Thiên Ý

Chương 234: Tiên giả kiếp




“Được rồi! Còn một vấn đề nữa chính là vụ việc giao tranh với Quần Long điện lần trước. Các vị ở đây đều đã nghe qua Đồng nguyên lão đã chịu thụ thương nhưng không ai biết rằng thương thế kia rất nghiêm trọng nên dương nguyên sợ sẽ cạn sớm hớn dự tính. Vì vậy các vị Chân Quân cũng không nên lo nghĩ được mất mà tiếp tích lũy dị nguyên nữa mà cũng nên thử trùng kích lên Tam Thiên để giữ vững Quốc vị.” Nữ tông kẽ gật đầu rồi nhìn lại những người tụ tập trong đây từ từ nói.
“Cái gì, dương nguyên cạn trước thời hạn!”
“Đồng lão sắp tạ hóa ư?”
“Trong chúng ta có ai có khả năng đột phá lên Tam Thiên đây?”
“Phải biết đột phá ai không muốn nhưng một khi thất bại thì dị nguyên hao tổn rất lớn nên muốn tích đủ lại cũng không dễ dàng!”
Mấy người trong phòng nghe vậy xôn xao một hồi, tất cả đều nhìn về Đồng lão giả với ánh mắt lo lắng, một số thì lại bày ra vẻ mặt như đang suy tính gì đó.
“Được rồi! Hèm! Lão phu tiến lên Tam Thiên cũng được nhiều năm nhưng vẫn không tìm được Bản nguyên để thử đột phá nên việc hết thọ nguyên là việc bình thường. Sắp tới ta sẽ nhận thêm một đứa đệ tử, sau khi Tụ Hư giới kết thúc sẽ rời khỏi Nhất Xuất, vì vậy thời gian tiếp theo bản Tông phải nhờ các vị cố gắng rồi.” Đồng lão giả thấy mọi người xôn xao thì liền khẽ ho một tiếng nói.
“Dị giả tu luyện vốn đã nghịch thiên, mượn lực tầm đạo để thu lấy sức mạnh để sử dụng. Thế nhưng cuối cùng nếu không thể đột phá cảnh giới kia thì mọi thần thông năng lực cũng chỉ như đi mượn. Mà đã mượn thì sẽ phải trả, ta không hi vọng có ai ở đây đột phá được bước kia nhưng hi vọng một ngày các vị phong ấn được nơi kia lại thì những bậc Tiên giả cũng không phải hi sinh hồn phách của mình nữa. Khi đó còn có thể kiếm được cơ hội luân hồi, một kiệp một lần hi vọng!” Đồng lão giả thở ra một hơi từ từ nói với giọng điệu đầy chân thành. Lão nói ra như thể nói với mọi người nhưng câu cuối lại giống nói với bản thân mình hơn. Lão khi này kể ra cho mọi người cũng như cảm thán với chính sự vô tình của thiên địa.
“Đồng huynh yên tâm, nếu những gì người kia nói là thật thì Ngũ Phiến kỳ cũng sắp đến hồi kết rồi! Ta cũng có thể không được chứng kiến ngày đó nhưng đám hậu bối có thể sẽ thấy! Khi đó chắc rất khốc liệt, được đánh một trận thì tốt!” Thanh niên tóc bạc tỏ vẻ hào sảng nói.
“Thật tiếc không được đánh một trận!” Đồng lão cũng gật đầu lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng không như nghĩ gì đó.
“Đám đệ tử lần sắp tới mới là thứ chúng ta trông đợi!” Thanh niên kia lại nói.
“Thế nhưng lần này thiên tài xuất hiện rất nhiều, để tranh được một xuất đứng trong thời đại này cũng không dễ.”
“Đúng vậy! Chỉ đành dựa vào lỗ lực của bọn chúng! Còn ta sẽ theo tiên tổ đi về nơi kia!” Đồng lão gật gật đầu nói.
Sau câu nói này của lão, không khí trong phòng bỗng trở lên trầm lặng đến lạ thường. Mọi người không ai nói gì nữa, tất cả như rơi vào trầm tư, cảm khái.
