Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 74: Đến tiệm bảo khí




Sau khi ba người Phương Triết, Dương Nhất Lang cùng Hoa Thiên Nhai dùng cơm xong. Bọn họ từ tửu quán bước ra bên ngoài đường phố, lúc này người người qua lại vô cùng đông đúc, nhộn nhịp. Trong đó có nhiều người từ nơi khác đến quan chiến.
Điểm đến kế tiếp của bọn họ là trung tâm Lâu Lan thành, tìm Đông Phương Bảo Điếm. Đó là tên một cửa tiệm bán binh khí cổ xưa, và có tiếng tăm ở Lâu Lan Thành.
Bọn họ đi được một đoạn đường thì bắt gặp Kim Thế Giai đang đứng chờ sẵn. Xung quanh hắn có thêm ba đồng bạn tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến. Bọn họ nhận ra ba người đi theo là Kim Vô Lại, Kim Thánh và Kim Luông.
Kim Thế Giai vừa thấy Phương Triết liền tiến lại gần, hắn chắp tay nói “Ta đợi Phương huynh đệ ở đây đã lâu, chỉ muốn tái chiến một trận sảng khoái. Hy vọng phương huynh đệ giúp ta toại nguyện!”
Phương Triết nhìn Kim Thế Giai chưa từ bỏ ý định khiêu chiến. Hắn nhìn xung quanh người đi đường tấp nập, nơi này bất tiện. Hắn nói “Buổi chiều gặp nhau ở quảng trường, tìm một võ đài trống. Ta đợi ngươi ở đó!”
Kim Thế Giai thấy đối phương khẳng khái như vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Hắn thua đối phương trong thi đấu chính thức, nhưng tâm lý chưa chuẩn bị kỹ càng đã thua cuộc khiến hắn chưa phục. Mà khí phách người Xiêm Lợi lại không dễ dàng từ bỏ chảy trong máu hắn, khiến hắn không cam tâm.
Hăn lùi ra sau một bước, chắp tay nói “Phương huynh đệ đáp ứng, xem như giúp ta một ân tình, Kim Thế Giai ta vô cùng cảm kích!”
Hắn nói xong, liền cùng ba đồng bạn rút lui theo con đường khác. Trước khi đi, Kim Vô Lại đưa ánh mắt về phía Hoa Thiên Nhai bên cạnh. Hắn chứng kiến Đao Xoắn Phong Bạo của Hoa Thiên Nhai, trong lòng vô cùng chờ mong, nếu có dịp khiêu chiếu, xem như gặp một đối thủ tầm cỡ trong nhân sinh của hắn.
Phương Triết nhìn bọn họ rời đi, trong lòng thay đổi cảm nhận về con người Kim Thế Giai. Lúc tỷ thí, hắn nghĩ đối phương cao ngạo, bản tính chắn hẳn rất xấu, không nghĩ tới cách nhìn về con người Xiêm Lợi của hắn đã sai lầm.
Dương Nhất Lang tiếp tục dẫn hai người bạn về phía trung tâm Lâu Lan Thành. Vị trí trung tâm, cách chỗ bọn họ một khoảng cách cũng không xa lắm, ước chừng một canh giờ cưỡi bộ đã tới. Xung quanh quan cảnh vô cùng đông đúc, người người qua lại đông hơn khu vực quảng trường rất nhiều. Chính giữa có một bảo điếm cực kỳ lớn, có tên là “Bách Bảo Hoa Lâm”. Vị trí vô cùng nổi bật, người người ra vào vô cùng tấp nập. Đây là nơi buôn bán binh khí, bảo thạch lớn nhất khu vực trung tâm Lâu Lan Thành.
Dương Nhất Lang không ghé vào Bách Bảo Hoa Lâm mà hắn đi thêm một đoạn đường nữa. Lúc này hắn rẽ vào một con đường nhỏ, đi hết cuối con đường nhỏ mới bắt gặp một cửa tiệm có đề bảng “Đông Phương Bảo Điếm”, đây là một cửa tiệm không lớn lắm, người qua lại cũng không nhiều.
Dương Nhất Lang không nói gì, mà tiến vào bên trong. Lúc này có một chưởng quầy ra tiếp đón, hắn niềm nở nói “Hoan nghênh Dương công tử ghé thăm bổn điếm!”
