Nhưng vào lúc này, Tiêu Sách lại hơi lảo đảo...
Trong nháy mắt này, nắm đấm của Phạm Hưng đâm vào khoảng không, xẹt qua tại của Tiêu Sách, đấm xuống, cả người Tiêu Sách ngã nhào vào người anh ta.
Phạm Hưng sửng sốt, sau đó chợt đẩy Tiêu Sách ra.
Tiêu Sách có vẻ không còn sức, dễ dàng bị Phạm Hưng đẩy ra, loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Vẻ mặt Phạm Hưng cười nhạo, lập tức muốn xông lên, giải quyết triệt để Tiêu Sách, nhưng trong bụng đột nhiên cảm thấy quặn đau như xuyên tim.
Nó giống như cơn đau ruột thừa cấp tính, nháy mắt đó, bụng đau khiến Phạm Hưng hét lên, lăn trên mặt đất.
"Tình hình thế nào?"
Những người dưới võ đài đều sững sờ, nhìn Phạm Hưng đang lăn lộn trên mặt đất một cách khó hiểu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ha ha ha, anh ta bị nội lực của tôi tấn công, bây giờ không thể chịu được nữa rồi, tôi thẳng rồi! Đưa tiền, đưa tiền!" Lúc này, Tiêu Sách đột nhiên cười nói, nói xong lại thở hổn hển.
Câu nói của anh ngay lập tức khiến mọi người buồn nôn.
Bởi vì, trước đó bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng về mặt che giấu của Tiêu Sách, bây giờ, còn nói rằng Phạm Hưng bị nội lực của anh tấn công? Còn kiếm khí đầu?
Anh nghĩ đang quay phim truyền hình sao?
"Do bệnh dạ dày tái phát, Phạm Hưng có bệnh dạ dày..."
"Tôi cũng nghĩ vậy, đứa nhỏ này quá xui xẻo, sắp thắng rồi, mà còn bị bệnh tái phát..."
"Thằng nhóc này không phải thực sự đụng phải thần may mắn khi ra ngoài chứ?”
Đám đông bàn tán, Tiêu Sách đã bước tới, đạp một chân lên đầu Phạm Hưng, nói một cách ngạo mạn: "Tôi không quan tâm anh ta bị bệnh dạ dày hay đau ruột thừa. Dù sao thì bây giờ anh ta đã ngã xuống, tôi thẳng rồi, đưa tiền đi! Nhóc con đừng giả bệnh, có tin tối giẫm nát đầu anh không?"
"Anh!"
"Anh cái gì mà anh? Anh có chịu nhận thua không? Không nhận thua thì tôi sẽ không khách sáo nữa..." Tiêu Sách giả bộ giẫm mạnh vào đầu Phạm Hưng, giống như anh đã giẫm lên Từ Huy trước đó.
Lúc này, Phạm Hưng đổ mồ hôi lạnh vì đau, anh ta cũng cảm thấy bệnh dạ dày anh ta tái phát, phải uống thuốc càng sớm càng tốt.
Nhưng lúc này Tiêu Sách giẫm lên đầu anh ta, hoàn toàn không cho anh ta bước xuống, thậm chí còn muốn giẫm thêm, nháy mắt, trong lòng anh ta đầy hoảng sợ, không dám chơi trò kéo dài thời gian với Tiêu Sách.
"Tôi nhận thua, nhận thua..."
"Nhận thua thì đưa tiền đây!"
Tiêu Sách nhếch mép nói, vẫn giẫm lên đầu Phạm Hưng.
"Quả vô si! Phạm Hưng đang bị bệnh, còn nghĩ đến chuyện anh ta thắng hay thua, chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy. Tôi muốn đánh chết anh ta!"
"Ai mà không muốn? Đáng tiếc, tôi chắc chắn không phải đối thủ của anh ta. Ai có thể đánh chết anh ta, tôi cho người đó năm vạn!"
"Tôi cũng cho năm vạn!"
"Mười vạn!"
Giữa đám đông đang bàn tán xôn xao, Phạm Hưng run rẩy chuyển hai trăm vạn cho Tiêu Sách, Tiêu Sách nhận được tiền, ngay lập tức nở nụ cười, thả Phạm Hưng ra.
Nghe đám đông bình luận, Tiêu Sách khinh bỉ nói: "Muốn đánh tôi sao? Tôi sợ các người
không có bản lĩnh đó. Hôm nay, tôi đứng đây. Ai dám thách đấu thì đi lên, hai trăm vạn một trận, không lừa già dối trẻ! Đầu của Tiêu Sách tôi đây đặt ở đây, để xem các người có bản lĩnh giẫm lên không!"