Thiên Ý

Chương 233: Tam đại nguyên lão




Liễu Thiên bên ngoài bày ra vẻ mặt ngơ ngác nhưng tinh thần lại tập trung nhìn một lượt đám người này. Nhìn một lượt thì thấy nững người vừa đến tất cả đều mặc đồ đen gọn gàng, trên vạt váo đen có thêu một đường viền màu bạc như sợi xích nhỏ, bên trên thì đều đeo mặt lạ mặt quỷ nên không nhận ra dung mạo nhưng nhìn qua dáng người với kiểu tóc buộc phía trên thì hắn có thể đoán ra được nhóm này có ba nam một nữ. Nếu hắn đoán không nhầm thì đây chính là đồng phục của Ngân Khống đường một trong 12 đường khẩu thuộc sở Ngoại Vụ bên Hậu Cung.
“Những người này vào đây là để điều tra vụ hôm qua, thật ngoài ý muốn a, mình tốt nhất không nên để lộ ra sơ hở!” Liễu Thiên thầm nhủ rồi tiếp tục bày ra vẻ mặt sợ hãi như mấy người trước mặt chuẩn bị ăn thịt hắn vậy.
“Tiểu tử, ngươi làm gì trong này!” Nữ nhân trong nhóm liền đi lên nhìn quanh một lượt rồi quát hỏi.
“Ta ta đi tham quan, bây giờ đang muốn hồi tông! Các vị là ai lại xâm nhập tông môn? Các ngươi muốn làm gì ta?” Liễu Thiên ấp úng đáp rồi lại tỏ vẻ sợ hãi hỏi liên tục.
“Không cần phải sợ chúng ta là chấp sự trong tông, ngươi chỉ cần trả lời ta vài câu hỏi là được!” Nữ nhân kia thấy vậy liền an ủi sau đó lại hỏi: “Tối qua ngươi cũng ở đây?”
“Các vị thật là chấp sự, tại sao ta chưa từng thấy chấp sự ăn mặc như vậy bao giờ? Tại sao phải đeo mặt lạ?” Liễu Thiên nhìn vào quần áo đã biết đây là mật vệ bên Hậu Cung nhưng tất nhiên hắn phải tỏ ra nghi hoặc không rõ pha thêm chút sợ sệt thì mới hi vọng thoát khỏi những phiền phức không cần thiết.
“Yên tâm, chúng ta là mật vệ ở Hậu Cung chứ ngươi nghĩ người ngoài làm sao có thể vào đây! Được rồi! Ngươi nếu muốn yên ổn rời đi thì tốt nhất nên trả lời câu hỏi của ta trước! Nếu còn dài dòng ta sẽ lập tức bắt ngươi!” Nữ tử kia giải thích rồi tỏ vẻ không vui nói.
“Dạ! Đệ tử, đệ tử vào từ sáng nhưng trong này đường đi không rõ ràng nên bị lạc quanh quẩn mãi ở đây mãi mới biết hướng mà đi về thì gặp mọi người!” Liễu Thiên nghe vậy tỏ vẻ đã hiểu rồi lại bày ra vẻ mặt sợ hãi ấp a ấp úng nói.
“Ngươi tên gì, người của đội nào?” Một nam nhân trong nhóm kia đi lên nhìn qua một lượt quần áo của Liễu Thiên thì thấy hắn không mặc đồng phục liền hỏi.
“Đệ tử là Liễu Thiên, người đội Mười Hai, cung chữ Càn!” Liễu Thiên nghĩ một chút rồi liền khai ra những thông tin vốn không thể giấu này.
“Được rồi! Tiểu tử này tu vi kém như vậy lại có một mình chắc cũng không đi quá sâu vào Vạn Mộc lâm!” Một nam nhân khác đi lên đánh giá Liễu Thiên một lượt rồi quay lại nói.
“Ta thì lại nghĩ khác, hôm qua có 103 đệ tử tiến vào Vạn Mộc Lâm, theo như điều tra thì có đến hiện giờ có tới 96 đệ tử chưa trở về, mà 7 đệ tử đã về kia thì 6 người đều chỉ đi vào chưa đầy 10 dặm của Vạn Mộc lâm. Vậy tên này đang ở phạm vi hơn 20 dặm mà lại còn sống?” Nữ nhân kia lắc đầu phủ định từ từ nói rồi lại từ từ phân tích, khi nói xong ánh mắt lại hướng Liễu Thiên nhìn thật kỹ.