Nhưng người ở đây đều là tầng lớp trưởng thượng trong tông, họ đều biết nơi Đồng lão đi, họ đều biết thứ gì đang chờ lão nhưng biết là một chuyện còn giúp được hay không lại là một chuyện khác. Tất cả những người ở đây chỉ biết cảm khái thiên đạo vô tình mà thôi. Tu luyện cả ngàn năm nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi tan thành mấy khói.
“Được rồi. Các vị cũng đã nghe tình hình của bản tông, ta hi vọng sắp tới có một nguyên lão thứ 4 để giữ thế cân bằng. Còn việc Thập Tam Hoàng Bỉ sẽ được quyết định sau Tụ Hư giới.” Nguyệt Nha tông chủ sau khi này lại hướng những người ngồi đây nói.
“Chúng ta sẽ tận lực!”
“Đúng vậy, bản tông từ trước chưa bao giờ để nước khác coi thường.”
“Ta sắp tới cũng sẽ trùng kích Liên Thủy, tỷ lệ thành công chỉ một thành nhưng thọ nguyên của ta cũng sắp cạn nên cũng không chờ được nữa.!”
“Ta cũng sẽ dùng Viêm Huyền Tụ Nguyên đan trùng khích Xích Hỏa.”
Cả đám người trong phòng đều xôn xao nói ra những câu đầy quyết tâm.
“Các vị có lòng vậy ta cũng yên tâm rồi, mọi người đều nhiều việc nên lần họp này đến đây cũng kết thúc thôi. Ta xin phép đi trước!” Nữ tông chủ kia cười nói rồi liền dậy quay người đi về phía cánh cửa gỗ cũ kĩ kia.
“Được rồi, mọi người cũng giải tán đi!” Đồng lão khi này liền phân phó.
Rất nhanh mọi người đã đi hết, trong gian phòng này chỉ còn mỗi Đồng lão, thanh niên tóc bạc và La Hỏa chân quân.
“Không biết lệnh ca dạo này thế nào! Ta nghe nói gã mới gửi cho huynh một mật thư. Hình như là nhờ cậy gì đó!” Thanh niên tóc bạc thấy mọi người đi hết liền hướng Đồng lão hỏi.
“Hừ! Phong Tật tiểu gia hỏa, ngươi cũng nắm thông tin nhanh đó, lại nói thì lão già kia nhờ ta chút việc vặt mà thôi!” Đồng lão hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh cười nói.
“Vậy ư! Để Lôi Vương phải nhờ vả thì làm sao lại là việc nhỏ được!” Thanh niên tóc bạc Phong Tật kia tỏ vẻ không tin tưởng nói.
“Cái này thì không tiện nói!” Đồng lão lắc đầu đáp.
“Sao Đồng lão huynh từ khi nào không tin tưởng ta vậy?” Phong Tật tỏ vẻ không vui hỏi.
“Ài! Giao tình giữa chúng ta như thế nào không cần bàn nhưng chút việc nhỏ này ngươi kia có dặn qua!” Đồng lão thở dài tỏ vẻ khó xử liên tục lắc đầu.
“Được rồi! Đồng huynh sợ đại ca trách phạt thì ta cũng không ép!” Phong Tật gật đầu chế diễu.
“Ngươi biết ta ghét khích tướng nhưng vẫn dùng cái bài đó. Xem ra không nói e rằng người không buông tha cho ta!” Đồng lão lắc lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Ha ha! Đồng huynh hiểu chuyện đó!” Phong Tật thắng thế cười nói.
“Đại ca ta muốn…” Đồng lão liền nói nhưng giọng nói lại nhỏ đến mức La Hỏa chân quân đứng cách đó không xa nhưng không thể nghe được.
“Là nữ ư? Thể chất gì, là Thần căn, Lôi linh thể hay Ngọc Thể?” Phong Tật kia nghe xong liên tục hỏi.
“Thể chất gì thì ta không biết! Việc này ta cũng chỉ nghe có vậy, ngươi mà nhiều chuyện thì giao tình nhiều năm ta cũng tha cho đâu!” Đồng lão liền đáp rồi tỏ vẻ nghiêm trọng đe dọa.
