Thiên Ý

Chương 17: Vạn Điển đường.​




Hà Minh nghe vậy lại thở dài nói: “Cái đó rất mơ hồ, không ai rõ cả!”
“Vạn điển đường ra sao thì rất ít người biết nhưng nghe đồn đó là nơi chứa tất cả loại sách trên đời. Những thư viện như chỗ này cũng chỉ là chỗ chứa một lượng sách chưa bằng phần trăm so với Vạn Điển đường. Nó là nơi chứa tất cả sách trong thư viện, tàng kho, lầu các, đường phong cộng lại.” Hà Minh dùng vẻ mặt hồi tưởng nói.
Liễu Thiên nghe vậy thì nhíu mày tính toán một hồi rồi nói: “Chỉ tính đội mười hai thôi cũng có mười sáu cái thư viện thế này rồi, cả Ngoại Môn có mười sáu đội, rồi Nội Môn, Y Viện, Hâu cung, Chính đường chắc cũng có số lượng tương tự. Nếu một nơi mà chứa tất cả số sách của tất cả thư viện trong tông thì phải lớn thế nào?”
Hà Minh lắc đầu nói: “Tuy nó tổng hợp tất cả nhưng không có nghĩa bằng tất cả sách ở tông môn hợp lại. Vì Vạn Điển đường chỉ giữ mỗi bản chính mà thôi! Một bản chính ở đó có thể sao thành trăm bản rồi đưa đến từng thư viện ý chứ!”
“Nói cũng phải, nhưng nơi đó chắc chắn không thể nhỏ được!” Liễu Thiên vuốt cằm nói.
“Ừm chắc nó cũng rất lớn! Ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ nhưng nghe nói nó nằm ở giữa Chính Đường và Hậu Cung. Nó hình như có cả thẩy chín tầng, mỗi tầng lớn bằng nào thì ta không rõ.”
Hà Minh ánh mắt sáng lên nói: “Ở những tầng cao toàn là những sách hiếm có thôi, ta thật muốn vào đó một lượt.”
Liễu Thiên vỗ vai hắn rồi nói: “Có gì không được, mai kia vào Nội Môn thì sẽ có cơ hội đó!”
“Chỗ đó không phải muốn vào là vào được! Nghe nói chỉ những người từ bậc trưởng lão mới được vào. Mà từ tầng thứ ba trở lên thì cả trưởng lão cũng không lên được.” Hà Minh lắc đầu từ từ nói.
“Thì ra nó là một cái kho chứ không phải là nơi trưng bày phổ thông như thư viện!” Liễu Thiên nghe vậy liền tự nhủ.
“Chúng ta vào thôi!” Hà Minh lúc này liền đi trước nói.
Đi vào cửa thư viện, hai người Liễu Thiên thấy ở đó có một vị trung niên quản thư ngồi dựa lưng vào ghế ngả đang đọc sách. Cả hai người đều chào vị trung niên này một tiếng rồi liền tiến vào tầng một. Thư viện này là nơi cho đệ tử thoải mái ra vào đọc sách, mỗi đệ tử chỉ trình báo với quan thư khi muốn mượn sách mang về mà thôi.Lại nói thư viện có ba tầng nhưng không hề có hạn chế đệ tử, ai muốn lên tầng nào thì lên không cần điều kiện gì cả nên trong thư viện đám đệ tử muốn làm gì thì làm miễn sao khôn làm hỏng đồ trong đó là được.
Tầng một này rộng tầm hai trăm mét vuông, ở trung tâm tầng có một cầu thang xoắn đi lên trên, xung quanh cầu thang là rất nhiều giá sách cao lớn được bày ngang dọc khác nhau nhưng chúng đều theo hàng lối rõ ràng. Trên giá sách là vô số cuốn sách đủ màu đủ kích cỡ nhìn rất đa dạng và phong phú. Trung tâm tầng một là giá sách thì viền ngoài lại được đặt rất nhiều các vòng bàn ghế cạnh các cửa sổ lớn để phục vụ cho việc đọc sách của đám đệ tử.
Lại nói lúc này trong thư viên này cũng có rất đông đệ tử đang chọn sách và đọc sách, tất cả đều đang rất hào hứng với những cuốn sách mới trong thư viện này.
