Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 11: TÔI CHỈ CHO ÔNG BA PHÚT.




Đây là lời hứa hẹn của Lý Phàm đối với Cố Họa Y, lời hứa ngàn vàng.
Là áy áy và sự bù đắp trong bốn năm nay của anh đối với Cố Họa Y.
Bốn năm qua, Cố Họa Y chưa từng rời khỏi Lý Phàm lần nào, cũng lắm lúc đưa tiền cho mẹ của Lý Phàm, những thứ này anh đều đặt ở trong mắt.
Cho dù là bình thường đối xử với Lý Phàm lạnh nhạt một chút, nghiêm khắc một chút, nhưng Lý Phàm cảm thấy đó cũng là tình yêu đối với anh.
Một cô gái tốt như thế này, cả đời này Lý Phàm cũng muốn chờ đợi, anh nhất định phải dùng quãng đời còn lại của mình để bảo vệ cho Cố Họa Y và con gái.
“Anh thật sự không lừa gạt em?” Trên mặt của Cố Họa Y tràn đầy nước mắt, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ hồng.
Những năm gần đây cô đã phải nhận hết những ánh mắt xem thường của nhà họ Cố, bị người ta phỉ nhổ, Cố Họa Y hi vọng là có một ngày nào đó mình có thể đường đường chính chính ôm Lý Phàm ở trước mặt của người khác, nói cho mọi người người này chính là chồng của cô, là ba của Xuyến Xuyến.
Lý Phàm yên lặng lau sạch đôi chân ngọc ngà tinh xảo cho Cố Họa Y, nói: “Họa Y, anh đồng ý với em, anh sẽ không để em phải thất vọng.”
Nói xong, Lý Phàm xoay người rời đi.
Cố Họa Y ngồi ở bao giường nhìn bóng lưng đi khỏi của Lý Phàm, sương mù trong đôi mắt dạt dào: “Lý Phàm, anh đừng để em phải thất vọng đối với anh…”
Trong bốn năm nay cô đã vì cái nhà này mà bỏ ra quá nhiều, cô đã phải chịu đựng quá nhiều.
Cô ao ước có một ngày nào đó mình sẽ được tỏa sáng biết bao nhiêu.
Ở bên đây Lý Phàm vừa đi ra ngoài liền bấm số điện thoại gọi cho Tiền Phúc, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh cung kính của Tiền Phúc: “Tiểu thiếu chủ, cậu có gì dặn dò sao?”
“Tiền Phúc, ông có biết tập đoàn Vinh Khang không vậy?” Lý Phàm hỏi.
“Có biết, là công ty lớn nhất nhì về thiết bị y tế ở trong nước, cậu đây là muốn?” Tiền Phúc hỏi.
“Chú sắp xếp cho tôi một chút, tôi phải lập tức gặp mặt với chủ tịch của Vinh Khang ở Hán Thành.” Lý Phàm nói.
“Được tiểu thiếu chủ, tôi lập tức để sắp xếp ngay.” Tiền Phúc trả lời.
Lý Phàm ngửa đầu lên bầu trời với lấm tấm những vì sao.
Anh là Long Quân tương lai của Long Môn, cho dù hiện tại anh chỉ là một con rối được Long Môn đẩy ra ngoài, nhưng anh vẫn có thể lợi dụng sức mạnh của Long Môn mà làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà đối mặt với Long Môn, Lý Phàm vẫn không dám công khai thân phận của mình ra.
Bởi vì người phụ nữ lòng dạ rắn rết có thủ đoạn tàn nhẫn vẫn còn đang ở đó, bà ta vẫn còn là Long Hậu của Long Môn.
Bày mưu rồi hành động, Lý Phàm có tính toán riêng của mình.
Sau khi anh và mẹ bị đuổi ra khỏi Long Môn, Lý Phàm vẫn luôn nhẫn nhịn.
Người trên đời này ai cũng xem anh là một người vô dụng.
Ngay cả Long Môn cũng chế giễu anh là một đứa con riêng.
Nhưng mà ai biết rằng qua nhiều năm như vậy, Lý Phàm đã sớm có nền móng riêng cho mình.
