Cao Cấn Băng thật sự muốn cách chức Phó tổng giám đốc của ông ta, vài phút trước, ông ta còn tuyên bố ngay cả Cao Cấn Băng cũng không dám sa thải Mạc Vân ngay trước mặt ông ta, nhưng giờ đây vài phút sau, Cao Cẩn Băng không chỉ sa thải một mình Mạc Vân mà còn muốn cách chức ông ta nữa.
Bệnh cao huyết áp của Mạc Dương suýt chút nữa phát tác, ông ta nắm chặt tay.
Vẻ mặt của Cao Cấn Băng vẫn thờ ơ, không hề quan tâm đến vẻ mặt khó coi của Mạc Dương chút nào.
Thực ra, nếu là vài ngày trước, Cao Cấn Băng có lẽ sẽ không vì Tiêu Sách mà đắc tội với Mạc Dương, vì muốn trấn an, cả hai bên cô ấy đều không muốn can thiệp, muốn công ty được ổn định.
Nhưng bây giờ...!
Sau chuyến đi tới thành phố Thâm Hải, Cao Cấn Băng đã hiểu ra nếu mạng của mình không còn nữa thì sẽ mất tất cả, cho dù dược phẩm Tinh Quang có ổn định trở lại, thậm chí thị trường chứng khoán có trở lại thời kì đỉnh cao thì cũng vô nghĩa.
Còn Tiêu Sách đã cứu cô ấy hai lần, chỉ cần Tiêu Sách ở đó, sự an toàn của cô ấy mới được đảm bảo.
Còn cổ phiếu của công ty đã giảm từ mức đỉnh cao 50 tỷ rớt xuống còn hơn 10 tỷ như hiện nay, có xảy ra xích mích với Mạc Dương, Mạc Dương nhất định sẽ bán tháo cổ phiếu của mình, khiến cổ phiếu của công ty tiếp tục giảm, nhưng chỉ cần cô ấy không chết, sau khi hoàn thành nghiên cứu xong, sẽ có thể tăng lại hàng nghìn lần trong tương lai.
Hơn nữa, cổ phần ở công ty của Tiêu Sách còn nhiều hơn cả Mạc Dương.
Có thể nói Mạc Dương đã mắc phải hai sai lầm, một là Tiêu Sách bây giờ quan trọng với Cao Cấn Băng hơn cả ông ta, thứ hai là Cao Cấn Băng, lúc này cũng không quan tâm cổ phiếu của dược phẩm Tinh Quang có sụp đổ hay không.
Dù sao thì nó cũng đã sụp đổ rồi, nếu muốn trở mình, chỉ cần cô ấy sống và hoàn thành nghiên cứu, sẽ sản xuất hàng loạt loại thuốc mang tính cách mạng có thể cải thiện đáng kể khả năng miễn dịch của con người.
Còn về những thứ khác, Cao Cấn Bằng không quan tâm.
Giá trị thị trường chứng khoán chẳng khác gì một tổ hợp số liệu, dù có giảm xuống chỉ còn một xu cũng không ảnh hưởng đến nghiên cứu của cô ấy, Mạc Dương muốn dùng điều này để uy hiếp Cao Cấn Băng, nhưng ông ta nghĩ nhiều rồi.
Thay vào đó, ông ta thậm chí còn mất chức phó tổng giám đốc.
Cao Cấn Bằng cách chức của Mạc Dương, sau đó nghĩ ngợi một hồi, nhìn Tiêu Sách nhàn nhạt nói: "Tiêu Sách, anh có hứng thú với chức vụ phó tổng giám đốc dược phẩm Tinh Quang không?"
Tiêu Sách nghe xong ngây người ra, Cao Cấn Băng muốn anh làm phó tổng giám đốc của dược phẩm Tinh Quang, thay thế vị trí của Mạc Dương?
Tiêu Sách có chút bối rối, quả thực anh đã nghĩ đến việc nhờ Cao Cấn Băng cho một chút thực quyền, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trở thành phó tổng giám đốc, đó là vị trí dưới một người trên vạn người.
Sau khi anh trở thành cổ đông lớn thứ hai của dược phẩm Tinh Quang, giờ lại trở thành phó tổng giám đốc?
Anh đâu có bản lĩnh này!
Nghĩ xong, Tiêu Sách vội vàng nói: "Chức phó tổng giám đốc thì thôi, tôi ở chức vụ cao như vậy cũng không làm được gì, cái gì tôi cũng không biết, cô có thể tìm người khác."
"Tôi sẽ để giám đốc Trầm Y giúp anh...!Hơn nữa, công ty gần đây cũng không có nhiều việc phải xử lý, tôi cũng sẽ giúp anh, anh sẽ học được thôi."
Tiêu Sách nghe xong liếc mắt một cái, Cao Cấn Băng muốn hoàn toàn trói chặt anh vào con tàu của dược phẩm Tinh Quang ư?
Nhưng những chuyện khác thì thôi, vị trí phó tổng giám đốc này, Tiêu Sách cảm thấy mình thật sự không thể làm được, anh căn bản chả có tài cán gì, cho nên vẫn lắc đầu.
Điều này khiến Mạc Dương- người vẫn chưa rời đi, nắm chặt tay, gần như cắm móng tay vào da thịt.
Phó tổng giám đốc, đó là vị trí của ông ta, bây giờ Cao Cấn Băng lại sa thải ông ta đi, lập tức muốn Tiêu Sách ngồi vào vị trí này, mấu chốt là Tiêu Sách lại không muốn vị trí đó!
Ông ta coi vị trí này như báu vật, Tiêu Sách lại coi thường, điều này khiến ông ta cảm thấy rất uất ức.
“Thật sự không muốn suy nghĩ thêm sao?” Cao Cấn Bằng hỏi lại.
Tiêu Sách lắc đầu: "Tôi không làm được đâu...!Tôi thấy hay là cô để vị trí đó cho Trầm Y là được, cô ấy nhất định sẽ làm tốt hơn tôi, đương nhiên cũng tốt hơn cả người tiền nhiệm.".