*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Loại cảm giác này càng khiến cho Tiêu Sách thỏa mãn và kiêu ngạo, không nhịn được mà ôm Thiên Diệp vào lòng rồi hôn xuống.
Lần này Thiên Diệp không giãy giụa gì cả mà ngược lại đáp trả dữ dội.
Cô ta trở nên vô cùng chủ động, cả người đều rơi vào tình ái, hơn nữa sức lực cũng trở nên mạnh hơn, đổi thành người chủ động, cô ta đẩy Tiêu Sách ngã xuống giường.
Sức mạnh của Tiêu Sách tuy rằng vượt xa Thiên Diệp nhưng trong tình huống lúc này thì làm sao có thể kháng cự lại được.
Anh thuận thể để Thiên Diệp đẩy xuống giường.
Thiên Diệp ngồi lên người Tiêu Sách, cả khuôn mặt đỏ ửng, trong mắt toàn là sắc xuân dạt dào, cô ta mở miệng nói: “Tiêu Sách, cảm ơn anh.”
Sau khi nói xong thì không đợi Tiêu Sách trả lời, cô ta bắt đầu cởi quần áo của Tiêu Sách.
Tiêu Sách không phản kháng, yên lặng hưởng thụ sự phục vụ của Thiên Diệp, phục vụ như này làm anh phát hiện ra bản thân cũng trở nên k1ch thích hơn bình thường.
Lăn qua lăn lại hết hai tiếng.
Sau khi mây mưa xong, tuy là sức lực của Thiên Diệp vừa mới tăng lên mạnh hơn nhưng cũng vô cùng mệt mỏi, hai tiếng điên cuồng cũng không làm khó được vòng eo mảnh mai của cô ta.
Tiêu Sách phát hiện ra lúc Thiên Diệp điên cuồng lại càng mê người hơn.
“Để tôi ngủ một lát, tôi không muốn cử động." Thiên Diệp lười nhác vùi vào trong ngực của Tiêu Sách, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, không muốn động đậy gì cả.
Tiêu Sách gật đầu rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc đã thấm đẫm mồ hôi của cô
ta.
Đợi Thiên Diệp nghỉ ngơi xong thì Tiêu Sách nói: “Thiên Diệp, tôi có việc cần cô trợ giúp.”
“Ừ, được.”
Thiên Diệp không hỏi là chuyện gì, trực tiếp đồng ý ngay.
Tiêu Sách nghe xong thì trìu mến nhìn Thiên Diệp, anh biết bắt đầu từ bây giờ thì Thiên Diệp đã thật sự trở thành người phụ nữ thuộc về anh hoàn toàn.
Quan hệ bây giờ của hai người đã trở nên thân mật hơn, hai người tuy hai mà một.
Nhưng như vậy thì Tiêu Sách cảm thấy có lỗi với Thiên Diệp, bởi vì anh có thể là người đàn ông duy nhất của Thiên Diệp, còn trong lòng anh thì lại không buông bỏ dì Hàn được.
Nếu không tìm thấy dì Hàn trước thì anh không thể chịu trách nhiệm với bất kì người phụ nữ nào.
Vì lời hứa đó là do anh đã để lại cho dì Hàn.
Mặc dù Tiêu Sách biết là trong lòng Thiên Diệp không hề cảm thấy Tiêu Sách thiếu nợ gì cô ta cả, nhưng điều này vẫn khiến Tiêu Sách không nhịn được mà tự trách mình.
Thiên Diệp thấy Tiêu Sách mãi vẫn không lên tiếng thì ngẩng đầu lên nói: “Anh muốn tôi giúp anh làm việc gì? Sai lại đột nhiên không nói gì vậy? Là chuyện không tiện mở miệng nói sao?”
Tiêu Sách khôi phục lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là có thể sẽ có chút nguy hiểm.”
“Tôi không sợ nguy hiểm.” Thiên Diệp nói thẳng.
Tiêu Sách biết lời cô ta nói là thật, cho nên anh cũng không vòng vo nữa, lập tức mang kế hoạch của mình nói ra, anh hy vọng Thiên Diệp phối hợp cùng anh giết hết tất cả những sát thủ Hắc Bảng ở thành phố Giang Lăng.
Những sát thủ Hắc Bảng của thành phố Giang Lăng này, 90% trong số họ đều nhắm vào Cao Cấn Băng, bởi vì chỉ cần tiêu diệt Cao Cẩn Băng thì có thể nhận được thù lao khổng lồ lên đến hàng trăm triệu Mễ Kim, ngay cả những sát thủ tầm cỡ trên thế giới đã về hưu cũng đều động lòng, không thử thì sao biết được có thành công hay không.
Trong khoảng thời gian này, Cao Cấn Băng vẫn luôn ẩn trốn trong Tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang.
Kể từ vụ việc lần trước Tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang đã tăng cường an ninh, còn có phương pháp phòng vệ do Tiêu Sách tạo ra, bọn sát thủ không muốn gây ra vụ án kinh động, đến giờ vẫn chưa có cách nào đột nhập để làm hại Cao Cấn Băng.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đợi, đợi Cao Cấn Băng rời khỏi Tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang, lộ ra chỗ sơ hở.
Tiêu Sách muốn giết bọn họ, cách tốt nhất chính là lấy Cao Cấn Băng làm mồi nhử, dụ dỗ đợi bọn họ thiếu kiên nhẫn mà ra tay thì sẽ lập tức xử lý toàn bộ.
Nhưng chuyện này cũng rất nguy hiểm, Cao Cấn Băng là người phụ nữ ngay cả chút sức lực cũng không có, nếu dùng cô ta làm mồi nhử chỉ sợ là dùng bánh bao đánh chó, một đi không trở lại, Tiêu Sách cũng chưa chắc có thể bảo vệ được cô ta.