Trong bóng tối, một bóng dáng lặng lẽ bước ra, sau đó quỳ một chân trên mặt đất với Lý Phàm, vô cùng cung kính mà nói: “Thiếu quân, có cần tôi đi cùng với người không?”
Lý Phàm đứng chắp tay, lắc lắc đầu: “Không cần đâu.”
Là Quân trong lương lai, cần gì sợ Long Hậu.
Cùng lúc đó trên tòa cao ốc của tập đoàn Vinh Khang vừa mới được thành lập ở Hán Thành, trong phòng làm việc của chủ tịch ở trên tầng cao nhất, đèn đuốc sáng trưng.
“Chủ tịch Vinh, dưới lầu có người muốn gặp, nói là đã hẹn trước rồi.” Một nữ trợ lý dáng người cao ráo mặc trên người một bộ váy công sở, hai tay đặt ở trước bụng, rất là cung kính, người đàn ông trung niên đang ở trên ghế là ông chủ.
Vinh Bân là chủ tịch của tập đoàn Vinh Khang ở Hán Thành, cười một tiếng rồi nói: “Cho cậu ta lên đây đây.”
Mười mấy phút trước tổng bộ tập đoàn Vinh Khang có gọi đến một cuộc điện thoại, nói là có người muốn gặp mình, Vinh Bân cũng không dám lạnh nhạt.
Dù sao thì cũng là cuộc gọi của tổng bộ, ông ta là chủ tịch của một công ty chi nhánh ở Hán Thành, ông ta vẫn phải nghe lệnh.
Rất nhanh, Lý Phàm xuất hiện trong một phòng làm việc to lớn và xa hoa.
Vinh Bân nhấc lông mày nhìn Lý Phàm, khách khí nói: “Không biết là cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Người đàn ông trẻ tuổi đó nhìn rất bình thường, sao có thể kinh động làm cho tổng bộ gọi điện thoại đến cho mình vậy chứ?
“Chủ tịch Vinh không cần phải khách khí đâu, tôi đến đây là có một chuyện muốn làm phiền tập đoàn mà thôi.” Lý Phàm nói thẳng vào điểm chính.
Vinh Bân đặt cây bút máy được mạ vàng ở trong tay xuống, kinh ngạc nói: “À, không biết chuyện như thế nào?”
“Nghe nói là Vinh Khang đang tìm kiếm công ty dược để hợp tác ở Hán Thành, tôi hi vọng là Vinh Khang sẽ lựa chọn công ty thuốc Vân Sinh của nhà họ Cố, người phụ trách chính là Cố Họa Y.” Lý Phàm nhỏ giọng nói, ánh mắt không hề quan tâm.
Vinh Bân nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút không vui: “Không biết người anh em là người ở phương nào, tại sao lại giúp đỡ cho nhà họ Cố? Theo như tôi được biết thì công ty thuốc Vân Sinh nhà họ Cố ở Hán Thành cũng chỉ là một công ty hạng hai, nói chuyện hợp tác với Vinh Khang chúng tôi vẫn còn chưa đủ thực lực đâu.”
Tập đoàn Vinh Khang là xí nghiệp lớn đứng nhất nhì trong cả nước, là công ty được đưa ra thị trường.
Xí nghiệp mà bọn họ chọn để hợp tác đương nhiên phải là xí nghiệp có thực lực.
Công ty nhỏ như là công ty thuốc Vân Sinh, lợi nhuận một năm cũng chỉ có mấy chục tỷ.
Căn bản không có đủ tư cách
“Cố Họa Y là vợ của tôi, tôi tên là Lý Phàm.” Lý Phàm trả lời lại.
Vinh Bân run lên, hồ nghi nói: “Cậu tên là Lý Phàm?”
Kèm theo đó trên mặt của ông ta xuất hiện nụ cười tràn đầy chê bai.
Công ty y tế của Hán Thành với công ty điều chế thuốc, những ngày gần đây Vinh Bân đã nghe qua không ít, đương nhiên là cũng đã có nghe tới công ty thuốc Vân Sinh rồi. Nhưng mà điều ông ta cảm thấy hứng thú về công ty thuốc Vân Sinh không phải là thực lực của bọn họ, mà là nhà họ Cố bọn họ có một người con rể vô dụng.
