Lâm Bán Thanh nghe xong liếc nhìn Tiêu Sách, lập tức vẻ lạnh lùng tan biến, phong tình vận chủng.
Biểu hiện của cô ấy lập tức khiến mọi người ngây người ra, cứ ngơ ngác, há hốc mồm kinh ngạc nhìn Lâm Bán Thanh và Tiêu Sách.
Sao thế này?
Sao bảo Lâm Bán Thanh là một tảng băng vạn năm không tan chảy sao? Tại sao vừa rồi bọn họ nhìn thấy Lâm Bán Thanh lộ ra vẻ mặt tâm tình là sao
nhi?
Không phải Lâm Bán Thanh nên chất vấn Tiêu Sách sau đó xử lý anh sao?
Hoa cả mắt!
Mọi người đều không thể tin vào những gì họ nhìn thấy, còn nhìn chằm chằm vào Lâm Bán Thanh và Tiêu Sách, muốn xem chút nữa Lâm Bán Thanh sẽ xử lý Tiêu Sách như thế nào.
Còn Tiêu Sách khi ở trước mặt Lâm Bán Thanh lại nói vệ sĩ của nhà họ Lâm dùng võ mèo cào.
Với tính cách của Lâm Bán Thanh, chắc chắn cô ấy không thể chịu nổi phải không?
Nhưng cảnh tượng sau đây khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Lâm Bán Thanh liếc nhìn Tiêu Sách, nhẹ nhàng nói: "Đáng đời bọn họ, chọc ai không chọc lại cứ thích đi chọc anh, nhưng bất luận nói thế nào, bọn họ cũng là người nhà họ Lâm, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi anh, anh đừng truy cứu nữa. Đương nhiên, nếu anh vẫn thấy tức chút nữa về tôi sẽ trừng phạt bọn họ."
Tiêu Sách tươi cười nói: "Cái đó không cần, tôi đã giáo huấn bọn họ rồi."
Lâm Bán Thanh gật gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Mặc, nhàn nhạt nói: "Nghe thấy chưa? Nếu như không phải Tiêu Sách không truy cứu nữa, thì hôm nay các người đẹp mặt rồi!"
Lâm Mặc ngẩn người nhìn Lâm Bán Thanh, cứng họng không nói được lời nào.
Cho dù trí tưởng tượng phong phú đến đâu, anh ta cũng chưa từng nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Tiêu Sách đã đánh anh ta, đánh vệ sĩ của anh ta, còn ở trước mặt Lâm Bán Thanh nói vệ sĩ nhà họ Lâm là võ mèo cào, nhưng Lâm Bán Thanh lại không tức giận, nếu không còn tức giận vậy Lâm Bán Thanh còn xử lý bọn họ nữa không?
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Tiêu Sách rốt cuộc là ai? Có phải người đàn ông của Lâm Bán Thanh không? Nếu không, tại sao Lâm Bán Thanh lại bênh vực anh?
Lúc này, không chỉ Lâm Mặc mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều có suy nghĩ này, không ai nghĩ Lâm Bán Thanh lại đứng về phía Tiêu Sách.
"Lâm Bản Thanh bị Tiêu Sách nắm bắt rồi?"
Rất nhiều người đồng thời nảy sinh suy nghĩ này, nhưng nhanh chóng bị phủ nhận, bởi vì Tiêu Sách đã kéo tay Ôn Liễu đi!
Nếu Tiêu Sách đúng là người đàn ông của Lâm Bán Thanh, làm sao Ôn Liễu dám kéo tay anh?
Lúc này, Ôn Liễu ở cách Tiêu Sách không xa, cũng nhìn Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh bằng ánh mắt kinh ngạc, khẽ cau mày, không ai biết cô ấy đang suy nghĩ gì.
Nhưng thấy cô ấy bỗng nhiên tay cuộn thành nắm đấm là đã biết, cảm xúc của cô ấy lúc này không hề bình tĩnh.
Thậm chí cô ấy còn cảm thấy Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh có vẻ hơi giống cái gì đó, nhìn dung mạo đẹp đẽ của Lâm Bán Thanh, ngay cả Ôn Liễu cũng cảm thấy không có chút tự tin nào.
"Nếu cô ấy thực sự cướp Tiêu Sách với tôi, anh Tiêu Sách sẽ không chút do dự mà chọn cô ấy. Dù gì thì cô ấy cũng hơn tôi rất nhiều cả kể về ngoại hình và gia cảnh..."
Nghĩ đến đây, Ôn Liễu đột nhiên cảm thấy buồn bực, sống mũi cay cay, không khỏi co thân mình lại, không muốn mọi người nhìn thấy mình.
Lúc này, Tiêu Sách không để ý đến những cử động nhỏ của Ôn Liễu, cũng không quan tâm người khác sẽ nghĩ gì về mối quan hệ của anh và Lâm Bán Thanh.
Họ suy nghĩ linh tinh cũng không ảnh hưởng gì đến bản thân!
Anh mở miệng nói với Lâm Bán Thanh: "Cô đến sớm như vậy, cũng tham gia buổi tiệc tối nay đúng không? Hiện tại sự việc đã giải quyết xong, cô cứ làm việc của mình đi."
Lâm Bán Thanh nghe xong đột nhiên nhớ đến việc chính của mình.
"Tiêu Sách, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ..." Cô liếc nhìn những người xung quanh, cô không trực tiếp nói mà ra hiệu cho Tiêu Sách cùng mình đi sang chỗ khác nói chuyện.
Tiêu Sách nhíu mày nói: "Được thôi, nhưng chờ tôi một chút, tôi còn phải xử lý một chút chuyện."