“Haha! Ta sống bằng đó năm lại còn rảnh rỗi đi nhiều truyện sao! Được rồi, ta cũng phải hồi sơn, lô rượu kia đang ủ đến đoạn quan trọng! Còn người đó thì xem ra ta cũng không thể xen vào rồi!” Phong Tật kia cười nói rồi chợt nhớ ra mình có việc thì đứng dậy định rời đi.
“Ngươi hảo hảo ủ Phiên Liên tửu cho tốt, nếu ngày đó không đủ ta uống thì đừng trách ta trở mặt vô tình!” Đồng lão lúc này mỉm cười nói.
“Tiểu đệ tuân mệnh!” Phong Tật chắp tay nói rồi xoay người rời đi, thân hình gã vừa ra ngoài cửa nhoáng cái đã biến mất.
“Ngươi cũng về đi, tay phải của ngươi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên hãy nghỉ ngơi, đồng thời việc ta giao ngươi cũng phải lưu ý không được xảy ra sai sót!” Đồng lão khi này liền quay lại nói với La Hỏa chân quân.
“Đệ tử đã rõ! Nhất định sẽ không để ai nghi ngờ!” La Hỏa Chân quân liền đáp.
“Thế thì tốt, ta lần này có thể sẽ thu nhận một đệ tử. Ngươi hãy gọi cả Tiểu Diệp về, sắp tới đã đến đại thế của thiên địa, đã đến lúc đưa Tiêu Diêu phong trở lại!” Đồng lão gật đầu hài lòng rồi lại phân phó.
“Dạ! Đệ tử bạo gan, không biết sư phụ định thu ai?” La Hỏa cung kính đáp rồi lại tỏ vẻ e dè hỏi.
“Biết trước làm gì! Về đi! Về phần vị đệ tử đó cũng không ở trong Phong nên ngươi không cần quản!” Đồng lão lắc đầu nói rồi thân hình cũng tan biến trong khoảng không.
La Hỏa Chân quân nghe vậy cũng không nói gì mà chỉ lắc lắc đầu quay đi, lão rất nhanh biến mất. Lần nữa xuất hiện thì gã đã đứng trên một đỉnh núi xanh biếc từ đó gã đi vào trong một tòa miếu nhỏ đầy vẻ cổ kích được dựng treo leo ở đỉnh núi. Trong ngồi miếu nhỏ mấy mét vuông này cũng không hề có đồ đạc gì mà chỉ có một cái lư hương bằng đồng xanh được họa khác nhiều hoa văn đồ án có phần cũ kỹ, dưới chân lư hương lại được vẽ nhiều họa tiết đồ án nhiều tầng nhìn rất thần bí.
La Hỏa Chân quân vừa đi vào cũng không nhiều lời liền lấy ra một cây hương đốt lên rồi cắm xuống lư hương, cây hương rất nhanh bốc lên một làn khói trắng mờ mờ. Khói trắng vừa xuất hiện thì La Hỏa Chân Quân liền nói: “Sư tỷ, sư phụ bảo đệ mời sư tỷ hồi Phong để chuẩn bị cho Tụ Hư giới diễn ra vào năm năm sau!”
Câu nói vừa dứt, lượng sóng âm của nó đã bị làn khói của cây hương hút lấy, lớp khói mang theo sóng âm bốc lên trên lóc tòa nhà nhỏ này thì như gặp một màng kết giới chặn lại. Tiếp đến kết giới kia rung lên mấy nhịp một luồng sáng từ trên lóc nhà chiếu ra, rất nhanh hút lấy làn khói kia.
Thế rồi luồng sáng biến mất, làn khói mang theo sóng âm kia cũng biến mất, còn cây hương kia thì đã bị La Hỏa Chân Quân thu lại. Gã cũng không dừng lại đây lâu mà liền quay người phóng về phía xa.

Trời chập choạng tối, Liễu Thiên cuối cùng cũng đi về đến lều canh của chấp sự lần trước cấp giấy cho hắn. Thế nhưng ở đây hắn lại không hề gặp hai vị chấp sự đã làm thủ tục cho hắn mà chỉ gặp một trung niên chấp sự lạ mặt đang ngồi làm giấy tờ gì đó.
