Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 73: Đao xoắn phong bạo, hoa thiên nhai




Cho đến thời điểm hiện tại, phía thí sinh Thanh Lương Quốc vẫn chưa có người nào bị loại. Đây chính là điều ai cũng có thể lường trước, vì Thanh Lương Quốc nhân tài luyện võ rất nhiều.
Nhưng may mắn không kéo dài được bao lâu trong hai trận tiếp theo sau đó.
Trận thứ sáu giữa Sơn Ngôn đến từ Xiêm Lợi và Đái Ôn đến từ Thanh Lương Quốc diễn ra vô cùng nhanh chóng. Khi hai thí sinh lên võ đài. Sơn Ngôn vốn xuất phát từ Xiêm Lợi, giỏi quyền cước lại được mệnh danh là Khoái Quyền nên khi tiếng chuông vừa báo hiệu bắt đầu, Sơn Ngôn đã phóng tới tiếp cận Đái Ôn, xuất ra Vô Liệp Thủ cùng Liên Hoàn Cước đá bay Đái Ôn khỏi võ đài trong sợ ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Trận thi đấu chỉ diễn ra trong vòng mười hô hấp.
Đến trận thứ bảy, Thạch Trung đến từ Xiêm Lợi vác trên vai một thanh đại đao nặng chừng hai trăm cân lên võ đài khiến đối phương hai chân bủn rủn. Hắn cũng dùng thời gian mười hô hấp đánh bay Vương Đại của Thanh Lương Quốc sử dụng quyền pháp ra khỏi võ đài. Thế là trong hai trận liên tiếp, phía Thanh Lương Quốc bị loại hai thí sinh vô cùng chóng vánh.
Nói về đắc ý, đương nhiên là thí sinh Xiêm Lợi. Hai người đó một là Khoái Quyền, hai là Đao Vương hầu như đại diện Xiêm Lợi mang đến kiêu ngạo. Chưa nhắc đến một nhân vật lợi hại khác là Kim Vô Lại, mới chân chính là cao thủ vẫn chưa đến lượt xuất thủ.
Lúc này, chấp sự Lâm Ngạn tiếp tục lên võ đài tuyên bố “Trận cuối cùng của buổi sáng là đại diện Thanh Nguyên Quốc Hoa Thiên Nhai đấu với Chúc Ngọc Sương của Thanh Lương Quốc. Mời hai thí sinh vào vị trí!”
Hoa Thiên Nhai nhìn về phía Dương Nhất Lang, rồi lên lôi đài. Hắn chờ đợi khoảnh khắc này khá lâu, chờ đợi ngày tỏa sáng của Đao Xoắn Hoa gia rất lâu rồi. Ánh mắt hắn nhìn về phía vị cô nương đang chậm rãi bước lên lôi đài.
Bên phía Chúc Ngọc Sương cũng đưa ánh mắt về phía Hoa Thiên Nhai. Trên thắt lưng nàng có một chuôi kiếm quấn quanh thắt lưng, đó là Vô Miên Kiếm một trong những bảo kiếm gia truyền gia tộc nàng. Chúc gia có tuyệt học là Tuyết Hoa Kiếm và Mai Hoa Kiếm và chỉ sử dụng với binh khí là kiếm dẻo, độ linh hoạt hầu như không có binh khí nào so sánh được.
Tiếng chuông vang lên, trận đấu có thể bắt đầu.
Ánh mắt Hoa Thiên Nhai nhìn về hướng Chúc Ngọc Sương chậm rãi nói “Gặp gỡ Chúc cô nương là vinh hạnh của Hoa Thiên Nhai ta!”
Bên dưới quan chiến, Dương Nhất Lang cùng Phương Triết khóe miệng giật giật. Bọn hắn lần đầu tiên thấy Hoa Thiên Nhai chủ động nói chuyện, điều này chứng tỏ Hoa Thiên Nhai đối với Chúc Ngọc Sương đã động lòng.
Về phía Chúc Ngọc Sương thấy cử chỉ đối phương khách sáo, nàng ta cũng chào hỏi “Không dám!”
Nét mặt Chúc Ngọc Sương nghiêm túc lại. Nàng rút ra kiếm dẻo bước về phía Hoa Thiên Nhai xuất kiếm, đường kiếm mềm mại uyển chuyển như một con bạch xà tấn công Hoa Thiên Nhai. Hắn ta tư thế vẫn vô cùng ung dung, cước bộ vô cùng nhẹ nhàng, không chú ý nhiều đến động tác của nàng ta.
Hoa Thiên Nhai không để đối phương mất hứng, hắn xuất một thanh bán nguyệt đao bên hông ra, đỡ đường kiếm, sau đó quét một đao về phía nàng để nàng lui về phía sau. Chúc Ngọc Sương khóe miệng mỉm cười đối với hắn, sau đó nàng phóng lên không trung, mũi kiếm từ trên chỉa xuống như những hoa mai rơi xuống, đó là tuyệt học Mai Hoa Kiếm của Chúc gia.
