*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sát thủ nghe xong bèn im lặng không nói gì.
Anh ta bình tĩnh nhìn Tiêu Sách, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Hai nghìn vạn Mễ Kim! Ban đầu, lúc nhận nhiệm vụ này, tạo cảm thấy người chia nhiệm vụ quả thật rất lãng phí tiền, nhưng bây giờ tao cảm thấy người chia nhiệm vụ keo kiệt quả, chỉ hai nghìn vạn mà muốn giết mày, haha..."
"Hai nghìn vạn Mễ Kim?" Tiêu Sách nhướng mày hỏi, không tỏ vẻ gì thêm.
Quả thật, hai nghìn vạn Mễ Kim xem ra cũng không ít, cho dù sát thủ cấp kim cương trong Hắc Bảng đều không cầm lòng được đến giết anh, sát thủ cấp bạch kim căn bản cũng rất khó chống lại sự cám dỗ này.
Nhưng dù là sát thủ cấp kim cương, muốn giết Tiêu Sách, ngoại trừ việc ăn may ra thì hầu như không thể nào thành công được.
Từ tên sát thủ này có thể thấy rằng, với sự cảnh giác và bản lĩnh vừa rồi của Tiêu Sách,
muốn nắm chắc việc giết được anh, trừ khi cử một nhóm sát thủ cấp kim cương và sát thủ cấp bạch kim hợp lại xông đến, đồng thời phải có kế hoạch sắp xếp ám sát hoàn hảo thì mới giết anh được.
Nhưng chỉ có hai nghìn vạn Mễ Kim thì không thể mời người đến làm chuyện đó được.
Ít nhất cũng phải năm nghìn vạn Mễ Kim trở lên mới mời được.
"Những gì mày muốn biết tao đã nói hết rồi, nếu mày cũng biết Hắc Bảng, vậy có lẽ mày cũng biết, những sát thủ như bọn tạo không hề biết ai là người chia nhiệm vụ, vì vậy, cho tạo chết thoải mái chút đi."
Sát thủ vừa dứt lời, trong đôi mắt chợt hiện lên vẻ được giải thoát, anh ta nhanh chóng ngẫm lại cuộc đời đẫm máu của mình, từ một tên ăn mày không có lấy một bữa cơm, trở thành một sát thủ giết người như rơm...
Có lẽ giống như Tiêu Sách nói, cái chết đối với người như anh ta chính là sự giải thoát thật.
Tiêu Sách quả thật cũng không hỏi gì thêm, sau cùng anh vẫn ra tay giết tên sát thủ này, con đường này là do sát thủ chọn, kết cục này cũng là anh ta chọn.
Nhưng sau khi giết hai tên sát thủ xong, Tiêu Sách lại bắt đầu thấy hơi đau đầu.
Lúc này bên ngoài trời đã sáng, tuy người ở khu nhà ổ chuột không nhiều, nhưng cũng không ít, lát đát vài người bắt đầu xuất hiện trên con đường chật hẹp ở khu nhà.
Tiêu Sách không thể cứ để xác của hai tên sát thủ này ở nhà được, cần phải xử lý sạch sẽ.
Nhưng phải xử lý thế nào, Tiêu Sách lại thấy hơi đau đầu, không phải là không có cách, cách thì anh có, cũng chắc chắn sẽ không bị người ta nhìn thấy, nhưng chỉ là anh thấy hơi phiền
phức.
Hơn nữa, nếu muốn xử lý cũng phải đợi trời tối mới làm được.
Nhưng Tiêu Sách ban ngày còn phải đến nhà họ Lâm một chuyến, để hai cái xác này trong nhà, ngộ nhỡ lúc này có người xông vào nhà anh, họ nhìn thấy hai cái xác, như thế sẽ gây phiền phức rất lớn cho Tiêu Sách.
Vì thế trước khi anh ra khỏi nhà, cần phải xử lý xong hai cái xác này.
Tiêu Sách bèn nghĩ cách, anh không thể ở nhà giữ hai cái xác cả ngày, sau đó đợi đến khi trời tối lại lén lén lút lút xử lý chuyện này.
Chưa kể anh cũng không kiên nhẫn đến vậy, cho dù có thì trong khoảng thời gian này cũng rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngộ nhỡ lúc này Tống Chỉ Vân đến tháng, bỗng nhiên cô ấy khó chịu với anh, sau đó chạy đến nhà anh thì sao? Nếu để cô ấy phát hiện ra hai cái xác này, cô ấy chắc chắn sẽ mượn việc này để chỉnh đốn anh một trận ra trò.
Cho nên, anh phải lập tức xử lý ngay!
Những phút chốc Tiêu Sách chợt nhớ đến sự khác thường trên cơ thể của mình.
"Khả năng ăn mòn đại thực bào trong cơ thể mình mạnh như vậy, quả thật còn ghê gớm hơn cả acid sulfuric mạnh nhất và aqua regia, không biết nhỏ hai giọt máu lên hai cái xác, có thể ăn mòn hết hai các xác này không?"
Tiêu Sách thầm nghĩ, trong lúc này anh không muốn dùng hai từ "cắn nuốt" này.
Dù sao thì đó là hai cái xác, chuyện cắn nuốt xác chết này, Tiêu Sách nghĩ thử thôi cũng thấy buồn nôn, nhưng nếu chỉ là ăn mòn thì sẽ không có vấn đề gì nữa.
Nghĩ là làm, Tiêu Sách lập tức làm đứt ngón tay, sau đó nhỏ hai giọt máu lên xác của sát thủ.
Ngay lập tức, Tiêu Sách phát hiện máu của anh quả thật giống như một chiếc bàn ủi nóng rực, trực tiếp ăn rỗng một lỗ cỡ đầu ngón tay trên xác chết, sau đó tan chảy xuống sàn nhà, tan thành một cái hố nhỏ sâu không thấy đáy, khiến Tiêu Sách trợn mắt há mồm, kinh ngạc không thôi.
Nhưng cái xác đó, ngoại trừ có thêm một lỗ ra cũng không có gì thay đổi.
Điều này càng khiến Tiêu Sách thêm đau đầu, tình huống này không giống như anh tưởng tượng, anh còn tưởng rằng máu của mình có thể làm tan chảy các xác đó.
"Sau này chiến đấu với người khác, lúc đánh không lại chỉ cần bắn một giọt máu về phía đối thủ, sợ là sẽ có uy lực mạnh hơn bất kỳ loại đạn nào..."
Tiêu Sách bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, anh không nhịn được chợt nhếch miệng bật cười.
Nhưng lúc này xử lý hai cái xác quan trọng hơn, anh cũng chưa từng nghiên cứu sâu về vấn đề này, suy nghĩ một lúc, anh thấy muốn làm tan chảy cả cái xác này không thể chỉ dùng máu là được, mà phải để cái xác tiếp xúc với máu thịt của anh!
Tuy như thế cũng hơi buồn nôn, nhưng Tiêu Sách chỉ có thể tự an ủi bản thân, xác chết bị ăn mòn tan chảy hết, chứ không phải bị cắn nuốt hết...