“96 người chưa về?” Liễu Thiên giật mình lẩm bẩm đầy sợ hãi. Hắn lúc này thật sự hãi chứ không phải giả bộ, hắn thật không ngờ những kẻ kia còn ra tay với tất cả đệ tử vào sâu trong Vạn Mộc lâm khiến gần trăm đệ tử mất tích.
Lại nói thì Vạn Mộc lâm là khu vực vui chơi chính của đám đệ tử ngoại môn vì vậy mỗi ngày có không ít đệ tử đi vào du ngoạn khám phá nên cũng có không ít những vụ đệ tử mất tích nhưng chưa lần nào xuất hiện việc đệ tử tiến vào Vạn Mộc lâm mất tích nhiều như lần này. Nói như vậy chẳng phải hắn tiến vào sâu trong đó mà vẫn còn sống chính là điều hiềm nghi lớn nhất sao. Nghĩ đến đây, Liễu Thiên trong lòng đại biến, trong đầu hiện lên đủ cách để ứng phó.
“Ta thấy vẫn cứ bắt tiểu tử này về điều tra!” Lúc này, nữ nhân kia lại nói.
“Sao lại bắt ta! Hu hu! Đừng, làm ơn ta chỉ ham chơi nên mới đi vào đây. Ta không muốn chết!” Liễu Thiên nghe vậy liền khóc lóc van xin. Hắn quyết không thể để đám người này mang đi được, mật vệ này điều tra dù có sư phụ bảo vệ sẽ không bị lộ nhưng chắc chắn sẽ bị hành hạ gọi lên gọi xuống nhiều lần. Vì vậy, hắn hôm nay phải diễn một bài đơn giản để thoát khỏi đám người này.
“Các vị xin đừng giết ta, ta còn chưa yêu ai, ta mà chết thì mẫu thân ta sẽ rất buồn, Tiểu Xuân ta nhớ muội…” Liễu Thiên tiếp tục khóc lóc chẳng biết kiếm đâu ra những cái tên gọi lên như bị chọc tiết.
“Im ngay, khóc lóc gì!” Một đại hán nghe trướng tai liền quát lên.
“Đừng! Làm ơn! Ta không muốn chết, mẫu thân cứu con!” Liễu Thiên nghe vậy càng khóc lớn.
“Tên này…” Một hắc y nhân khác thở dài rồi quay về phía một hắc y nhân đứng giữa như chờ chỉ thị.
“Thôi đi, một tiểu tử như vậy thì làm được gì, phải biết kẻ xâm nhập có tu vi cực cao nếu muốn rời đi thì cũng không còn ở đây, nếu nói liên quan thì chênh lệch như vậy làm sao liên quan đến thằng ranh vắt mũi chưa sạch này. Còn nếu hắn có gặp kẻ kia thì còn sống được ư! Giờ ngươi bắt hắn lại rồi về tổng bộ hắn khóc một hồi thì mặt mũi lão phu để đi đâu!” Lúc này, hắc y nhân đứng giữa liền nói, một giọng nói già lua vang lên.
“Vẫn nên…”
“Lão đại nói cũng đúng a! Lại nói thì việc của chúng ta là đi tuần tìm điểm kết giới bị phá vỡ chứ không phải bắt người. Cứ thu lấy thẻ bài của tiểu tử này lại kiểm tra rồi ghi thông tin lại là được!” Nữ nhân kia đang định nói thì một hắc y nhân nam tử khác lại chặn lại nói rồi đưa ra đề nghị.
“Được! Làm vậy đi!” Hắc y nhân lớn tuổi kia gật đầu nói.
“Tiểu tử đưa thẻ bài thân phận đây!” Hắc ý nhân nam tử liền đi lên hướng Liễu Thiên ra lệnh.
“Dạ! Nhưng xin các vị đừng lấy thẻ bài của ta, không các chấp sự sẽ phạt, ta sợ…!” Liễu Thiên đưa thẻ bài với vẻ mặt đầy miễn cưỡng, không những thế hắn còn như muốn giữ lại vì sợ những người kia lấy mất.