Hoa Thiên Nhai không mải mai sợ hãi. Hắn lại rút thêm một cây bán nguyệt đao còn lại, hai chui đao ghép lại thành một cây loan đao vô cùng đẹp mắt. Hắn hướng lên trên xoay đao đối kháng với chiêu kiếm của Chúc Ngọc Sương. Nàng ta lúc này ánh mắt vô cùng bất ngờ, không có cách nào khác liền rút lui về sau năm bước.
Chúc Ngọc Sương dừng lại, hai tay chắp lại hướng hắn nói “Đa tạ Hoa huynh đã nhường, tiểu nữ không phải đối thủ của Hoa huynh, bất quá, Hoa huynh có thể biểu diễn chiêu thức Đao Xoắn Phong Bạo vang danh của Hoa gia được không? Tiểu nữ sẽ vô cùng cảm kích!”
Hoa Thiên Nhai bất ngờ, hắn không nghĩ tới nàng ta có tìm hiểu về hắn. Trong giao đấu rõ ràng nàng ta không hề sử dụng quá nhiều sát chiêu, chỉ là thăm dò không hề có ác ý. Hắn mỉm cười, thu đao lại nói “Chúc cô nương đã nói như vậy, từ chối là bất kính!”
Hoa Thiên Nhai nét mặt nghiêm lại, không còn vẻ hòa nhã như ban đầu. Hắn phóng một thanh bán nguyệt đao về phía Chúc Ngọc Sương, bán nguyệt đao xoay một vòng quanh nàng ta, thân ảnh hắn lúc này xuất hiện ở ba hướng của Chúc Ngọc Sương đồng thời vung đao, mỗi một nhát đao hầu như là nhanh không kịp nhìn thấy, đến khi thanh bán nguyệt đao xuất hiện sau lưng Chúc Ngọc Sương, hắn lấy thanh còn lại ghép thành loan đao, sau đó phóng vút lên cao, chém xuống một nhát cực kỳ khủng bố cách Chúc Ngọc Sương một bước chân, uy lực khủng khiếp gây ra tiếng vang cực kỳ lớn, đồng thời làm lủng một lỗ trên lôi đài đài.
Hắn đáp xuống đất nhẹ nhàng, với tay lấy ba sợi tóc đang rơi xuống của nàng. Tốc độ nhanh đến mức toàn bộ quá trình ra chiêu chỉ trong mười hô hấp.
Chúc Ngọc Sương trong lòng đổ một giọt mồ hôi, sắc mặt nàng tái nhợt. Mặc dù chỉ là biểu diễn, nhưng uy lực kinh khủng đó, bản thân nàng không thể nào đối kháng nổi.
Chúc Ngọc Sương không nói gì, chậm rãi lướt qua người Hoa Thiên Nhai đồng thời cho hắn một cái nháy mắt. Nàng không nói chuyện, một phần nàng không dám nói, nói ra đối phương sẽ biết nàng run rẩy, sợ làm mất hình tượng đối với hắn.
Bên dưới khán đài, phải công nhận một điều là hoàn toàn tĩnh lặng. Bọn họ vừa nhìn thấy chính là một màn biểu diễn cực kỳ đặc sắc, cực kỳ ấn tượng. Uy lực đó không hổ danh là Đao Xoắn Phong Bạo của Hoa gia. Ngay cả Dương Nhất Lang cũng bất ngờ, hắn không nghĩ tới Hoa Thiên Nhai giấu tài hay đến như vậy. Huynh đệ từng trải qua chinh chiến, nhưng hắn chưa lần nào xuất chiêu mạnh đến như vậy. Hắn lúc này trong lòng âm thầm oán trách “Huynh đệ không bằng mỹ nhân a!”
Lâm Ngạn chấp sự lúc này đã bình tĩnh lại, thực sự màn trình diễn vừa rồi cũng làm hắn kinh ngạc, hắn bước ra tuyên bố “Trận cuối cùng buổi sáng khép lại, phần thắng thuộc về Hoa Thiên Nhai. Đầu buổi chiều sẽ tiếp tục các trận còn lại, thí sinh nào vắng mặt sẽ bị loại khỏi danh sách Tuyển Thiên Tài Chiến”.
Chấp sự Lâm Ngạn tuyên bố xong, liền cùng những vị chấp sự ở đài cao rút lui. Bên dưới khán đài, người đến quan chiến cũng lần lượt ra về. Không khí xung quanh cũng không kém phần náo nhiệt.
