"Anh Sách, anh tới rồi, lần này chúng ta thật sự phát tài..." Phương Bách nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên. là Tiêu Sách, ngay lập tức đặt tài liệu trong tay xuống, đến trực tiếp với Tiêu Sách, và nói với Tiêu Sách với một nụ cười vui vẻ.
"Đúng, anh Sách, không ngờ anh có bản lĩnh thế này. Cũng có khả năng lay động nhà họ Lâm như vậy. Nếu chúng ta sớm biết điều này, chúng ta hà tất phải kinh doanh dép lê..."
Cố Minh cũng đến trước mặt Tiêu Sách, phấn khích nói với Tiêu Sách.
Rõ ràng, điều kiện hợp tác mà nhà họ Lâm đưa ra rất hào phóng. Cố Minh đã xem rồi.
Xét cho cùng, đối với những sản phẩm bán nhanh như dép lê thì việc kiếm tiền rất chậm. Và lúc này, dự án nhà họ Lâm đưa ra, chỉ cần lấy nó ra và một khi nó hoàn thành, lợi nhuận gấp hơn mười lần việc kinh doanh dép.
Nhìn ánh mắt vui mừng trên khuôn mặt của Phương Bách và Cố Minh, Tiêu Sách hơi nhíu mày và khẽ thở dài.
Anh cảm thấy đã đến lúc phải chia sẻ suy nghĩ của mình với hai người họ.
Dẫu sao, Phương Bách và Cố Minh là những người đầu tiên theo anh. Cả hai phải thay đổi một số khái niệm.
Nghĩ đến điều này, Tiêu Sách nghiêm túc nói với Phương Bách và Cố Minh: "Hai người có thể coi là đã gia nhập giới doanh nhân Giang Lăng, cũng đã hiểu sơ bộ về giới doanh nhân Giang Lăng. Hai người nói xem, ở Giang Lăng này, gia tộc nào đã tích lũy được giàu có nhất, vốn là mạnh nhất?"
"Đương nhiên là nhà họ Lâm. Ở Giang Lăng, không có gia tộc nào có thể sánh được với nhà học Lâm. Ngay cả ở cả đất nước, nhà họ Lâm có thể được xếp hạng đầu..."
Cố Minh lập tức trả lời.
Đối với việc kinh doanh không ai nắm được rõ hơn Cố Minh. Lúc này, Cố Minh có chút nghi ngờ, không biết tại sao Tiêu Sách lại hỏi những câu rõ ràng như vậy.
"Vậy thì tại sao, nhà họ Lâm lại có thể chỉ ở một khu vực của Giang Lăng mà không phát triển ở khu vực khác?”
Tiêu Sách từ từ liếc nhìn hai người, rồi thờ ơ nói.
Phương Bách và Cố Minh đều sững sờ.
Ánh mắt của hai người đồng thời nhìn về phía Trần Nghiên, trong mắt đều là sự mơ hồ.
“Anh Sách, ý anh là...”
Phương Bác và Cố Minh đều là người thông minh, bây giờ nghe Tiêu Sách ra hiệu thì đã hiểu được ý mà Tiêu Sách muốn nói.
“Không sai, các cậu đã hiểu rõ rồi đó. Nhớ lấy, nếu các cậu không có đủ năng lực để bảo vệ tài sản của mình thì đó là một tội lỗi.” Tiêu Sách có chút vui vẻ nhìn hai người bọn họ.
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện chúng ta đang làm chứ?”
Mặc dù Cố Minh đã hiểu rõ được mọi chuyện nhưng cậu ấy không hiểu vì sao bây giờ Tiêu Sách lại nói những chuyện này với cậu ấy. Suy cho cùng thì những việc này cách bọn họ quá xa.
Ngay cả khi gia tộc của Cố Minh đang ở thời kì đỉnh cao thì cũng chỉ bằng 1% tài sản của nhà họ Lâm. Trong mắt của nhà họ Lâm lúc này, bọn họ chẳng qua là giống như sự tồn tại của con kiến, tuyệt nhiên sẽ không thể gây phiền não cho nhà họ Lâm được.
Cho dù công ty Sách Bác đã chuyển biến tốt hơn so với trước đây.
Nhưng đối với con quái vật khổng lồ như nhà họ Lâm này thì công ty Sách Bác chỉ là một thứ bé nhỏ.
Nhìn thấy trong mắt Cố Minh có chút nghi hoặc, Tiêu Sách nghiêm túc nhìn hai người bọn nói: “Đây chính là chuyện hôm nay tôi muốn nói với các cậu.”
“Liên quan đến bộ lạc Địch Duy, chúng ta không chỉ bán dép lê số lượng lớn sang Châu Phi mà quan trọng nhất chính là chúng ta phải thành lập thể lực của riêng mình tại Châu Phi, như vậy mới có thể đảm bảo được sự giàu có của chúng ta.”
Nhìn thấy trong mắt của Cố Minh và Phương Bác có chút ngạc nhiên, Tiêu Sách chỉ cười nhạt rồi nói: “Trong tương lai, con đường của chúng ta là sao trời biển rộng, mục tiêu của chúng ta không có giới hạn, ngay cả nhà họ Lâm cũng chỉ là một mục tiêu nhỏ mà thôi.”
Khi Tiêu Sách nói ra những lời này, Cố Minh và Phương Bác đều ngây người ra. Lần này, Tiêu Sách chỉ lắc đầu cười nhẹ.