Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 262: Hai Người Cứu Tôi Sao






Sau đó Tiêu Sách đưa "khí" vào cơ thể Cao Cấn Bằng, để sau này không để lại di chứng, rồi anh thu lại lòng bàn tay, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Thiên Diệp cũng quay trở lại với một ống tre đựng nước.
"Dùng nước sạch rửa miệng vết thương cho cô ta, qua một lúc nữa chắc cô ta sẽ có thể tỉnh lại..." Tiêu Sách mở miệng nói.
Điều này lập tức khiến Thiên Diệp sững sờ: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”
Tiêu Sách mỉm cười gật đầu, Thiên Diệp không nói gì nữa, lúc này cô ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào Tiêu Sách và cẩn thận rửa vết thương cho Cao Cấn Bằng.
Lúc này, Tiêu Sách vẫn đang suy nghĩ về hệ thống miễn dịch của cơ thể Cao Cấn Bằng.
Ông già kia nói với Tiêu Sách rằng cơ thể con người là một kho báu khổng lồ, còn quá nhiều điều bí ẩn chưa được khai phá, bất kỳ bước đột phá nào cũng có thể dẫn đến một bước tiến hóa mới của loài người.

Chỉ cần chúng ta tìm ra đúng cách, con người sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn!
Rõ ràng, luyện Vô danh khí công là một con đường tiến hóa, vì vậy Tiêu Sách mạnh hơn rất nhiều so với người thường, ít nhất anh cũng chưa gặp qua người nào lợi hại hơn mình.
Hướng nghiên cứu của Cao Cấn Bằng có thể là một con đường tiến hóa khác? Có phải Cao Cấn Bằng cũng đã tìm ra được một hướng tiến hóa đúng đắn?
Và Tiêu Sách, liệu anh có thể mượn con đường này của Cao Cấn Bằng để trở nên mạnh mẽ hơn không?
Lúc này, ngay cả Tiêu Sách cũng nghĩ ngợi rất nhiều, nếu Cao Cấn Bằng có thể tìm ra con đường tiến hóa, vậy trên thế giới này có người nào khác hoặc tổ chức nào khác cũng đã tìm ra con đường tiến hóa đúng đắn không?
Hay là đã có được nó trong tay nhưng không muốn để người khác biết?
Tiêu Sách cảm thấy rằng điều đó rất có thể xảy ra!
Khoa học kỹ thuật của trái đất đã bùng nổ mạnh mẽ trong vài thập kỷ qua, và không ai có thể đảm bảo liệu có ai đó đã nắm giữ chìa khóa để mở kho báu của cơ thể hay chưa.
Ngay cả Tiêu Sách cũng cảm thấy điều này chắc chắn sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Có thể nó đã xảy ra trong nhiều năm, có thể nó vừa mới đột phá, hoặc nó vẫn đang trên đà phát triển.
Cũng giống như Cao Cấn Bằng, rõ ràng cô ta vẫn đang trên đà phát triển.
Tiêu Sách cảm thấy trong tương lai, thế giới có thể sẽ xuất hiện rất nhiều cao thủ mà trước đây mọi người chưa từng nghĩ đến, thế giới này nhất định sẽ càng ngày càng thú vị, càng ngày càng nguy hiểm hơn.
Nghĩ đến điều này, đôi mắt của Tiêu Sách hơi nheo lại, giống như anh đang chờ mong vào một thế giới mới trong tương lai.

“Cẩn Băng...!Cẩn...!Cô chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.” Lúc này, Thiên Diệp đột nhiên vui mừng hét lên.
Tiêu Sách nhanh chóng thu lại những suy nghĩ miên man của mình.
Anh nhìn về phía Cao Cấn Bằng, anh thấy Cao Cấn Bằng đang mở mắt, trong mắt hiện lên sự mơ màng, khi nhìn thấy Thiên Diệp và Tiêu Sách, đột nhiên cô ta trở nên trầm tĩnh lại.
"Hai người cứu tôi sao? Hai người đều không sao chứ?" Cao Cấn Bằng bình tĩnh nói, hoàn toàn không có cảm giác bản thân vừa được kéo về từ quỷ môn quan.
“Cô chủ, là Tiêu Sách cứu cô...!Tôi cũng là do Tiêu Sách cứu.” Nhìn thấy Cao Cấn Bằng tỉnh lại, Thiên Diệp lập tức thả lỏng, nhanh chóng mở miệng nói.
Nếu không có Tiêu Sách, có lẽ cô ta đã bị Hoàng Mãnh làm nhục.
Nếu không có Tiêu Sách, Cao Cấn Bằng cũng có thể sẽ chết.
Thậm chí, nếu không có Tiêu Sách, có lẽ đêm qua họ đã chết dưới tay những sát thủ nước Nhật.

Vì vậy, lúc này, Thiên Diệp sẽ không tranh giành phần thưởng với Tiêu Sách.
Cao Cấn Bằng gật đầu, cô ta nhìn Tiêu Sách và nói: "Cảm ơn Tiêu Sách, để anh trở thành vệ sĩ, đó có lẽ là quyết định đúng đắn nhất trong đời của tôi."
Tiêu Sách nghe vậy lập tức nhếch mép cười.
Không ai cảm thấy khó chịu trước những lời khen ngợi và Tiêu Sách tự nhiên cũng cảm thấy rất tuyệt.
Anh mở miệng nói: "Cô không cần phải cảm ơn tôi, tôi chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của mình.
Dù sao thì chúng ta cũng đã ký hợp đồng, nên đương nhiên tôi phải bảo vệ sự an toàn của cô.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.