Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 10: NIỀM KIÊU HÃNH VÀ TỰ HÀO.




Sự xuất hiện của Lý Phàm làm cho sắc mặt của tất cả những người nhà họ Cố trong phòng họp trở nên vặn vẹo, trông rất là khó coi.
“Lý Phàm, cái tên vô dụng này vào đây bằng cách nào vậy? Không biết đây là đâu hả, cậu cút ra ngoài ngay lập tức cho tôi!” Lúc này Cố Tuấn Hào chỉ thẳng vào mặt của Lý Phàm, tức giận nói.
Cái thứ rác rưởi chẳng là cái thái gì, không có tư cách bước vào công ty nhà họ Cố.
Càng không có tư cách bước vào trong phòng họp này.
“Ôi chao, cái tên vô dụng như cậu ta sao lại vào đây vậy, đây không phải là mất mặt hả?”
“Đúng vậy đó, còn nói là đồng ý cái gì nữa chứ, đây không phải là đang đào hố cho Cố Họa Y à, đúng là không có đầu óc.”
“Ha ha, là một thằng nhóc ăn bám nhà người ta, vậy mà cũng có mặt mũi để khoa tay múa chân.”
Trong lúc nhất thời ở trong phòng họp, những nhân viên cấp cao và họ hàng của nhà họ Cố đều bàn luận đủ kiểu đối với Lý Phàm, trong lời nói tràn đầy sự khinh miệt và xem thường .
“Sao anh lại đến đây vậy?” Lúc này Cố Họa Y cũng có hơi hốt hoảng nhưng càng nhiều hơn chính là tức giận.
Lý Phàm sao lại đến đây.
Nhưng mà trên mặt của anh để anh mang theo nụ cười dịu dàng, đi về phía Cố Họa Y.
Bốn năm nay mình chưa hề cho cô cái gì hết, cũng chưa từng giúp đỡ cô chuyện gì, tất cả mọi người đều xem thường anh, duy nhất chỉ có Cố Họa Y vẫn luôn ở bên cạnh của anh.
Cho dù là ngày bình thường Cố Họa Y đối xử với anh rất nghiêm khắc, luôn tức giận với anh, nhưng mà Lý Phàm cũng không xem đây là chuyện đáng kể.
Bởi vì Cố Họa Y là vợ của anh, là quá khứ và cả tương lai của anh.
Trước kia anh không có cái gì, để cho em chịu đủ chỉ trích rồi.
Ngày hôm nay anh đã kế thừa Long Môn, cho em một đời phồn hoa.
Lý Phàm bước lên đứng ở bên cạnh Cố Họa Y, chân thành nói: “Họa Y, đồng ý với ông nội chuyện hợp tác này, trừ em ra không thể là ai khác.”
Nhìn sự kiên định trong ánh mắt của Lý Phàm, trong một khoảnh khắc Cố Họa Y cảm thấy hoảng hốt, dường như những gì mà Lý Phàm nói sẽ trở thành sự thật, dường như là anh thực sự thay đổi rồi.
“Ha ha ha, tức cười chết đi được, cậu nói cái gì chứ? Lý Phàm, cậu coi nơi này là nơi nào vậy, nơi này chính là công ty nhà họ Cố, sao có thể để cho cậu phát ngôn bừa bãi được. Cút đi ra ngoài cho tôi!” Cố Tuấn Hào tức giận nói.
Ở nhà họ Cố, Lý Phàm vốn dĩ không có địa vị, hiện tại còn dám can đảm đến công ty khoa tay múa chân, quả thật chính là làm càn!
“Ông nội, ông nhìn cái tên Lý Phàm này đi, anh ta còn muốn nhúng tay vào chuyện công ty của nhà họ Cố chúng ta nữa kìa.” Lúc này trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Cố Bội Sam, một đôi mắt phượng hận không thể dùng ánh mắt giết chết Lý Phàm.
Sắc mặt của ông cụ Cố trầm xuống, rất là không vui nhìn về phía Lý Phàm, lạnh giọng nói: “Cút ra ngoài!”
Một người ngoài khác họ, một tên phế vật mất hết mặt mũi ở Hán Thành, bám váy phụ nữ nhà họ Cố vậy mà dàm xen vào chuyện của công ty nhà họ Cố.
Đây là đang muốn làm gì đây?
Muốn nhúng chàm xí nghiệp nhà họ Cố?
Nhưng mà Lý Phàm lại không thèm phản ứng lại ông cụ Cố, mà là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Họa Y, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của cô: “Tin tưởng anh.”
Chính là ba chữ này làm cho Cố Họa Y có một cảm giác xúc động, cô quay đầu lại nói với ông cụ Cố: “Ông nội, cháu đồng ý.”