Phương Triết không nói gì, hắn chỉ chú ý quan sát bối cảnh xung quanh. Mặc dù cửa tiệm không lớn, nhưng có trang trí nhiều loại binh khí nhìn vô cùng đẹp mắt. Có loại chỉ cần nhìn thấy, độ bóng loáng đã chiếu vào mắt hắn.
Dương Nhất Lang nói “Bằng hữu ta muốn tìm một thanh bảo kiếm!”
Lão chưởng quầy gật đầu, sau đó dẫn ba người đi vào sâu bên trong. Bên trong bày nhiều loại hình kiếm hơn, màu sắc cũng đa dạng. Hình thể, kích thước, cân lượng cũng đa dạng.
Phương Triết chậm rãi nhìn qua từng thanh bảo kiếm, hắn chỉ quan tâm những loại kiếm có bề ngoài mỏng manh, độ dài chừng ba thước trở lại.
Dương Nhất Lang chỉ về một thanh kiếm màu vàng óng nói “Đó là Ngân Hoàng Kiếm, vô cùng sắc bén. Phương đệ thử xem!”
Phương Triết với lấy, cầm trong tay thanh kiếm rung lên một hồi, âm thanh vô cùng êm tai, đây chắc hẳn là một thanh kiếm tốt. Nhưng hắn vẫn chưa thích lắm, nó quá nổi bật.
Phương Triết nhìn về một thanh kiếm cũ kỹ, có bề ngoài sần sùi không trơn bóng, màu sắc đen huyền. Hắn vô cùng ấn tượng những vật có màu đen huyền, nên với lấy, cầm lên quơ một đường kiếm. Đường kiếm vô cùng mượt, trơn tru, chính là cảm giác này.
Hắn hướng lão chưởng quầy nói “Lấy thanh này đi!”
Lão chưởng quầy nhìn thanh kiếm trong tay, đây là một thanh kiếm không phải để bán. Lão không phải giao dịch có được nó, mà là nhặt được trên đường đi. Đối với lão, nó chỉ là một món quà kỷ niệm trong muốn chuyến hành trình sưu tầm hảo kiếm của lão mà thôi. Lão không nhận ra nó là một thanh kiếm tốt, nó giống như một loại bị bỏ đi mà thôi.
Lão nói “Nó đáng giá một trăm lượng mà thôi!”
Phương Triết “a” lên một tiếng. Hắn chọn kiếm, lại là đồ bỏ đi sao. Giá cả như cho không như vậy.
Dương Nhất Lang cũng cảm thấy Phương Triết lựa chọn sai, hắn kề tai nói “Phương đệ thiếu ngân lượng, cứ nói vi huynh, vi huynh cho đệ mượn dùng!”
Phương Triết mỉm cười, hắn gãi đầu nói “Thực tế, kiếm đối với ta giống như vật trang trí, thích mới là lựa chọn đầu tiên của ta. Với lại bản tính ta không thích đồ vật quá nổi bật!”
Dương Nhất Lang thấy hắn nói vậy, trong lòng nghĩ là Phương Triết không mang theo ngân lượng nên mới khước từ thanh bảo kiếm. Hắn liền hướng chưởng quầy nói “Vậy lão lấy thanh kiếm này, với Ngân Hoàng Kiếm cho ta, ta lấy cả hai!”
Nét mặt lão chưởng quầy lúc này mới khởi sắc. Lão cứ tưởng lâu lâu có một khách nhân ghé bổn tiệm, lại không bán được một thanh bảo kiếm nào. Lão cười hớn hở nói “Ngân Hoàng Kiếm chín ngàn lượng, còn thanh kiếm kia xem như lòng thành của lão đi!”
Phương Triết lúc này sắc mặt vô cùng khó xử, hắn không nghĩ tới kiếm hắn chọn lại là tặng phẩm. Hắn rất muốn khóc, nhưng thôi, hắn vốn khiêm tốn, nhã nhặn và không thích nổi bật. Tặng phẩm thì tặng phẩm vậy.
Dương Nhất Lang chộp lấy thanh Ngân Hoàng Kiếm ném cho Phương Triết nói “Kiếm này tặng cho Phương đệ, xem như quà tặng của bằng hữu đi!”