Phương Triết, Dương Nhất Lang lúc này vẫn còn trong nhóm thí sinh cùng lão viện trưởng đợi mọi người tập họp đông đủ, rồi cùng về khách điếm. Lão viện trưởng ánh mắt nhìn qua một lần bọn người Phương Triết, trong lòng âm thầm đánh giá cao.
Lúc này Trầm Phi vốn im lặng, ít giao tiếp với các thí sinh khác lên tiếng “Việc mất tích của Trịnh Phi Tuyết lão viện trưởng đã cho người điều tra chưa?”
Lão nhìn Trầm Phi một lúc, hờ hững nói “Việc đó lão đã báo lên các chấp sự, vì vắng mặt nên tư cách đã bị loại khỏi danh sách. Việc này lão sẽ gửi mật thư báo cáo về gia tộc nàng ta!”
Lão nói xong, liền lướt qua hắn không muốn nói chuyện tiếp. Trầm Phi ở lại, cảm thấy vẫn chưa hài lòng với cách trả lời của lão viện trưởng. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi rời khỏi đoàn. Lão viện đi một đoạn, sau đó nhìn theo hướng Trầm Phi rời khỏi, lão nhếch miệng cười.
Tối hôm trước, Phương Triết vác Trịnh Phi Tuyết trên lưng âm thầm đến gặp lão và thuật lại toàn bộ sự việc cho lão hay. Lão lúc đó vô cùng bất ngờ, lại vô cùng tức giận nhưng lão không thể nào trực tiếp đến đối chất với bọn người giám sát sứ được. Lão không thể đem lời Trịnh Phi Tuyết ra làm chứng cớ, nếu đối phương phản đòn, số phận Trịnh gia xem như xong, hơn nữa nghiêm trọng hơn là ảnh hưởng đến quan hệ giữa Thanh Nguyên Quốc và Thiên Minh Quốc, như vậy sự việc sẽ rắc rối hơn.
Thế là lão âm thầm giam giữ Trịnh Phi Tuyết, lão cứ để mọi việc diễn ra như không có việc gì.
Theo lời Phương Triết, Trầm gia cũng là một nội ứng của một nhân vật ở Trung Châu. Lão âm thầm cảnh giác với các thí sinh khác, căn dặn mọi người tuyệt đối giữ kín. Tất cả đều biết, chỉ một mình Trầm Phi là ngơ ngác không biết gì.
Phương Triết phía sau nhìn theo bóng dáng lão viện trưởng. Trong lòng hắn âm thầm đánh giá diễn xuất của lão viện trưởng. Hắn không nghĩ tới, sự việc vô cùng nghiêm trọng lão lại giải quyết gọn gàng đến như vậy.
Lúc này, Dương Nhất Lang ở phía sau đi tới, vỗ vai Phương Triết, hắn nói “Chúng ta tìm một tửu lâu nào đó dùng cơm đi, sẵn chúng ta bàn đến chuyện hỉ sự của Hoa huynh luôn!”
Hắn vừa nói vừa khiều vai Hoa Thiên Nhai. Biểu hiệu hôm nay của hắn mọi người đều nhìn thấy, hắn không thể nào phản bác được, nên hắn giữ im lặng, mặc cho bọn người Dương Nhất Lang đùa cợt.
Dương Nhất Lang quan sát Phương Triết một hồi lâu, hắn mới nghĩ ra vấn đề, hắn nói “Cuối cùng vi huynh cũng nghĩ thông. Phương đệ thiếu thiếu gì đó, thì ra là thiếu một thanh hảo kiếm!”
Phương Triết ngẩn người, muốn phản bác nhưng hắn nghĩ lại. Thanh kiếm trong túi càn khôn vẫn là của Phương Long, không phải của hắn. Hắn gật đầu nói “Đúng là thiếu một thanh kiếm, Dương huynh biết chỗ tìm một thanh hảo kiếm sao?”
Dương Nhất Lang đưa ngón cái lên nói “Yên tâm, vi huynh đã điều tra một chỗ bán binh khí tốt nhất Lâu Lan Thành, dùng cơm xong, chúng ta cùng đi!”
Phương Triết gật đầu, rồi cùng Dương Nhất Lang, Hoa Thiên Nhai rời khỏi quảng trường. Lúc này xung quanh đã không còn nhiều người lưu lại.
Trầm Phi trước đó rời đi, chẳng qua hắn nấp vào một vách tường âm thầm quan sát Phương Triết. Lý do là vì hắn ngửi được mùi hương của Trịnh Phi Tuyết trên người hắn, đó là vì hắn và Trịnh Phi Tuyết có quan hệ mập mờ. Mùi hương quen thuộc, hắn dễ dàng đánh hơi ra được.
Hắn nhìn theo bóng lưng Phương Triết thì thầm “Ngươi đóng kịch, ta cũng chỉ là phối hợp với ngươi mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.