*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa, anh ta cảm thấy mình vẫn có thể báo thù cho Từ Huy, chỉ cần anh ta hung hăng làm nhục Tiêu Sách một lúc, anh ta tin rằng Từ Huy sẽ cảm kích anh ta.
"Chuẩn bị xong chưa? Đừng nói tôi bắt nạt anh. Nếu anh muốn nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ chờ anh."
Phạm Hưng nói với vẻ mặt cao ngạo, vẻ mặt bình tĩnh như đã nắm chắc thắng lợi trong tay, quả nhiên dưới võ đài đã vang lên những tiếng bàn tán rôm rả, điều này ngay lập tức khiến anh ta vô cùng hài lòng.
“Không cần, tôi cũng nóng lòng muốn tiếp tục thắng tiền” Tiêu Sách cũng kiêu ngạo nói.
Phạm Hưng nghe vậy, không nói nhiều nữa. Anh ta cũng nóng lòng muốn dạy dỗ Tiêu Sách kiêu ngạo này. Anh ta lập tức dùng tay đấm vào mặt Tiêu Sách.
Anh ta tin rằng Từ Huy có thể trấn áp Tiêu Sách, anh ta cũng có thể!
Nhưng ngay sau đó, anh ta phát hiện Tiêu Sách không dễ đối phó như vậy, ít nhất, anh ta khó có thể đè ép được Tiêu Sách, thực lực của Tiêu Sách lớn hơn anh ta tưởng rất nhiều.
Đương nhiên, dù không đè ép được thì anh ta cũng sẽ đấu ngang tay với Tiêu Sách.
Đây đương nhiên là kết quả việc Tiêu Sách cố ý khống chế và diễn kịch, thực lực của Phạm Hưng này kém hơn nhiều so với Từ Huy. Đương nhiên, Tiêu Sách không thể tiếp tục diễn chịu không nổi, điều đó sẽ khiến mọi người nghi ngờ.
Lúc này, anh và Phạm Hưng ngang tài ngang sức, lập tức phù hợp với tưởng tượng của mọi người, dù sao bọn họ đều biết Phạm Hưng nhất định không phải là đối thủ của Từ Huy.
Mặc dù Tiêu Sách đã bị Tư Huy đè ép thảm hại, anh chỉ giành chiến thắng nhờ may mắn, nhưng dù sao thì anh cũng thẳng, đó không phải là điều mà Phạm Hưng có thể dễ dàng đè ép.
Đương nhiên, trong suy nghĩ của bọn họ, dù sao Tiêu Sách cũng đã đánh một trận, thể lực nhất định không bằng Phạm Hưng.
Đây là hy vọng chiến thắng Tiêu Sách của Phạm Hưng.
Phạm Hưng cũng không phải là người kiêu ngạo, trước khi lên võ đài anh ta cũng đã nghĩ đến tình huống như vậy, cũng không vội hoảng sợ, nếu không thể đè ép Tiêu Sách, vậy thì khiến anh kiệt sức đến chết!
Nháy mắt, cả hai đã chiến đấu năm phút, dường như hai người đều không thể làm gì nhau.
Nhưng mọi người đều có thể thấy rõ Tiêu Sách càng ngày càng thở hổn hển, thể lực tiêu hao rất nhiều, dần dần không theo kịp động tác của Phạm Hưng.
Điều này không chỉ khiến tinh thần của Phạm Hùng tăng cao, mà còn khiến những người xem phấn khích lần nữa hét lớn.
Tất cả đều đang cổ vũ cho Phạm Hưng
"Phạm Hưng, tuyệt lắm, cố gắng hơn nữa, anh ta chắc chắn sẽ thua!"
"Giết anh ta đi, báo thù cho cậu Từ, anh ta chỉ là một tên ăn may mà thôi, thật không biết anh ta kiêu ngạo cái gì, mau giết anh ta đi!"
"Phạm Hưng, cố lên!"
Phạm Hưng nghe thấy tiếng cổ vũ từ dưới võ đài, đột nhiên cảm thấy toàn thân sôi trào.
Đãi ngộ Từ Huy được hưởng trước đây, bây giờ anh ta cũng được hưởng thụ, cả người nhẹ bẫng, đặc biệt thoải mái, nắm đấm dường như cũng mạnh hơn một chút.
Tuy nhiên, anh ta cũng nhớ rõ nguyên nhân Từ Huy thua, tuy trong lòng có hơi nở mày nở mặt nhưng cũng không dám thả lỏng cảnh giác, không cho Tiêu Sách có cơ hội.
Nhìn thấy động tác của Tiêu Sách càng lúc càng chậm, như không còn chút sức lực nào, Phạm Hưng sắp thắng rồi.