Sau khi Cao Cấn Bằng nói xong, cô ấy liếc nhìn Tiêu Sách rồi gật đầu.
Tiêu Sách cũng gật đầu với cô ấy, anh biết đây là Cao Cẩn Băng đang cho anh thể diện, tuy nhiên đối với Cao Cấn Bằng mà nói, đó chỉ là một câu nói.
Sau khi Cao Cấn Băng nói xong, những người trong bộ phận marketing, sắc mặt lập tức tái nhợt đi.
“Cao tổng, cô không thể làm như vậy được!” Vẻ mặt của Mạc Dương cũng thay đổi, không ngờ Cao Cấn Băng lại đưa ra quyết định như vậy.
Mặc dù hiện tại dược phẩm Tinh Quang trên các kênh bán hàng ngoại tuyến và trực tuyến đang bị tấn công.
Bất luận là các cửa hàng trên thị trường hay các bệnh viện lớn đều từ chối sử dụng một số loại thuốc chính của dược phẩm Tinh Quang, dẫn đến bộ phận marketing không thể làm gì được trong tình huống này.
Nhưng cho dù như vậy, làm thế nào một công ty chuyên chủ yếu bán thuốc mà không cần bộ phận marketing?
Theo quan điểm của Mạc Dương, đây là một quyết định vô cùng hoang đường, quyết định của Cao Cấn Bằng chỉ là vì muốn giữ thể diện cho Tiêu
Sách mà thôi.
Hoang đường!
Mạc Dương đang tức giận, nhưng cũng rất sợ hãi.
Nếu Cao Cấn Băng đã vì Tiêu sách mà có thể sa thải toàn bộ bộ phận marketing, vậy sau đó cô ấy có vì Tiêu Sách mà trực tiếp lật mặt với ông ta không?
Cao Cấn Bằng nhàn nhạt liếc nhìn Mạc Dương, lạnh lùng nói: "Tại sao tôi không thể làm như vậy? Đây là công ty của tôi, tôi muốn làm gì thì làm, phó tổng Mạc chẳng lẽ muốn can thiệp vào quyết định của tôi? Hay là ông cảm thấy, tôi không có đủ tư cách để quyết định như vậy? Phải để ông đồng ý mới được?"
"Tôi...!Tôi không có ý đó." Khi Cao Cấn Băng lạnh giọng hỏi, Mạc Dương đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
“Vậy thì ông có ý gì!” Cao Cấn Băng lạnh lùng hét lên một tiếng, cả người Mạc Dương đột nhiên run lên, sắc mặt càng thêm khó coi, khóe miệng khẽ động đậy, nhưng rốt cuộc cũng không nói được gì.
Cao Cấn Băng hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Ngoại trừ bộ phận marketing bị hủy bỏ ra, Mạc Vân cũng bị cách chức khởi tất cả vị trí, không có bộ phận nào trong công ty được phép thuê anh ta nữa, ai dám thuê lại anh ta, vậy thì tôi sẽ cách chức người đó, người nào không sợ thì cứ thử!".
Cô ấy nói xong, sắc mặt Mạc Vân đột nhiên tái mét, vẻ mặt thất thần.
Anh ta nhìn chú Mạc Dương của mình, hy vọng Mạc Dương có thể làm gì đó cho anh ta, nhưng Mạc Dương lại lắc đầu với anh ta, bỗng nhiên khiến anh ta cảm giác như rơi xuống vực sâu.
Cả người lung lay, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Sách và Trầm Y bằng ánh mắt đầy thù hận.
Nhưng Tiêu Sách và Trầm Y cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái, điều này khiến anh ta càng cảm thấy khó chịu, chỉ muốn lao vào giết chết cả hai người.
Đáng tiếc, anh ta không có gan đó.
Nhưng lúc này, Cao Cấn Bằng vẫn chưa nói xong.
Không quan tâm đến vẻ mặt khó coi của Mạc Dương, cô ấy tiếp tục nói: “Mạc phó tổng trong những năm qua đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng công ty giờ đây loạn trong giặc ngoài đã khiến thị trường chứng khoán gần như sụp đổ, Mạc phó tổng dường như không có giải pháp nào để khắc phục, tôi nghĩ Mạc phó tổng đã không còn thích hợp để tiếp tục ngồi vị trí phó tổng giám đốc này nữa."
Sau khi Cao Cấn Băng nói xong, trái tim Mạc Dương đột nhiên co rút lại, không dám tin nhìn chằm chằm Cao Cấn Băng.
Cao Cấn Bằng...!Muốn đuổi ông ta khỏi vị trí phó tổng giám đốc công ty sao?
Sao cô ấy dám làm như vậy!
Những năm này Mạc Dương cũng coi như đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhưng lúc này ông ta suýt chút nữa không nhịn được mà nghẹn chết.
Sau khi Cao Cấn Bằng sa thải toàn bộ bộ phận marketing rồi lại sa thải Mạc Vân, cô ấy vẫn chưa hài lòng nên muốn sa thải tiếp ông ta, lập tức cách chức phó tổng giám đốc của ông ta?
Tất cả những chuyện này, chỉ vì một vệ sĩ nhỏ thôi sao?
Làm sao có thể như vậy được!
Mạc Dương bỗng nhiên cảm thấy tất cả những chuyện này đều nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, ông ta lập tức có chút hoảng loạn, hy vọng rằng có ai đó sẽ nói cho ông ta biết là ông ta vừa nghe nhầm.
Nhưng nhìn nét mặt ngạc nhiên của những người xung quanh, ông ta biết mình không hề nghe lầm..