Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 420: Ngày mai sẽ có một trận đại chiến.”




Điều này sẽ tạo cơ hội cho Tiêu Sách bắt hết bọn chúng cùng một lượt, sau khi bắt hết bọn họ thì Tiêu Sách có thể “cắn nuốt” bọn họ vào làm tăng khí lực cho bản thân. 
Đồng thời cũng đưa Cao Cấn Băng vào nơi an toàn hơn. 
Quan trọng nhất là Tiêu Sách có thể tàn nhẫn trả thù Hắc Bảng, dù sao thì trong khoảng thời gian này anh đã nhiều lần bị ám sát bởi các sát thủ của Hắc Bảng. 
Chỉ phòng thủ, không phản kích. Không phải là tính cách của Tiêu Sách. 
Đợi anh giải thích kế hoạch của mình với Thiên Diệp xong, Thiên Diệp nhất thời ngây người ra một lúc, sau đó lí nhí nói: “Để tôi đóng giả cô chủ? Vậy... Được rồi, tôi sẽ giúp anh.” 
Tiêu Sách thấy Thiên Diệp đã đồng ý, tuy rằng cảm thấy biểu cảm của cô ta có chút kỳ lạ, nhưng anh cũng không nghĩ thêm nữa. 
Tiếp sau đó, anh thương lượng với Thiên Diệp, làm cách để có thể dự được sát thủ của Hắc Bảng ra mặt, sau đó thì tóm cổ cả bọn. 
Tiêu Sách không thể nào lãng phí thêm thời gian với đám người này được, theo như anh thấy bọn chúng không được coi là sát thủ của Hắc Bảng, anh chuẩn bị đánh cho bọn chúng một trận đau đớn, sợ đến già. 
Vì thế, việc này cần phải có một kế hoạch toàn vẹn. 
Đầu tiên, sau khi Thiên Diệp giả trang thành Cao Cấn Băng, sau đó cùng Tiêu Sách rời khỏi toà nhà Dược phẩm Tinh Quang. 
(D2 
Chỉ cần bọn họ rời đi, theo tính toán sẽ có một nhóm sát thủ nhận được thông tin, chuẩn bị ra tay, nhưng nhất định sẽ có nhiều sát thủ hơn, bởi vì tin tức không thể truyền nhanh được. 
Vì thế Tiêu Sách và Cao Cấn Băng nhất định phải tạo động tĩnh ở bên ngoài. 
Động tĩnh càng lớn sẽ càng khiến cho nhiều người biết, lúc Cao Cấn Băng rời khỏi tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang sẽ có càng nhiều sát thủ nhận được tin. 
Sau đó Tiêu Sách còn phải tìm chỗ chôn thay cho những sát thủ này! 
Tiêu Sách nghĩ rất lâu, cuối cùng chọn địa điểm này, đó chính công xuống bị bỏ hoang ở khu ổ chuột cách không quá xa nhà của anh. 
Lợi thế của công xưởng này là đủ to, đồng thời đã hoàn toàn bị bỏ hoang, nên xung quanh không có một bóng người. 
Hơn nữa cách công xưởng không xa còn có một đập nước, tiếng nổ vang của đập nước sẽ che đậy được rất nhiều âm thanh, Tiêu Sách sẽ càng thuận tiện ra tay hơn. Hai người thương lượng tới nửa đêm, cuối cùng hai người cũng xác định được chi tiết cụ thể. 
Quyết định không nên tiếp tục chậm trễ, chiều ngày hôm sau lập tức thực hiện kế hoạch. 
Tiêu Sách nhìn khuôn mặt của Thiên Diệp, cô ta không xinh đẹp ở mức độ cao như Cao Cấn Băng, ngũ quan giống như không được thượng đế thiên vị cho lắm, nhưng tổng thể cả khuôn mặt cô ra lại giống với Cao Cấn Bằng. 
Vì thế để cho Thiên Diệp giả trang thành Cao Cấn Băng, Tiêu Sách cảm thấy không có vấn đề gì cả. 
“Thiên Diệp, tôi giúp cô hóa trang.” Tiêu Sách nói. 
Thiên Diệp nghe thấy vậy lập tức lắc đầu, nói: “Không cần, tôi tự mình làm là được rồi, anh mau đi nghỉ đi, ngày mai sẽ có một trận đại chiến.” 
Tiêu Sách cũng không miễn cưỡng, anh sớm đã biết Thiên Diệp sẽ từ chối. 
Anh nghĩ một chút rồi nói: “tôi đến phòng thí nghiệm của ông chủ một lát, cô mệt thì hãy đi ngủ, không cần đợi tôi, tuy rằng ngày mai không cần có chiến đấu, nhưng cô cũng cần giữ sức.” 
Nói xong Tiêu Sách ra khỏi phòng của Thiên Diệp. 
Lần trước đến phòng thí nghiệm của Cao Cấn Bằng, sau khi để cho Cao Cẩn Băng làm thí nghiệm trên người thì Cao Cấn Bằng đã cho phép Tiêu Sách đến phòng thí nghiệm của cô ấy. 
Vì thế Tiêu Sách đã không cần Thiên Diệp dẫn đường nữa, mà bản thân có thể tự mình đi đến. 
Đến phòng làm việc của Cao Cấn Băng, Tiêu Sách nhìn thấy quả nhiên cô ấy vẫn đang làm việc điên cuồng, giống như trong đầu của cô ấy không hề có hai chữ nghỉ ngơi. 
Tuy rằng Tiêu Sách đã đến nhưng cô ấy vẫn không thay đổi biểu cảm, để Tiêu Sách đợi ở bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.