“Thư viện có ba tầng, như vậy sách ở ba tầng này cũng khác nhau nhì, hình như càng tầng trên càng quý hiếm?” Liễu Thiên lúc này đi vào lật một cuốn sách ghi về thảo dược lên rồi lại nhìn ra cầu thang ở giữa phòng nói.
“Ở đây cái gì cũng chia làm chín cấp, sách cũng không ngoại lệ. Mà cửu giai của sách được chia ra theo số năm chúng đã tồn tại. Đệ nhất giai thì sách có niên kỷ dưới một trăm năm, đệ nhị giai thì dưới một ngàn năm trên một trăm năm, tam giai thì dưới một vạn năm trên một ngàn năm,…Cứ thế mà tính lên! Tầng một sách chắc là nhất giai, vậy tầng ba là tam giai!” Hà Minh vừa đi vừa giải thích.
“Nếu nói như vậy thì trên đời này thực sự không có sách nào đạt đến cửu giai cả!” Liễu Thiên nhíu mày nói.
Theo hắn nếu tính như vậy thì làm sao có một cuốn sách đạt đến một tỷ năm tuổi cơ chứ.
“Cái này thì ta không biết, từ thời xưa đã chia vậy rồi, chắc người đời thích chọn con số chín nên mới chia ra làm cửu giai. Nhưng cũng không loại chừ khả năng những cuốn sách tồn tại từ thời thượng cổ đến giờ!”
Liễu Thiên lại hỏi: “Thế sách cứ càng lâu thì càng cao quý ư? Không cần mang nội dung ra đánh giá để phán xét phẩm cấp sao?”
Hà Minh liền lắc đầu nói: “Đã là sách thì nó sẽ viết về một vấn đề nào đó. Nếu là nói mang sách về y thuật ra so với trù thuật xem cái nào hay hơn thì đúng là quá khập khiễng. Mà trong cùng một vấn đề thì đánh giá của mỗi người là khác nhau. Chính vì vậy quá khó để chia phẩm cấp của sách qua việc hay hay dở, cái này phải tùy vào người xem.”
Liễu Thiên nghe vậy cũng gật gật đầu nói: “Cái này cũng đúng a, chia sách theo niên đại tồn tại quả là rất hay. Như vậy một cuốn sách cao giai tuy không hay nhưng nó vẫn có giá trị của một món đồ cổ!”
“Thôi chúng ta đi kiếm sách đọc thôi!” Hà Minh không muốn tốn nhiều thời gian nữa, hắn liền nói rồi hướng mấy giá sách bắt đầu tìm kiếm.
Chỉ vài lần lật qua lật lại thì Hà Minh liền cầm một cuốn sách viết về một nhân vật là “Song Dị Tử” lên rồi nói: “Thôi ta đi đọc sách đây.”
“Ừ! Ta cũng kiếm một cuốn mới được.” Liễu Thiên cũng gật đầu rồi quay người kiếm sách đọc.
Trong những sách trưng bày ở đây có đủ các loại như địa lí, lịch sử, tư liệu, nhân vật, đan dược, yêu thú, quốc gia,vv…nói chung là đủ các vấn đề trong giới dị giả.
Chỉ nhìn riêng vào chỗ của địa lí thôi cũng làm người khác hoa mắt rồi. Trên mỗi bìa một cuốn sách là đủ các địa danh như, Hà Hoa lĩnh, Mê U sơn mạch, Ngưu Đồng sơn, Linh Chu Sơn, Huyền Kiếm hà,…
“Đọc mấy thứ tư liệu này mai kia có sông pha giang hồ thì cũng không bị bỡ ngơ a!” Liễu Thiên nhìn lướt qua thì thầm nhủ.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng để đọc được hết chỗ này thì đúng là điên mất, thực sự thì hắn cũng không có thời gian nên đành phải chọn lọc một số mà đọc thôi.
Liễu Thiên cũng nhìn qua khu nhân vật giang hồ, ở đó cả đống những tập tư liệu gồm cả hình vẽ của một số người. Trong đó có cả hiệp khách trượng nghĩa nổi danh trên giang hồ, cũng có đạo tặc giết người, đại thương gia gia tài ngàn vạn, thành chủ của những thành lớn,…Ở đây phải nói là tập trung mọi tư liệu về các nhân vật lớn trong một trăm năm qua.
