Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 397: Kẻ giết người bị người giết cũng đáng!




"Tao khinh!" Sát thủ trả lời Tiêu Sách phun một ngụm nước bọt. 
Tiêu Sách thong thả xoay người tránh ra, lạnh lùng nhìn sát thủ, lại không ngờ vẻ mặt tên sát thủ này rõ ràng đang sợ hãi hoảng hốt, bây giờ lại tỏ ra rất xem thường cái chết. 
Chẳng lẽ anh ta cảm thấy Tiêu Sách hoàn toàn không dám giết anh ta? 
Cảm thấy Tiêu Sách chỉ đang hù dọa anh ta? 
Tiêu Sách nhếch miệng thản nhiên nói: "Nếu mày đã không muốn nói, vậy thì đừng bao giờ nói nữa." 
Tiêu Sách bước đến, tay trái anh bóp cổ tên sát thủ, nhấc bổng cả người anh ta lên, bỗng chốc sắc mặt sát thủ lập tức chuyển sang màu đỏ tía, hít thở cũng bắt đầu khó khăn hơn. 
Sát thủ nhìn thấy sát khí lạnh lùng trong đôi mắt Tiêu Sách, anh ta chợt rùng mình, lúc này mới biết Tiêu Sách muốn giết anh ta thật. 
Nhưng cho dù như vậy, ánh mắt anh ta vẫn giữ nguyên vẻ hung tợn, hoàn toàn không hề có ý xin tha, cơ thể anh ta ngọ nguậy qua lại như con rắn đang vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được. 
Tiêu Sách lúc này không muốn giết anh ta vội, anh lại rất thích thú nhìn vẻ mặt rối rắm trong đôi mắt của anh ta. 
Anh mở lời nói: "Rõ ràng mày rất sợ hãi, rất hoang mang, nhưng lại kiên quyết không xin tha, tạo nên nói mày không biết sợ hay là ngu ngốc đây? Làm nghề sát thủ như chúng mày, có lẽ đã đoán được sẽ có ngày hôm nay từ lâu rồi chứ? Người chết trong tay chúng mày, chưa tới một trăm nhưng cũng đã vài chục rồi đúng không?" 
"Cho nên, chúng mày xem thường cái chết?" 
"Không sợ chết thật sao?" 
Tiêu Sách thản nhiên nói, thấy ánh mắt tên sát thủ ngày càng bối rối, Tiêu Sách khẽ buông nhẹ bàn tay đang bóp chặt cổ anh ta ra, để anh ta có thể hít thở và trả lời. 
Sát thủ lập tức trả lời: "Có phải tao nói rồi thì mày sẽ tha cho tao không? Nếu như mày hứa sẽ tha cho tao, tao sẽ nói cho mày những chuyện này muốn biết." 
Tiêu Sách nghe xong khẽ nhếch khóe môi lên. 
Ngay sau đó, vẻ mặt anh cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: "Bây giờ muốn nói rồi sao? Nhưng đáng tiếc quá, đã quá muộn rồi! Tao nói rồi, chỉ cho mày một cơ hội để nói, nếu chính mày đã từ chối, vậy thì cứ thản nhiên đối mặt với cái chết đi." 
Yên tâm, cái chết không hề đau đớn đầu, đối với những người làm sát thủ như mày mà nói, cái chết chính là sự giải thoát..." 
Tiêu Sách nói xong, tay anh cũng từ từ ra sức mạnh hơn. 
Trong mắt sát thủ chợt lóe lên vẻ hối hận và hoảng sợ nói: "Đừng, đừng giết tao, tao nói, tao..." 
"Răng rắc!" 
Không đợi anh ta nói xong, cánh tay của Tiêu Sách chợt dùng sức, ngay lập tức đã nghe thấy tiếng xương sống gãy đứt giòn tan, cả cái cổ của anh ta đã bị Tiêu Sách bẻ gãy. 

Đầu của tên sát thủ gục xuống, vẻ sợ hãi trong đôi mắt vẫn chưa nguôi, nhưng anh ta đã không còn mạng trở về nữa. 
Tiêu Sách vứt cái xác của anh ta xuống, sau đó nhìn về phía một tên sát thủ khác đang nằm trên mặt đất, anh lạnh lùng nói: "Nói cho tao biết, nhiệm vụ giết tạo được bao nhiêu tiền thù lao? Có lẽ tạo sẽ để mày chết một cách thoải mái, nếu không thì tao sẽ cho mày phải hối hận tại sao vừa rồi không để mày chết quách cho xong" 
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Sách vang lên, tên sát thủ ngã xuống đất ngất đi đó lập tức mở to đôi mắt, có thể thấy trước đó anh ta chỉ đang giả vờ ngất, lúc này trong ánh mắt anh ta đều đang tràn ngập vẻ hối hận và khiếp sợ. 
Anh ta khàn giọng nói: "Không thể cho một con đường sống sao?" 
Tiêu Sách nhếch miệng bật cười, thản nhiên nói: "Nếu bây giờ chúng ta đổi vị trí cho nhau, người nằm dưới đất xin tha là tao, lúc đó mày sẽ chọn tha cho tao một con đường sống sao?" 
"... không." Sát thủ khổ sở nói. 
"Làm nghề sát thủ như bọn tao, trong mắt chỉ có tiền, chủ thuê đưa tiền phận nhiệm vụ bảo giết mày, bọn tao đã nhận nhiệm vụ rồi thì sẽ không thương xót nương tay chút nào." 
Nói xong, vẻ sợ hãi trong đôi mắt tên sát thủ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác và khát máu. 
Anh ta biết, Tiêu Sách sẽ không tha cho anh ta, còn anh ta bây giờ đã bị bẻ gãy hai tay, xương sườn cũng gây nứt, hoàn toàn không thể trốn thoát được, thay vì sợ hãi hoảng hốt, chi bằng thản nhiên đối mặt với nó đi. 
Giống như những gì Tiêu Sách nói, những người làm nghề sát thủ này đã đoán trước được sẽ có ngày hôm nay rồi. 
Kẻ giết người bị người giết cũng đáng! 
Tiêu Sách thấy vẻ mặt hung ác và khát máu của sát thủ, trong lòng anh cũng không thấy thương xót chút nào. 
Những người này, không biết trên tay chúng đã dính máu của bao nhiêu người vô tội, bọn chúng chính là bọn giết người của giới xã hội đen, chỉ cần có người trả tiền, dù là ai đi chăng nữa chúng cũng ra tay được. 
Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, chỉ cần họ là mục tiêu thì chúng sẽ giết! 
Nếu Tiêu Sách cảm thấy thương xót rồi thả anh ta về, lại không biết sau này sẽ có bao nhiêu người chết trong tay anh ta nữa. 
"Nói đi, nhiệm vụ liên quan đến tạo trên Hắc Bảng được trả bao nhiêu thù lao? Sau khi nói xong thì yên tâm lên đường, kiếp sau làm một người tốt, đừng làm sát thủ nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.