“Đưa đây! Ai lấy của ngươi làm gì! Nam nhi gì hơi tý đã khóc rồi!” Một nam hán giật lấy thẻ bài mắng.
Liễu Thiên bị mắng thì vẻ mặt đầy ủy khuất đứng đó, sau một lúc thì vẻ mặt hắn lại chuyển qua sợ sệt lo lắng điều này càng khiến đám người kia lắc đầu không thôi. Họ cảm thấy hôm nay mình thật đen đủi, đã không tìm được chỗ có điểm dao động của kết giới cũng không kiếm được kẻ tình nghi nào. Đã vậy trên đường di chuyển ngay cả một động vật cũng không gặp khiến cả đám vốn đã cảm thấy buồn bực. Vậy mà đến khi gặp được một tên thì lại là một tiểu tử mít ướt này.
“Người vào đây từ khi nào?” Nam hán vừa ghi chép vừa hỏi.
“Dạ mới hồi trưa nhưng vì vắng vẻ hoang vu nên đệ tự sợ quá đã vội trở về!” Liễu Thiên vội đáp, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào cái lệnh bài trong tay đái hán như thực sự sợ đại hán lấy mất.
“Tiểu tử cầm lấy, mau hồi tông! Về tông nhớ đến hình đường viết báo cáo!” Nam hán kia kiểm tra xong nhìn thấy điệu bộ của Liễu Thiên thì không khỏi lắc đầu ném lại thẻ bài rồi ra lệnh.
“Dạ dạ!” Liễu Thiên thu lấy thẻ bài vuốt vuốt rồi gật gật liên tục.
“Đi thôi!” Hắc y nhân lớn tuổi nhất nhìn hết một màn điệu bộ của Liễu Thiên thì thở dài ra lệnh.
Mấy người kia nghe vậy cũng không nghĩ nhiều nữa mà liền động thân, cả bốn người nhằm hướng Xuân Thiên hồ bay đi.
Liễu Thiên thấy vậy vẫn đứng đơ ra vẻ mặt như ngạc nhiên về tốc độ của mấy người kia còn trong lòng thở ra một hơi, hắn chỉ cần diễn thêm một chút là qua, thế nhưng tưởng như mấy người kia đi hẳn rồi thì bỗng lại có một tiếng vọng lại khiến hắn giật mình.
“Khoan có việc muốn hỏi ngươi!” Một nam tử mặc hắc y rất nhanh bay lại đứng trên một ngọn cây.
“Dạ! Ngài có gì căn dặn!” Liễu Thiên lúc này lại tiếp tục bày ra vẻ mặt lo lắng hướng nam nhân kia hỏi.
“Ngươi từ trưa đến giờ có gặp nhóm người nào khác như chúng ta không?”
“Dạ! Không! Chính vì quá vắng nên đệ tự mới sợ mà trở về!” Liễu Thiên thành thật trả lời.
“Vậy ư! Được rồi, người về đi, cứ thẳng hướng này mà đi!” Hắc y nhân kia lầm bẩm rồi lại gật đầu chỉ tay về phía Bắc ra nói.
Gã nói xong thì cũng không chờ Liễu Thiên phản ứng gì mà đã quay người bay đi chẳng mấy khuất sau mấy ngọn cây.
“Tốt nhất cứ rời khỏi đây đã!” Liễu Thiên nhìn theo bóng hắc y nhân khuất sau tán cây thì liền tự nhủ rồi cũng quay người chạy đi, hắn lúc này thật không muốn lại gặp một nhóm mật vệ khác.

Lúc này, tại một một gian phòng với diện tích khoảng vài chục mét vuông, trong đây mọi thứ đều được tranh trí rất nhã nhặn, tường đều làm bằng bích thạch, trên tường có một vài bức tranh thủy mặc, góc phòng có một vài giá sách nhỏ, trên giá cũng không có nhiều sách.