“Ngươi xem hôm nay hết đám Mật vệ đến làm phiền giờ lại đến lượt ngươi nữa. Ta bảo rồi, hai người kia hôm qua hết ca rồi, hôm nay lịch bọn hắn làm tối, bọn hắn còn phải lập bản báo cáo gửi lên trên nữa nên giờ không ra được. Mà ngươi cứ hỏi làm gì?” Vị trung niên chấp sự kia nhìn Liễu Thiên đầy bất đắc dĩ nói cuối cùng lại dùng ánh mắt như muốn giết người hỏi.
“Đang báo cao ư? Vậy phải nhanh hơn!” Liễu Thiên thầm thàn rồi rất nhanh suy tư. Sau một hồi nghĩ cách, hắn liền từ từ nói với giọng điệu đầy ấp úng:
“Thưa chấp sự, chuyện là thế này: hôm qua ta có vào Vạn Mộc Lâm chơi có rơi một viên Linh thạch trung phẩm. Từ hôm qua đến giờ ta vòng đi vòng lại tìm kiếm trên đường nhưng không thấy nên nghĩ chỉ rơi ở đây. Không biết người có nhặt được không cho ta xin lại?”
“Hỗn xược, bọn ta lại tham lam một Linh thạch đó ư?” Vị chấp sự kia nghe vậy tức giận mắng.
“Linh thạch trung phẩm a, chắc chắn có người nhặt được, hai người hôm qua nhặt được nên chốn làm rồi.” Liễu Thiên thì lại không hề sợ sết mà lại tỏ vẻ không tin, giọng điều đầy nghi ngờ nói.
“Ngươi có tin ta bắt ngươi lên Hình đường không?” Vị chấp sự kia trợn mắt quát lớn.
“Tại sao, tại sao lại lấy của ta! Các ngươi nhặt được linh thạch bị ta phát hiện giờ còn định bắt ta!” Liễu Thiên điệu bộ như sắp khóc nói.
“Ta không lấy, tên này!” Vị trung niên chấp sự bực bội nói lớn, khi này gã hận không thể đập cho tên thiếu niên trước mặt một trận để hả giận. Buổi trưa đi đang đị tuần vốn đã bị đám Mật vệ củ hành cho một hồi vốn tưởng chiều tối được nghỉ ngơi tính công cho đám thuộc hạ ai ngờ lại bị một tên đến làm phiền không buông như này. Thế nhưng phiền thì phiền, bản thân gã là chấp sự vốn phải lo toan cho đám đệ tử ra vào Vạn Mộc lâm. Nếu gã lại chỉ vì viên linh thạch rồi tức giận ra tay với đệ tử trọng môn rồi để tông môn biết thì thật không ổn. Nghĩ nghĩ một hồi, gã liền đứng dậy đi đến một đồ án ở góc phòng nói vào đó.
Đồ án kia phát sát, rồi tỏa ra những làn sóng dao động lan đi. Trung niên kia quay lại nhìn Liễu Thiên với ánh mắt bất thiện nói: “Để ta gọi hai bọn hắn đến, nếu thật sự không nhặt được mà ngươi ở đây vu khống thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”
“Dạ, chắc chắn hai người họ nhặt được!” Liễu Thiên tỏ vẻ sợ hãi gật đầu nhưng miệng vẫn lầm bầm khẳng định.
Cả hai ngồi đợi khoảng 15 phút thì có hai nam tử trên dưới 30 tuổi mặc đồ chấp sự phi thân đến với bộ dạng rất vội vã. Nhìn lại thì thấy cả hai đều có gương mặt phổ thông không gì đặc biệt nhưng đây đúng là hai người đã cấp giấy vào Vạn Mộc Lâm cho Liễu Thiên.
“Đội trưởng có biến gì ư?” Hai người này vừa đến chưa kịp thở đã vội cúi đầu chào trung niên kia rồi khi thấy Liễu Thiên ngồi đó thì đều quay ra nhìn với vẻ mặt nghi hoặc.
