*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nháy mắt, trăm ngàn tâm tư trong lòng Triệu Văn Anh thay đổi.
Sau khi ông ta đã nghĩ thông suốt rồi thì chạy ngay vào phòng bệnh.
Tự mình đi vào phòng bệnh của bố để kiểm chứng lời viện trưởng nói xem có đúng hay không...
Ngay cả Triệu Mai Nhi cũng đứng ngây ra một chỗ, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia kỳ quái.
“Xem ra, tôi thực sự nhìn nhầm người rồi, không ngờ người tên Tiêu Sách đó lại có nhiều bí mật như vậy.” Triệu Mai Nhi ngẩng đầu nhìn về nơi xa, tự lẩm bẩm.
Lúc này, trong lòng Triệu Mai Nhi, ấn tượng về Tiêu Sách một lần nữa bị sụp đổ, mà Triệu Mai Nhi cũng nảy sinh sự tò mò đối với Tiêu Sách, cô ta có ý định sẽ tìm hiểu về người này.
Cuối cùng, mấy ông chuyên gia của bệnh viện quân khu cũng không lấy được bí mật ông thủ trưởng đã khôi phục sức khỏe từ miệng Triệu Văn Anh.
Hiển nhiên, Triệu Văn Anh không hề có ý định tiết lộ về Tiêu Sách với bọn họ.
Đối với Triệu Văn Anh, nếu không có được sự cho phép của Tiêu Sách, ông ta sẽ giữ miệng kín như bưng.
Dù sao Tiêu Sách cũng là ân nhân cứu mạng của bố ông ta.
Hơn nữa, lúc này cuối cùng Triệu Văn Anh cũng hiểu ra, “ân tình” của Tiêu Sách đối với nhà họ Triệu lớn đến thế nào.
Trong phút chốc, Triệu Văn Âm chìm vào trong im lặng, mặc dù trước kia ông ta rất khách sáo với Tiêu Sách, cũng không hề thất lễ với Tiêu Sách, nhưng so với một mạng của bố ông ta, những gì bọn họ làm vẫn còn chưa đủ để báo đáp ơn của Tiêu Sách đối với bọn họ.
Đương nhiên là Tiêu Sách không biết quá trình thay đổi thái độ của Triệu Văn Anh. Lúc này, anh dẫn theo Ôn Liễu ngồi xe khách đường dài, đi đến nơi có tên là Hắc Hà.
Lần này, bởi vì bệnh tim của Triệu Chính Quốc đột ngột phát tác, tất cả chuyến bay bay đến Hắc Hà ở tỉnh H không thể không hạ cánh giữa chừng, dẫn đến việc Tiêu Sách và Ôn Liễu không thể không xuống máy bay giữa chừng.
Nhưng Tiêu Sách và Ôn Liễu không tiếp tục ngồi máy bay nữa, dù sao nơi này cách Hắc Hà không quá xa, nên hai người chọn ngồi xe khách đường dài đến đó.
Lúc này, nhiệt độ đã vô cùng rét lạnh, đã đạt đến mức cao nhất.
Gió lạnh thấu xương thổi vù vù qua cửa xe, khiến Ôn Liễu cuộn tròn lại, dựa sát cạnh người Tiêu Sách.
Trước giờ cô chưa từng gặp phải thời tiết khắc nghiệt như vậy, dù là ngồi bên trong xe, cô cũng cảm nhận được từng trận gió rét, xuyên từ lòng bàn chân lên đến cả cơ thể.
Trước mắt, chỉ có dựa vào bên cạnh người Tiêu Sách mới có thể khiến cô cảm nhận được chút ấm áp.
Đương nhiên là Tiêu Sách có thể cảm nhận được hành động của Ôn Liễu.
Lúc này, trên mặt Tiêu Sách lộ ra vẻ bất lực.
Hắc Hà là nơi thuộc biên giới giữa nước Hoa và nước Nga, nếu không phải vì nhà của Thuỷ Oa ở đây, có lẽ anh sẽ không bao giờ đến cái nơi giá rét thế này.
Một người đàn ông khỏe mạnh như anh còn không thích khí hậu nơi này, nói chi đến một cô gái yểu điệu yếu ớt như Ôn Liễu.
Nhưng lúc này, Ôn Liễu vốn dĩ không hề có ý định quay trở về, cô một lòng muốn đi cùng Tiêu Sách, anh cũng chỉ đành để mặc cô.
Chỉ là còn ba giờ nữa mới đến trạm xe của Hắc Hà.
Trong ba giờ này, Tiêu Sách đã phải chịu sự giày vò nặng nề về cả thể xác lẫn tinh thần.
Cơ thể mềm mại của một cô gái không ngừng len lỏi vào trong ngực anh, dù cho Tiêu Sách có ý chí mạnh mẽ đến thế nào cũng không có tác dụng.
Ngược lại, khi mùi thơm của cô gái trẻ chui vào mũi anh, Tiêu Sách cảm thấy máu huyết trên người mình xông lên từng trận, bên dưới anh lại càng khó chịu.
Nhưng khi anh nhìn thấy Ôn Liễu ngủ say trong ngực mình như vậy, Tiêu Sách cũng chỉ đành đè lại suy nghĩ muốn đẩy cô ra, một mực đợi đến khi chuyến xe khách này đến trạm cuối cùng.
Nhà của Thuỷ Oa ở trong rừng cây Tiểu Hưng An Lĩnh.
Mặc dù Tiêu Sách và Ôn Liễu ngồi xe khách đường dài đến thẳng Hắc Hà, nhưng vẫn cách nhà Thuỷ Oa một khoảng
Nhưng khi đã đến Hắc Hà mới biết đây là một nơi hoang vắng vắng vẻ, vốn dĩ không có phương tiện giao thông, mà hai người muốn đi về phía Tiểu Hưng An Lĩnh, vì vậy chỉ có thể đi bộ trên suốt quãng đường.
“Anh Sách, chúng ta đi đâu vậy? Trước mặt là khu rừng nguyên sinh mênh mông không thấy đích đấy.” Lúc này, cơ thể Ôn Liễu vô cùng kiệt sức, một tay níu lấy Tiêu Sách, cả người gần như treo trên người anh, hơi nghi hoặc hỏi.
Trong ấn tượng của cô, trong khu rừng nguyên sinh này là thiên đường của thú hoang, sao có thể có người sống ở trong đây chứ...
Mà bây giờ đã sắp đến chạng vạng tối, nếu bọn họ đi vào trong khu rừng nguyên sinh này, có khi nào sẽ bị lạc đường không? Có khi nào sẽ gặp phải thú hoang không?
“Không sai, chúng ta phải đi vào trong khu rừng nguyên sinh này tìm người.” Tiêu Sách nhìn về phía xa, hơi trịnh trọng nói.