Nhìn đi nhìn lại thì gian phòng này không có gì quá đặc biệt chỉ chừ một việc đó là ở đây có rất đông người đang tụ tập lại và tất cả mọi người đều đang ngồi xung quanh một cái bàn lớn bằng một loại ngọc trong suốt được để ở giữa gian phòng. Trong những người ngồi ở đây lúc này thì có cả nam hán hắc y họ Cao, thiếu niên tóc đỏ, nữ tử mặt lạnh tên gọi Bích Vân và trung niên râu dài họ Tống, cả bốn người mới ở Vạn Mộc Lâm tối qua giờ đã tập trung ở đây. Cùng với mấy người này là vị Tiên Thiên giả Đồng lão giả kia và đệ tử của lão La Hỏa Chân Quân, cạnh đó còn có Tứ Cực Thánh từng thủ hộ trong mật khu của Kỳ Nhân các gồm 1 đại hán, một lão đạo, một nữ cô và một thiếu nữ xinh đẹp. Ngoài những người này ra còn có năm sáu người khác chưa từng xuất hiện qua.
Trong mấy người còn lại thì có một hắc y nhân đeo mặt lạ, một cặp nam nữ mặc bạch y ngồi cạnh nhau, hai lão giả tóc hoa dâm, mặt đấy nếp nhăn và cuối cùng là một thanh niên có gương mặt rất trẻ nhưng tóc lại bạc trắng như mới đi salon nhuộm về vậy. Tất cả những người này đều đang tập trung nhìn về phía cuối của gian phòng, nơi có một cánh cửa bằng gỗ nâu có phần cũ kỹ.
Không để mọi người chờ lâu, cánh cửa cũ kỹ kia lúc này từ từ mở ra, phía sau đó một nữ nhân đi ra. Nữ nhân này thân mặc thanh y, dáng người cao cao, gương mặt thì thanh tú tuyệt trần, đôi mắt nàng sáng long lanh nhưng đầy vẻ lạnh lùng, đồng thời nàng có một mái tóc xanh dài óng phủ đến ngang lưng nhìn rất lạ.
“Tông chủ!” Nữ nhân kia vừa đi ra tất cả những người trong phòng đều đứng dậy chào. Xem ra nữ tử xinh đẹp vừa đi ra không ai khác chính là đệ nhất nữ nhân của Kỳ Nhân các- Nguyệt Nha Tiên Tử.
Nguyệt Nha Tông chủ kia đi vào ngồi xuống ghế chủ tọa thì gật đầu cho cả đám ngồi xuống.
“Ta không muốn nhắc lại việc kẻ đột nhập kia, cái đó các vị tự xử trí. Lần này ta nghe nói tiểu tử kia bỗng dưng lại thu được một phần thổ căn?” Nguyệt Nha thấy mọi người đã ổn định thì liền hỏi.
“Dạ! Đúng là tiểu tử kia mang trong mình Thiên Căn thể, lời tiên đoán của Xích Tuyết đại nhân quả không sai!” Trung niên cao gầy vội đáp.
“Được rồi! Ta nghe ngươi xác nhận thì chuyện đó quả không sai. Đồng lão cùng Phong lão nghĩ sao?” Nữ tông chủ kia gật đầu rồi lại hướng vị Đồng lão giả và thanh niên tóc bạc hỏi.
“Có gì to tát, chẳng phải là một kẻ đó chỉ có tỉ lệ cao đột phá tam thiên thôi sao. Đó là việc của nhiều năm sau. Bây giờ cứ kệ hắn trưởng thành, chúng ta cần gì phải để ý, cho hai ba tên thuộc hạ âm thầm bảo vệ là được.” Thanh niên tóc bạc tỏ vẻ không quan tâm đáp.
“Cái đó là đương nhiên nhưng ta cảm thấy chuyện Thổ căn và Định Căn Trâm này vẫn còn rất nhiều nghi vấn nên không thể buông bỏ như vậy được!” Đồng lão giả tỏ vẻ đồng tình nhưng lão nghĩ nghĩ gì đó liền nhíu mày nói.
“Cũng đành bỏ thôi, ngươi xem chỗ kết giới bị vỡ cũng tìm được, kẻ kia thoát rồi nên có cố truy tìm cũng chỉ uổng công. Chỉ là lần này nghe nói trong Vạn Mộc Lâm có kẻ ra tay giết hại rất nhiều đệ tự ngoại môn. Mà tất cả đám người bị giết cơ thể và linh hồn đều tiêu tan, nếu không phải có chút oán khí bám lại thì khó nhận ra được! Ta e rằng trong tông có kẻ đang muốn hấp thụ Linh Cơ để tu luyện Thiên ma công!” Thanh niên tóc bạc lắc đầu đáp rồi chợt nhớ ra gì đó lại chuyển chủ đề nói.