“Trung Đốc, Phùng Tôn Hòa, hai ngươi có gặp qua tên này?” Trung niên chấp sự hướng hai người nam tử hỏi.
Hai người nghe vậy thì đánh giá Liễu Thiên một lượt rồi rất nhanh như đã nhận ra.
“Dạ! Hôm qua hắn mới làm giấy để tham quan Vạn Mộc Lâm!” Người bên trái liền cung kính nói.
“Biết là tốt rồi! Hắn vừa bảo làm rời linh thạch trong phòng này và kêu các ngươi nhặt của hắn không trả!” Vị trung niên chấp sự kia liên nhìn sang Liễu Thiên nói.
“Hỗn xược! Ngươi hôm qua chỉ đứng nhởn nhơ ngắm cảnh bên ngoài chứ làm gì có vào phòng!” Cả hai tên nam hán khi nghe vậy đều tức giận quát, tên bên phải còn hùng hổ lao lên vừa nói vừa muốn ra tay giáo huấn Liễu Thiên.
Liễu Thiên thấy vậy vội lùi lại lấy ra một lá phù đưa lên cung kính nói khiến hai ngươi kia đang lao đến vội dừng lại.
“Các vị bớt giận, sư phụ tại hạ đặc biệt muốn ta đưa hai vị thứ này!”
Hắn vừa nói xong không đợi mấy người kia kịp phản ứng đã cười rồi ném lá bùa ra trước.
Lá bùa vừa ra đã lập tức nổ tung, không hề có tiếng động mà chỉ thấy một tầng sóng linh lực tràn ra khiến cả ba người chấp sự đồng loạt ngất trên đất. Sau đó một tia sáng tồn tại trên không khẽ uốn éo chui vào tên nam hán bên trái.
Rất nhanh nam hán kia đứng dậy, tên này nhìn quanh rồi trợt mở miệng nói với Liễu Thiên.
“Ta sẽ kích hoạt xóa trí nhớ và mượn mấy kẻ này xóa đi những thông tin liên quan đến ngươi, thế nhưng thời gian bọn họ tỉnh lại sẽ rất nhanh! Ngươi còn không rời khỏi!” Tên nam hán kia quay ra nhìn Liễu Thiên nói với giọng điệu cấp bách.
“Đệ tử đi ngay!” Liễu Thiên biết lá bùa đã kích hoạt thành công thì vội quay người phi ra khỏi lều canh, tiếp đến hắn vận chân nguyên phóng nhanh về phía đội Mười hai của mình.
Do khoảng cách không quá xa, nên chỉ tầm 15 phút Liễu Thiên đã phi về đền viền ngoài của đội và ở đó bắt đầu giảm tốc từ từ trở về nơi ở. Trên đường về hắn cũng gặp nhiều đệ tử trong đội, nhưng đa phần đều không nhận ra nên cũng chẳng cần chào hỏi gì. Về đến cung thì trời đã tối, hắn tiện đường ăn tối luôn rồi mới trở về phòng.
Buổi tối, hôm nay là một ngày nhiều mây, trời đen kịt không một ánh sao, tiết trời cũng khá oi bức, Liễu Thiên ngồi cửi trần trong phòng nhưng vẫn phải mở hết cửa sổ.
“Thổ căn tinh hoa này quả nhiên chứa năng lượng bá đạo. Nếu không có cái Thụ Căn quyết kia thì quả thật không thể hấp thụ được. Lại nói thì tu luyện Thụ Căn quyết này cũng tốn chút thời gian mới có thể nắm được hoàn toàn yếu quyết này. Như vậy dự dịnh vào Nội Môn có vẻ phải hoãn lại vài tuần.” Liễu Thiên lúc này nhìn vào nội thể của mình có thể cảm nhận được đan điền đang phát ra một thứ lực hút rất lớn hút viên ngọc nhỏ Thổ căn trong nội thể kia như muốn hoàn toàn tiêu hóa nó nhưng chỉ bóc được chút năng lượng bên ngoài mà thôi, đến khi lớn vỏ hào quang bên ngoài hết đi thì lực hấp thụ của đan điền đã không làm gì được Thổ căn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.