Trong mắt Triệu Mai Nhi lại hiện ra hình ảnh Tiêu Sách chữa bệnh cho Triệu Chính Quốc trên máy bay, vừa nghĩ đến đoạn Tiêu Sách nắm lấy cổ tay ông nội, Triệu Mai Nhi lại càng thấy rõ Tiêu Sách là một tên lừa đảo.
Người đáng giận nhất chính là bố cô ta, tự nhiên lại đi tin một kẻ lừa đảo như Tiêu Sách, đến tấm danh thiếp hắc kim quý giá cũng đem tặng cho kẻ đó, thứ mà những vị khách tôn quý nhất của nhà họ Triệu mới được nhận.
Một kẻ lừa đảo như Tiêu Sách, thì dựa vào đâu mà có tư cách ấy...
Trong nhất thời, không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng cực độ.
Mười mấy chuyên gia trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì xảy ra trước mắt, một lúc sau mới phản ứng lại được, một màn dở khóc dở cười.
“Cái đó, đội trưởng Triệu, tôi nghĩ là ông hiểu lầm rồi, ý của tôi là bệnh của ông cụ đã có chuyển biến tốt...”
Viện trưởng bị Triệu Văn Anh hét lên một tiếng, khí thế có phần yếu đi, nhưng vẫn kiên trì giải thích.
“Cái gì? Có chuyển biến tốt? Có chuyển biến tốt chẳng khải là chuyện bình thường sao? Các ông có cần nghiêm túc đến mức này không?” Nghe viện trưởng nói vậy, suýt chút nữa thì Triệu Văn Anh thở không ra hơi, trên trán nổi đầy vạch đen.
Mười mấy chuyên gia kia ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn, ông ta còn tưởng rằng ông cụ có gì đó không tốt, sau đó lại nghe viện trưởng nói bệnh của ông cụ có xu hướng trở lại bình thường, khiến cho trái tim như bị treo ngược lên của Triệu Văn Anh cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại.
Ngay cả Triệu Mai Nhi, ánh mắt cô ta cũng đầy sự nghi ngờ.
“Không chỉ trở lại bình thường rồi, mà hơn nữa mạch máu trong tim của ông cụ như thể đã được tác dụng bởi một năng lượng thần kỳ, cặn tạp chất trong mạch máu đã được loại bỏ gần hết, chỉ còn một chút thôi nhưng không còn gì đáng ngại cả. Nói cách khác, sau này ông cụ sẽ không mất mạng vì căn bệnh này.”
Giọng của viện trưởng lúc đầu rất nhỏ, nhưng càng ngày càng to, cuối cùng thì kích động đến mức nhảy lên ghế, nắm lấy cánh tay của Triệu Văn Anh, run rẩy nói với Triệu Văn Anh: “Đây quả thực là chuyện không tưởng, trừ phi đó là thần linh, đội trưởng Triệu, nói cho tôi biết đi, lẽ nào thực sự có người chữa được căn bệnh này sao?”
Cũng khó trách viện trưởng lại kích động như vậy, căn bệnh này của ông cụ Triệu không hề giống với căn bệnh thường ngày ông ta gặp, cặn tạp chất trong mạch máu nằm trong tim, căn bản không chịu được lực tác động từ bên ngoài, điều này khiến các chuyên gia công não mà không nghĩ ra được cách chữa trị.
Mà bây giờ đột nhiên lại thấy bệnh tình của ông cụ tự động khỏi hẳn, viện trưởng có phản ứng như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Trong lúc nhất thời, Triệu Văn Anh ngây người.
Triệu Mai Nhi đứng cạnh Triệu Văn Anh cũng ngẩn ngơ.
Triệu Văn Anh vốn cho rằng Tiêu Sách chỉ sơ cứu đơn giản thôi, duy trì sự sống cho ông cụ cho đến lúc vào được bệnh viện, tuy là chẳng phải cống hiến gì to tát, nhưng vẫn tính là có công trạng, nên mới tặng cho anh tấm danh thiếp hắc kim đó.
Nhưng ngay từ đầu Triệu Mai Nhi đã phản đối Tiêu Sách cấp cứu cho ông cụ, vì Tiêu Sách còn trẻ, còn nói với hai người bọn họ rằng không dám chắc chắn, nên Triệu Mai Nhi cực kỳ hoài nghi y thuật của Tiêu Sách.
Thậm chí, Triệu Mai Nhi còn không tin, Tiêu Sách chỉ nằm cánh tay ông cụ hai mươi phút là có thể chữa được bệnh cho ông ta. Sở dĩ ông cụ có thể tới được bệnh viện, hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường của bản thân ông ta.
Nhưng sau khi nghe viện trưởng và các chuyên gia giải thích rõ tình hình, hai người mới thật sự choáng váng.
“Tự nhiên, tự nhiên khỏi? Đây, đây là y thuật cao siêu gì vậy."
Tuy là Triệu Văn Anh đã chứng kiến biết bao sóng to gió lớn, lúc này cũng có chút sững sờ.
Lúc này, Triệu Văn Anh mới ý thức được y thuật của Tiêu Sách cao đến mức nào.
Triệu Văn Anh vốn cho rằng Tiêu Sách chỉ sơ cứu mà thôi, giúp ông cụ duy trì đến khi vào tới bệnh viện.
Nhưng khi được viện trưởng thông báo kết quả kiểm tra thì ông ta mới biết, thì ra Tiêu Sách là một cao thủ giấu nghề.
“Đảng chết, sớm biết như vậy tôi đã giữ cậu ta lại, cảm ơn cho đàng hoàng, xem ra lần này không thoát khỏi trận mắng của bố rồi.”