“Ngươi không nói thì ta cũng phải điều tra. Nếu cùng là kẻ cướp thổ căn ra tay thì thôi chứ còn người trong tông thì lão phu nhất định sẽ thu hồn diệt phách!” Đồng lão nghe đến đây thì như phát hỏa nói.
“Được rồi! Việc này giao cho Hắc Bạch nhị quan điều tra.” Nguyệt Nha nữ tử khẽ gật đầu hướng hai người nam nữ mặc đồ trắng đen phân phó, sau đó lại hướng tất cả mọi người nói: “Tụ Hư giới năm năm nữa là bắt đầu, lần này có chút thay đổi. Lần này, tất cả đệ tử chân truyền của cấp Trưởng Thượng trở lên và có tu vi dưới Hoành Không cảnh đều phải tham gia.”
“Cái gì lần này Tụ Hư giới đại thế ngàn năm một lần ư, chẳng nhẽ những lời đồn kia là thật!”
“Theo tính toán thì Thập Tam Hoàng Bỉ cũng chỉ còn gần hai mươi năm nữa a. Lứa đệ tử lần này tham gia cũng nên trọn ra để bồi dưỡng!”
“Đám đệ tử của chúng ta lần này có cơ hội để thể hiện rồi!”
“Đúng vậy, Tống huynh chắc chắn rất kỳ vọng vào tên đệ sở hữu Thiên Viên Chi Tâm của mình a!”
“Haha, cao đồ của các vị sư huynh cũng đâu có kém!”
“Thế nhưng Tụ Hư giới nguy hiểm trùng trùng, tất cả đám đệ tử đều tham gia, như vậy những kẻ được thu vào trong khoảng thời gian này chẳng phải sẽ rất thiệt thòi sao?”
“Đúng vậy, bọn chúng vẫn cần thời gian để…
“Được rồi nếu sợ mất mầm tốt thì đừng tuyển. Còn tuyển vào thì phải tham gia. Các ngươi đi thu xếp đi, lần tuyển sinh mới nghe nói Tiêu Diêu phong của Long huynh sắp mở cuộc đại kết nạp nên ta sẽ thay mặt bổn tông hỗ trợ một chút kinh phí tu luyện trong thời gian 10 năm tiếp theo, còn việc cạnh tranh thì…!” Nữ tông chủ nghe vậy liền cắt ngang nói rồi chợt nhớ ra liền quay ra La Hỏa chân quân nói. Nàng nói đến đoạn cuối thì như ngừng lại chờ đợi gì đó.
“Tông chủ! Tiêu Diêu phong của ta tổn thất lớn vì tông môn nên kính mong tông chủ cho thêm chút đặc ân chọn trước!” La Hỏa thánh lão nghe vậy rất nhanh hiểu ý vội nói.
Những người khác đang bàn tán bỗng nghe vậy đều im nặng xuy nghĩ. Một số thì gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, một số còn tỏ vẻ không vui một số định nói gì đó nhưng cuối cùng không ai nói gì, tất cả đều chờ vị nữ tông chủ kia quyết định.
“Ài! Thôi được lần tuyển sinh sắp tới cũng ứng với đại thế nên có mầm tốt, ta nếu không cho ngươi chọn trước thì Đồng lão cũng không vui a! Được ta cho ngươi chọn trước hai danh ngạch!” Vị nữ tông chủ kia thở dài tỏ vẻ khó sử rồi như chợt nhớ ra gì nói, giọng điệu cuối lại mang ý vị trêu trọc nhìn về phía Đồng lão giả đang cười nhìn nàng.
“Đa tạ tông chủ!” La Hỏa chân quân vội cảm tạ. Với lão thì lần thu đồ sắp tới vô cùng quan trọng với bản phong lần này đến đây cũng đã hướng sư phụ xin qua và quả nhiên kết quả không làm gã thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.