn cùng Hỉ Ca nhận thức.
Hỉ Ca đầu tiên nâng pháp trượng lên, tự thêm huyết cho mình, xong mới đưa tay ra. Lúc này, không thể che dấu chuyện cô có kỹ năng thêm huyết nữa rồi, bởi vì, nếu không thêm huyết kịp thời, cô liền ngủm. Nhìn hành động của Hỉ Ca, Lôi Thương rốt cuộc cởi bỏ nghi vấn trong lòng. Hồi trước hắn vẫn luôn thắc mắc, rõ ràng không thấy Hỉ Ca uống dược nhưng huyết lượng của cô luôn đầy mãn. Không ngờ, Hỉ Ca biết thêm huyết nha!