Phương Triết xua tay lia lịa nói “Ta không phải không có ngân lượng… mà là…!”
Dương Nhất Lang khoát tay nói “Phương đệ không cần khách khí, xem như sau này có dịp cần giúp đỡ, Phương đệ chiếu cố vi huynh là được!”
Phương Triết nhìn Dương Nhất Lang vô cùng thúc ép, hắn cuối cùng cũng nhận lấy. Sau đó cầm hai thanh kiếm trong tay rời khỏi tiệm bảo khí. Lão chưởng quầy ở lại, nét mặt vô cùng tươi tắn vì bán được một thứ tốt, xem như lão không cần phải dẹp cửa tiệm rồi.
Ba người Phương Triết rời khỏi tiệm bảo khí, trở về quảng trường tiếp tục tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến. Cả ba đều đã trải qua vòng đấu loại, nên buổi chiều họ đến chủ yếu là quan chiến cổ vũ đồng đội, riêng Phương Triết là đáp ứng Kim Thế Giai nhận lời khiêu chiến của hắn.
Khu vực võ đài trung tâm lúc này đã yên ổn, tất cả thí sinh tham gia đều có mặt đông đủ. Tiếng chuông vang lên kéo dài một hồi, chấp sự Lâm Ngạn mới bước lên võ đài tuyên bố “Buổi thi đấu tiếp tục. Trận thứ chín giữa Trầm Phi đến từ Thanh Nguyên Quốc với Cao Lương đến từ Thanh Lương Quốc, mời hai thí sinh vào vị trí!”
Trầm Phi lúc này hiên ngang bước lên võ đài, ánh mắt hắn nhìn đăm đăm về hướng đối thủ. Trong tay đối phương cầm trường thương cũng không kém phần yếu khí thế.
Cả hai đứng đối diện nhau, nét mặt Trầm Phi có một phần ngạo nghễ. Tiếng chuông vang lên, trận đấu báo hiệu bắt đầu.
Trầm Phi rút kiếm ra, nhếch miệng cười nói “Ngươi xui xẻo!”
Vừa dứt lời, thân ảnh của Trần Phi biến mất tại vị trí đang đứng. Lúc hắn xuất hiện đã là phía sau của Cao Lương. Cao Lương phản ứng cực kỳ nhanh sử dụng Tam Liên Kích đẩy lùi đối phương, nhưng thân ảnh Trầm Phi không phải thật, đó chỉ là một loại ảo giác khiến trong lòng Cao Lương âm thầm than không ổn.
Cánh tay Cao Lương đang cầm thương đầy khí thế bất ngờ xụi xuống, không còn một tí sức lực, kế tiếp là chân hắn đứng không vững phải khụy xuống.
Chỉ trong vòng không tới mười hô hấp, Cao Lương đã vô cùng thê thảm ngồi trên võ đài, không thể nào đứng dậy được.
Bọn người quan chiến bên dưới không biết chuyện gì đang xảy ra, thì lúc này từ cổ tay, cổ chân của Cao Lương đã xuất hiện những vết cắt. Hắn hoàn toàn bị Trầm Phi phế đi.
Chấp sự Lâm Ngạn nhướng chân mày lại. Hắn liếc về phía tổng chấp sự xin ý kiến, đổi lại là một sự bình thản chấp nhận kết quả.
Tiếng chuông vang lên, chấp sự Lâm Ngạn bước ra tuyên bố “Trầm Phi thắng!”
Bên dưới, Phương Triết chân mày nhíu lại. Hắn có thể nhìn rõ ràng, Trầm Phi sử dụng một loại thân pháp vô cùng linh hoạt, nhanh đến độ có thể tạo ra một tàn ảnh như hắn. Nhưng hắn không nhìn thấy dấu hiệu của linh khí dao động, đây có thể là một loại bí kỹ bộ pháp kết hợp với kình lực tạo ra. Nhưng mà hắn ra tay quá ngoan độc.
Trần Phi bước xuống võ đài, trong sự la hét phản đối của phía thí sinh Thanh Lương Quốc, vì hắn ra tay quá ngoan độc. Đã phế đi một trong những thiên tài của họ.
Hắn lướt qua Phương Triết, để lại một nụ cười âm hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.