"Hừ, tóm lại, Lâm Bán Thanh đã xuất đầu lộ diện, tên nhóc đó ở thành phố Giang Lăng, không thể làm càn!"
Từ Huy và Lý Lâm nhìn chằm chằm Tiêu Sách với vẻ mặt lạnh lùng, thấy vẻ mặt của Tiêu Sách không thay đổi, họ khinh thường anh vì giả vờ bình tĩnh, nghĩ đến chút nữa sẽ có cái hay để xem.
Nhìn thấy Lâm Bám Thanh trực tiếp đi về phía Tiêu Sách không chút do dự, bọn họ càng thêm vui mừng.
Còn về Lâm Mặc, nhìn thấy Lâm Bán Thanh đích thân tới, anh ta không khỏi sửng sốt, bởi vì vừa rồi không nhờ Lâm Bán Thanh giúp, cũng không dám nhờ Lâm Bán Thanh giúp.
Nhưng nếu Lâm Bán Thanh đã đến rồi, đương nhiên là muốn giữ thể diện cho nhà họ Lâm, cho anh ta nữa, cho nên anh ta cũng không nghĩ nhiều, căm hận nhìn chằm chằm Tiêu Sách.
“Thằng nhóc, mày xong rồi!” Lâm Mặc nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Sách liếc nhìn Lâm Mặc không khỏi bĩu môi.
Tiêu Sách không ngờ Lâm Bán Thanh lại đến sớm như vậy, có vẻ như cô ấy đã ở khách sạn từ trước, nhưng với thân phận của mình, cô ấy không muốn ở hội trường phụ này mà thôi.
Còn Lâm Mặc lúc này, sau khi thấy Lâm Bán Thanh bước tới, nghĩ là anh chết chắc rồi?
Khuôn mặt thằng nhóc này chút nữa chắc sẽ đẹp lắm đây... Tiêu Sách thầm nghĩ trong lòng, sau đó nhìn thấy đám Từ Huy, Lý Lâm cũng hưng phấn, trong lòng không khỏi vui mừng.
Mấy người này chắc nghĩ Lâm Bán Thanh ở đây để xử lý anh, đúng không?
"Bán Thanh... Em, em họ, tại sao em lại đích thân đến, tôi ở đây chỉ là..." Lâm Mặc nghiêng người về phía Lâm Bán Thanh, nói có phần thận trọng.
Mặc dù anh ta và Lâm Bán Thanh đều là người nhà họ Lâm, anh ta vẫn lớn tuổi hơn Lâm Bán Thanh, nhưng địa vị của hai người họ trong nhà họ Lâm hoàn toàn khác nhau.
Cho nên đối mặt với Lâm Bán Thanh nhỏ tuổi hơn mình, lại còn kêu em họ, khiến anh ta có chút run sợ.
Dù sao, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Lâm Bán Thanh, ngoại trừ khi đối mặt với Tiêu Sách ra thì đối với mọi người giống như đóng băng chết người, không muốn sợ cũng không được.
Không đợi Lâm Mặc nói xong, Lâm Bán Thanh lạnh lùng nhìn Lâm Mặc một cái, lập tức khiến những lời Lâm Mặc chuẩn bị nói ra lại nuốt vào trong.
Anh ta cười ngượng ngùng không dám nói thêm câu nào.
Nhưng anh ta không quan tâm, nếu Lâm Bán Thanh đã đến rồi, không thể nhìn nhà họ Lâm mất mặt được, nhất định sẽ xử lý Tiêu Sách.
Chỉ là xử lý như thế nào mà thôi...
Lâm Bán Thanh đi qua Lâm Mặc, cuối cùng đứng cách Tiêu Sách một hai mét, hơi cau mày nhìn vài tên vệ sĩ của nhà họ Lâm ngã trên mặt đất.
“Có chuyện gì vậy?” Cô ấy hỏi Tiêu Sách.
Nhưng với khuôn mặt lạnh lùng như băng, giọng nói vô cảm của cô ấy lại khiến mọi người đều cảm thấy cô ấy chắc chắn đang chất vấn Tiêu Sách, chuẩn bị gây khó dễ.
Tiêu Sách nhún vai, cười mà không nói.
Anh không giống như những người khác nghĩ Lâm Bán Thanh đang chất vấn mình, anh và Lâm Bán Thanh đã quá quen thuộc rồi, biết rõ vẻ lạnh lùng trên mặt Lâm Bán Thanh chỉ là ngụy trang.
"Em... Em họ, bọn họ đều bị tên nhóc này đánh ngã, anh ta lại còn sỉ nhục..." Lâm Mặc không nhịn được nói.
"Tôi có nói chuyện với anh không?"
Lâm Mặc nói xong, Lâm Bán Thanh lại lạnh lùng nói, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Mặc, đột nhiên dọa Lâm Mặc đến mức không dám nói thêm nữa.
Lâm Bán Thanh lại nhìn về phía Tiêu Sách, khóe miệng hơi giật giật, tựa hồ như đang cười, nhưng lại giống như sợ bị người nhìn thấy, hoàn toàn không thấy rõ.
Nhưng ngay cả như vậy, vẻ lạnh lùng trên mặt cô ấy đã giảm gần hết rồi.
“Anh không bị thương chứ?” Cô ấy bỗng nhiên nhẹ nhàng nói với Tiêu Sách, khiến mọi người sửng sốt, lúc trước còn lạnh lùng chất vấn, sao đột nhiên lại giống như một câu chào hỏi nhẹ nhàng vậy?
Khi họ còn đang sững sờ, Tiêu Sách cười nhàn nhạt nói: "Chỉ là vệ sĩ có võ mèo cào của nhà họ Lâm, làm sao có thể làm tôi thương được."