Cao Cấn Bằng liếc nhìn Tiêu Sách và không nói gì, cô ta tự nhiên biết được cho dù cô ta có nói gì cũng không đủ để cảm ơn Tiêu Sách vì anh đã liều mạng cứu bọn họ.
Và việc Tiêu Sách nhắc đến bản hợp đồng cũng không phải vì Cao Cấn Bằng, mà anh muốn nhắc cô ta đừng quên phần thưởng của anh.
Cao Cấn Bằng là một người thông minh, vì vậy anh không cần phải nói những lời này.
"Cô chủ, tiếp theo chúng ta đi đâu? Chúng ta có quay trở lại phòng thí nghiệm của công ty dược phẩm không?" Thiên Diệp mở miệng hỏi, cô ta biết rằng thí nghiệm của Cao Cấn Bằng vẫn chưa hoàn thành.
Cao Cấn Bằng lắc đầu: "Không, hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, nếu quay trở về sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa, tôi đã có được các dữ liệu quan trọng nhất, phần còn lại có thể suy luận trên siêu máy tính..."
"Chúng ta trở về Giang Lăng!”
Cao Cấn Bằng mở miệng nói.
Cô ta trở lại Giang Lăng, Tiêu Sách đương nhiên rất vui mừng, anh cũng không muốn quay lại để mạo hiểm, đám sát thủ nước Nhật đó đã thất bại một lần, lần thứ hai chắc chắn sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, Tiêu Sách cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể bảo vệ được Cao Cấn Bằng và Thiên Diệp.
Ngay sau đó, Tiêu Sách đã cõng Thiên Diệp trên lưng và bảo Cao Cấn Bằng đi theo mình, cùng nhau bước ra khỏi rừng cây, đón xe quay trở lại khách sạn, sau đó lái xe trở về thành phố Giang Lăng.
Trên đường đi không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Hai mươi mấy giờ sau, cuối cùng cả ba người cũng đã trở lại Tòa nhà Tinh Quang ở thành phố Giang Lăng.
Cao Cấn Bằng yêu cầu Tiêu Sách, người đã lái xe hai mươi mấy giờ liên tục nghỉ ngơi trước, và đưa Thiên Diệp đi trao đổi công việc.
Tiêu Sách đang nghĩ xem lần này Cao Cấn Bằng sẽ thưởng cho anh bao nhiêu? Lần trước đã thưởng cho anh 30 vạn, lần này chắc chắn sẽ không thể dưới 30 vạn.
100 vạn? 200 vạn? Hay nhiều hơn?
Cao Cấn Bằng và Thiên Diệp đang bàn bạc, cũng không biết khi nào mới bàn bạc xong.
Trải qua một đêm chiến đấu, lại lái xe hai mươi tiếng đồng hồ, Tiêu Sách quả thật có hơi mệt, nên đi vào một căn phòng nghỉ.
Trước tiên, anh kiểm tra tin tức của bên thành phố Thâm Hải, chắc chắn rằng chuyện xảy ra vào tối hôm đó không bị đưa tin thì mới thở phào một hơi.
Mặc dù anh đã đoán trước được kết quả thế này, nhưng rốt cùng vẫn thấy hơi lo lắng.
Dù sao tối hôm đó, sát thủ của nước Nhật chết trong tay anh ít nhất cũng đến mười mấy người, nếu bị đưa tin, chắc chắn sẽ thành tin quốc tế.
Thậm chí là đủ để gây nên tranh chấp giữa nước Hoa và nước Nhật.
Trong tình hình đó, các nước liên quan chắc chắn sẽ cố gắng hết sức điều tra xem là do ai làm, Tiêu Sách rất khó đảm bảo mình không để lại bằng chứng.
Mà bây giờ, tất cả đều sóng yên biển lặng, giống như tối hôm đó chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Đám sát thủ của nước Nhật đó càng sợ bị lộ chuyện này hơn Tiêu Sách.
Dù sao bọn họ là người không thể lộ ra ánh sáng, nếu làm lớn chuyện, có lẽ cả bộ phận ở nước Hoa của tổ chức bọn họ sẽ bị diệt trừ tận gốc.
Vì vậy, bọn họ trở về xử lý dấu vết...!
Tiêu Sách thả lỏng đầu óc, nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi trên sofa.
Không biết bao lâu sau, có thể là mấy phút, cũng có thể là mấy tiếng, Tiêu Sách bị một tràn tiếng ồn kỳ lạ làm tỉnh giấc.
Cửa phòng nghỉ bị nhẹ nhàng đẩy ra, một tràn tiếng bước chân nhẹ vang lên, một bóng người từ từ đi đến trước sofa, nhìn Tiêu Sách đang ngủ say.
Tiêu Sách đã tỉnh rồi, nhưng anh không mở mắt ra, bởi vì từ tiếng bước chân bên nặng bên nhẹ, nên anh biết người đi vào nhất định là Thiên Diệp bị thương ở đùi.
Dù thời gian đã trôi qua hơn một ngày, Tiêu Sách vẫn không biết nên đối diện với Thiên Diệp bằng thái độ gì, dù là ở trên đường trở về Giang Lăng, suốt hai mươi tiếng đồng hồ, hai người cũng không nói gì nhiều.
Anh không biết tại sao Thiên Diệp lại đến chỗ anh, nên anh quyết định giả vời ngủ trước.
Thiên Diệp đứng trước sofa, nhìn Tiêu Sách đang ngủ say một lúc lâu, không nhúc nhích gì, cô ta cắn chặt môi, trong lòng còn bối rối và khó xử hơn Tiêu Sách.
Nhưng cuối cùng, Thiên Diệp vẫn hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc của
mình, đẩy đẩy Tiêu Sách, mở miệng nói: “Tiêu Sách, bà chủ bảo anh đi qua đó."
Tiêu Sách giả vờ tỉnh dậy từ giấc ngủ, không nhìn Thiên Diệp, nói: “Oh, được, tôi rửa mặt rồi đi qua.”
“Được.”.