Lý Phàm là cậu con rể vậy của nhà họ Cố, là nỗi hổ thẹn của Cố ở Hán Thành.
Cố Họa Y được bà hai của nhà họ Cố sinh ra, vốn là thiên kim tiểu thư, lại bởi vì sai lầm gả cho một tên phế vật không có bản lĩnh, từ đó bị đám người nhà họ Cố ghẻ lạnh.
Haha cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt của Vinh Bân có nhiều hơn mấy phần xem thường, cười nói: “Hóa ra cậu chính là Lý Phàm, là cái tên phế vật nổi tiếng ở Hán Thành.”
Lý Phàm cười nhạt một tiếng, nói: “Chủ tịch Vinh nói quá rồi, chuyện này tôi xin nhờ chủ tịch Vinh vậy, xem như là Lý Phàm tôi thiếu ông một cái ơn đi.”
Có nợ ân tình với Long Quân tương lai của Long Môn, trên đời này biết có bao nhiêu người đang thèm muốn có.
Nhưng mà.
Vinh Bân lại lắc đầu nói: “Mặc dù tôi không biết cậu liên lạc với tổng bộ Vinh Khang chúng tôi bằng cách nào, nhưng mà tôi sẽ không đồng ý với yêu cầu của cậu, một công ty thuốc Vân Sinh mà muốn hợp tác với Vinh Khang chúng tôi, còn chưa có tư cách đâu, hơn nữa cậu chính là cái tên phế vật mà cả Hán Thành này đều biết, càng không có tư cách để cho tôi phải đồng ý chuyện này.”
“Chủ tịch Vinh, tôi khuyên là ông nên suy nghĩ lại, ân tình của Lý Phàm tôi không phải là ai muốn cũng có đâu.” Lý Phàm khẽ cười nói, ánh mắt bình tĩnh.
Cái này làm cho Vinh Bân phải run lên, sau đó cũng nổi nóng, bỗng nhiên vỗ bàn làm việc quát lớn: “Ân tình của cậu à? Cậu là một đứa con rể vô dụng của nhà họ Cố, sao lại có tư cách nói tới ân tình với tôi, cậu cũng không tự xem lại mình có thân phận gì. Người đâu, tiễn khách.”
Tiếng xấu của Lý Phàm đã lưu truyền ở Hán Thành bốn năm rồi, ăn cơm chùa ở nhà họ Cố bốn năm trời.
Không biết xấu hổ thì chắc rồi.
Lúc đầu Vinh Bân còn tưởng rằng là sẽ có một nhân vật lợi hại gì đó đến, dù sao thì cũng là tổng bộ tự mình gọi điện thoại đến, kêu ông ta tiếp đãi.
Nhưng mà ai có thể nghĩ được lại là tên phế vật nổi tiếng ở Hán Thành.
Cái này làm cho ông ta cảm thấy rất khó chịu.
Còn muốn hợp tác với công ty thuốc Vân Sinh của ông ta nữa à, mơ mộng hão huyền!
“Chủ tịch Vinh, ông thật sự không đồng ý đúng không?” Lý Phàm nhíu mày lại, dù sao cũng có việc cầu xin người khác, anh vẫn rất tôn trọng đối phương.
Biểu cảm của Vinh Bân kiêu căng nói: “Ý tứ của tôi đã rất rõ ràng, cậu có thể cút rồi, nếu không thì tôi sẽ gọi bảo vệ tới.”
Vinh Bân không muốn phải lãng phí thời gian của mình, ông ta đứng dậy đi đến cửa sổ lớn sát đất, đưa lưng về phía Lý Phàm.
Nhưng mà.
Đúng lúc này trong phòng làm việc lại vang lên một âm thanh không đúng lúc.
Lý Phàm lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Tiền Phúc, giọng nói lạnh lùng: “Đối phương từ chối rồi, tôi chỉ cho ông ba phút để xử lý tốt chuyện này.”
Cạch!