Nói xong, quay đầu lại, sắc mặt ngạo nghễ lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Tuấn Hào nói: “Cố Tuấn Hào, không phải là anh muốn đuổi tôi khỏi công ty thuốc Vân Sinh đó à? Được thôi, tôi đồng ý với anh, không hợp tác được với Vinh Khang thì Cố Họa Y tôi sẽ từ chức.”
“Họa Y, cháu phải biết rằng chuyện này liên quan đến sự phát triển của bản thân cháu, cũng liên quan đến sự phát triển trong mấy năm tới của nhà họ Cố chúng ta.” Ông cụ Cố thấp giọng nói.
Cố Họa Y dùng sức gật đầu: “Cháu đã nghĩ kỹ rồi.”
Nghe vậy, khóe miệng của Cố Tuấn Hào lộ ra một nụ cười lạnh tàn nhẫn, nói: “Được thôi, Cố Họa Y, đây là do chính cô đã nói đó, ngày hôm nay những người ở đây đều có thể làm chứng, đến lúc đó cô đừng đổi ý.”
“Đương nhiên là sẽ không có, nếu như tôi lấy được quyền hợp tác với tập đoàn Vinh Khang thì Cố Tuấn Hào anh sẽ làm sao đây?” Cố Họa Y bỗng nhiên hỏi, giống như là cô rất có lòng tin.
Cô cũng không biết tại sao cô đột nhiên lại nói như vậy, có lẽ là Lý Phàm đã cho cô lòng tin và sức mạnh.
Con người sống sót là nhờ vào hơi thở.
“Ha ha, chỉ cần cô có thể hợp tác được với tập đoàn Vinh Khang, vị trí phó tổng của công ty này tôi không tranh giành với cô, trực tiếp tặng nó cho cô.” Cố Tuấn Hào lạnh lùng cười nói, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ thâm độc.
Dựa vào cô mà còn muốn có được quyền hợp tác với tập đoàn Vinh Khang, quả thật là người si nói mộng mà.
“Được.”
Cố Họa Y đáp lời lại quay người trực tiếp kéo Lý Phàm rời khỏi phòng họp.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi, trong phòng họp mới bùng phát lên tiếng nghị luận.
“Cố Họa Y cũng thật là không biết tự lượng sức mình, còn vọng tưởng muốn hợp tác với tập đoàn Vinh Khang, chắc có lẽ là cô ta sắp từ chức rồi.”
“Ha ha, đó không phải là cái tên phế vật Lý Phàm đó chặn ngang một tay nữa à, đúng là một ông chồng tốt mà.”
“Phế vật thì chính là phế vật, còn cho rằng mình có năng lực gì đó, tôi cũng muốn xem xem anh ta có thể giúp Cố Họa Y cầm lấy hợp đồng như thế nào.”
Sắc mặt của ông cụ Cố trầm xuống, gõ gõ cây quãi trượng ở trong tay rồi nói: “Được rồi, tan họp.”
Phía bên đây, Cố Họa Y và Lý Phàm đã về đến nhà.
Mẹ vợ Vương Cẩn Mai đột nhiên vọt tới tát một bàn tay lên trên mặt của Lý Phàm, quát lớn: “Cái tên vô dụng này, tại sao ngày hôm nay lại đến công ty hả? Còn dám để cho Họa Y nhà tôi đồng ý cá cược với Cố Tuấn Hào, cậu có biết hay là không, cậu đã đẩy Họa Y nhảy vào trong hố lửa rồi đó!”
Lý Phàm sửng sờ, vừa định mở miệng giải thích thì lại bị Vương Cẩn Mai tiếp tục quát lớn: “Cút đi.”
Bất đắc dĩ, Lý Phàm đành phải đi vào trong phòng bếp dọn dẹp chén dĩa.
Cố Họa Y nhìn bóng lưng cô đơn của Lý Phàm, giận dỗi nói với Vương Cẩn Mai: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy hả? Chuyện này là do con đã đồng ý, không có liên quan gì đến Lý Phàm hết.”
“Cái gì mà không có liên quan hả, con tưởng mẹ bị ngu à, mẹ đều đã nghe nói hết rồi, chính là do cái tên vô dụng này xông vào trong phòng họp kêu con đồng ý đi, bây giờ con còn bảo vệ cho cậu ta nữa hả?” Vương Cẩn Mai tức giận cắn răng hận không thể giết chết Lý Phàm.
Nhìn dáng vẻ bận rộn trong phòng bếp của anh phi cả đời này chính là một tên rác rưởi không có tiền đồ
“Con nói con đi, có phải là đầu óc của con bị nước vào hay không vậy hả, lại dám nghe lời của cái tên phế vật Lý Phàm đó.” Vương Cẩn Mai trách móc đưa tay chọc chọc vào trán của Cố Họa Y.