Điện thoại đã cúp, mà Tiền Phúc ở đầu dây bên kia điện thoại thì lại chảy mồ hôi ròng ròng.
Tiêu đời rồi.
Tiểu thiếu chủ tức giận rồi.
Ngay lập tức Tiền Phúc liền ra lệnh cho trợ lý gọi điện thoại cho chủ tịch Vinh Xương Hòa ở tổng bộ tập đoàn Vinh Khang.
Điện thoại vừa mới được kết nối, Vinh Xương Hòa khoảng sáu bảy mươi tuổi ở đầu dây bên kia, trên mặt mang theo biểu cảm cung kính và nịnh nọt, nói: “Ông… ông Tiền, không ngờ đến là ông lại tự mình gọi điện thoại cho tôi, xin ông dặn dò.”
Lúc này ông ta đang ở trong phòng họp tổng bộ tập đoàn Vinh Khang, trong toàn bộ phòng họp không còn chỗ ngồi, tất cả đều là những nhân viên cấp cao của tập đoàn.
Vinh Xương Hòa là người sáng lập tập đoàn Vinh Khang, là một trong ba công ty y tế hàng đầu trong nước, giá trị bản thân hơn một trăm năm mươi nghìn tỷ.
Ông ta cũng là một trong những chủ tịch thường trực của hiệp hội y tế trong nước.
Bàn về thân phận địa vị đều là một nhân vật hết sức quan trọng ở trong nước.
Người như thế này, cho dù là đến đâu cũng sẽ được người khác tôn kính.
Nhưng mà ai có thể ngờ đến ngày hôm nay Vinh Xương Hòa lại biểu hiện vô cùng câu nệ như thế,
Chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi.
Mọi người đều giật mình, người có thể để cho Vinh Xương Hòa và đối xử trịnh trọng như vậy, tuyệt đối không thể xem thường được.
“Vinh Xương Hòa, ông làm cái gì vậy hả? Tiểu thiếu chủ nhà chúng tôi yêu cầu công ty chi nhánh Hán Thành của các người hợp tác với công ty thuốc Vân Sinh, tại sao lại từ chối? Chẳng lẽ là Vinh Xương Hòa muốn đắc tội với Long Môn?” Tiền Phúc lạnh giọng chất vấn.
Lộp bộp!
Lúc này trên trán của Vinh Xương Hòa đầy mồ hôi lạnh, vội vàng run rẩy trả lời: “Ông… ông Tiền nói quá rồi, chắc có lẽ là do truyền đạt không đúng chỗ, tôi sẽ tự mình chấp hành ý của ông.”
“Phải nhanh lên, ông chỉ có ba phút!”
Tiền Phúc vừa dứt lời thì nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Mà Vinh Xương Hòa thì lại mang theo sự kinh hoàng, nhanh chóng quát: “Công ty chi nhánh ở Hán Thành là do ai đang phụ trách vậy?”
Nổi giận rồi.
Tiểu thiếu chủ của ông Tiền, chẳng phải là vị đó của Long Môn à?
Đắc tội với Long Môn, vậy thì đồng nghĩa với việc tự chịu diệt vong.
“Là Vinh Bân, cháu trai của chủ tịch.” Trợ lý nhanh chóng trả lời lại.
“Gọi điện thoại cho nó, sống chết của tập đoàn Vinh Khang của tôi tất cả đều nằm trong tay của nó.” Vinh Xương Hòa kêu lên, gương mặt sốt ruột.
Ở bên phía Vinh Bân, ánh mắt của ông ta mang theo vẻ chê cười, quát lớn với Lý Phàm: “Ba phút hả, một tên vô dụng giống như cậu mà sao lại có thể tự tin như thế nơi này là Vinh Khang, là do Vinh Bân tôi quyết định.”
Nhưng mà khuôn mặt của Lý Phàm rất bình tĩnh, chỉ nói một câu: “Ngay lập tức.”
Vừa mới dứt lời, lông mày có Vinh Bân nhíu chặt lại, vừa mới chuẩn bị giận giữ mắng mỏ thì điện thoại di động ở trên bàn làm việc lại vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.