Cố Họa Y cũng rất khó chịu, lúc nãy cô cũng chỉ là do nhất thời tức giận mà thôi, cộng thêm sự khuyến khích của Lý Phàm, cô đồng ý ngay.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, cái này hoàn toàn chính là tự tìm đường chết.
Tập đoàn Vinh Khang sao có thể hợp tác với nhà họ Cố được chứ?
“Mẹ, mẹ để con yên tĩnh một lát đi.”
Cố Họa Y trực tiếp chui vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại một cái rầm.
Vương Cẩn Mai tức giận giận chân trừng mắt nhìn về phía Cố Thiệu Huy vẫn còn đang ở trên ghế sofa mà xem báo, mắng mỏ: “Coi coi hoài, chỉ biết coi báo mà thôi, con gái đã sắp bị đuổi khỏi công ty rồi, nhà của chúng ta sắp phải uống gió tây bắc!”
Cố Thiệu Huy than một tiếng nói: “Bà gấp gấp cái gì chứ, xe đến trước núi ắt có đường, chuyện của người trẻ tuổi để bọn nó tự mình giải quyết là được rồi, với lại con gái của chúng ta rời khỏi công ty thì cũng không phải là không thể sống.”
“Ông nói nhăng nói cuội cái gì đó hả? Chẳng lẽ là ông không muốn tài sản của ông cụ hả?” Vương Cẩn Mai nghe thấy lời nói này xong thì liền gấp gáp nói: “Cố Thiệu Huy, tôi không nhìn ra nha, tôi đi theo ông nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ ở trong một căn nhà ba phòng như thế này, ông nhìn xem bà cả với bà ba ai cũng có biệt thự, ông nói ông thử xem tại sao lại có đức hạnh giống y như cái tên phế vật Lý Phàm đó vậy, cái gì cũng không tranh đoạt làm tôi tức muốn chết đi được!”
Nói xong, Vương Cẩn Mai liền nhào tới đánh, Cố Thiệu Huy đành phải bị động phòng ngự, nói: “Đừng có đánh nữa, tôi sai rồi có được chưa?”
Một lúc lâu sau Lý Phàm mang theo nước rửa chân đi vào trong phòng ngủ, nhìn thấy Cố Họa Y đang nằm nghiêng ở trên giường, anh nhỏ giọng nói: “Họa Y, anh mang nước nóng vào cho em.”
Cố Họa Y ngồi dậy, hai mắt đỏ bừng nhìn Lý Phàm, nghẹn ngào hỏi: “Lý Phàm, ngày hôm nay trong phòng họp câu nói đó của anh là lừa gạt em có đúng không? Nếu như em thất nghiệp rồi thì Xuyến Xuyến phải làm sao bây giờ đây, mẹ của anh phải làm sao bây giờ?”
Trong ánh mắt của Cố Họa Y phủ đầy một tần hơi nước.
Cô hận mình muốn chết đi được, thế mà lại tin lời của Lý Phàm, hiện tại nước đã đổ khó hốt lại được.
Nghe nói như thế, trong lòng của Lý Phàm cảm thấy ấm áp.
Hóa ra là cô vẫn luôn nhớ đến người mẹ của mình, cô vẫn tốt bụng như vậy.
Từ trước đến nay sức khỏe của mẹ anh đều không tốt, bỏ ra rất nhiều tiền rồi, mà số tiền này cũng đều là do gia đình nhà họ Cố cho.
Hiện tại mẹ có chút vốn nhỏ mua bán ở nhà cũ, cách mỗi ngày Lý Phàm để sẽ trở về nhìn vài lần.
Nghĩ đến đây, Lý Phàm đưa tay ra cởi giày vớ cho Cố Họa Y, cầm lấy bàn chân nhỏ trắng nõn ngọc ngà của cô bỏ vào trong nước, dịu dàng nói: “Họa Y, anh không gạt em, hợp đồng này trừ em ra chứ không còn ai khác.”
Lúc nói ra lời nói này, trên gương mặt của Lý Phàm lộ ra một khi chất cường đại, anh nhìn Cố Họa Y bằng vẻ mặt rất nghiêm túc, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt thay cho cô.
“Họa Y, trước kia là do anh có lỗi với em, để cho em phải chịu ấm ức rồi, em yên tâm đi, sau này sẽ không còn vậy nữa đâu.”
“Anh sẽ để cho em và Xuyến Xuyến có một tương lai tất cả mọi người phải ghen tị.”
“Toàn bộ Hán Thành này đều sẽ cảm thấy kiêu hãnh và tự hào đối với việc em là vợ của Lý Phàm anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.