Đống này đối với tân sinh thì không tính hiệu quả nhưng đối với nhưng người muốn đi ra ngoài thì đúng là hữu ích. Liễu Thiên cảm thấy đọc đống này đúng là hơi sớm, hắn rời qua chỗ khác.
Đứng trước giá sách viết về dược thảo, hương liệu, dược liệu. Liễu Thiên cũng lắc đầu, đối với hắn biết những thứ này cũng chẳng làm gì. Không chế dược hắn cũng chẳng tìm hiểu về các hương liệu, dược liệu làm gì.
Nếu nói là đi kiếm thảo dược thì ở cả tông môn chỉ có một chỗ để hắn kiếm thảo dược quý hiếm đó chính là trong dược viên ở Y Viện nhưng những thảo dược ở đó không đến lượt hắn hái!
Lại đi đến một chỗ khác chỗ viết về một số dạng yêu thú, nhìn qua một lượt thì ở đây cũng rất đa dạng. Nào thì Kim Giác xà yêu, Địa Ngưu yêu, Tam Nhãn Lang yêu, Tử Hầu yêu,… Liễu Thiên nhìn một lượt cũng thầm gật đầu nhưng hắn nghĩ cái này cũng chưa phải là quan trọng nên hắn lại hướng sang những giá sách khác.
Đi đến nơi viết về lịch sử, sách chỗ này khá mới, hình như chỉ mới viết mấy năm gần đây.
Sơ qua một lượt các loại sách nói về một số sự kiện gần đây như Thảm sát Lang gia thôn, Đại chiến giữa hai bang lớn nhất vùng Tây Bắc Nhất Xuân, dị giả tấn công thành Hồng Phong thành ở gần Xuân Đồ, rồi một số sự kiện vớ vẩn khác. Mấy sự kiện này đúng là mới nhưng Liễu Thiên muốn là muốn tìm về những sự kiện lớn hơn cơ.
Hắn muốn biết là lịch sử chia ra làm những thời kỳ gì, ở mỗi thời kỳ đó có những sự kiện gì? Hắn muốn biết tổng thể trước rồi mới tìm hiểu chi tiết sau.
Tim hoài một lượt Liễu Thiên cũng đã tìm thấy một cuốn sách bìa nâu hơi sờn. Trên đó có ghi bốn chữ: “Tam đại Kỷ Nguyên! ”
Cầm sách lên, Liễu Thiên đi ra chỗ giành cho đọc sách, nơi đó là một không gian thoáng khá giống với phòng ăn, hắn muốn kiếm một bàn thoáng đãng cạnh cửa sổ để đọc sách.
Thế nhưng Liễu Thiên vừa đi ra thì đã nghe thấy những âm thanh ồn ào.
“Hà phế vật, ngươi cũng đi đọc sách nữa à?”
“Haha! Phế vật thì đọc sách bao nhiêu cũng vậy thôi.”
Ở phía kia có một đám bốn năm tên đang đứng vây quanh hà hiếp một thiếu niên đang đọc sách.
Xung quanh đây cũng có mấy chục đệ tử khác đang đọc sách nhưng không mấy ai quan tầm làm gì. Một số kẻ thì quay ra xem náo nhiệt, kẻ thì tản đi chỗ khác yên tĩnh hơn, có kẻ thì vẫn ngồi quanh đó coi như không có gì sảy ra.
“Đám này là ai mà vừa gặp là đã sinh sự rồi, tên kia còn bị gọi là phế vật nữa.”
“À đúng rồi tên kia vừa rồi đến muộn bị phát đứng tấn còn gì!”
Một người nhận ra nói.
“Đúng là phế vật đi đâu cũng khổ, chúng ta hãy xem đám kia làm gì hắn nào?”
Nhìn lại đám thiếu niên kia thì hầu như bọn chúng chỉ tầm mười hai mười ba tuổi nhưng tên nào cũng ra vẻ ta đây.
Mấy tên thiếu niên kia vóc dáng bình thường, gương mặt cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có một điểm nổi trội duy nhất chính là vẻ mặt của bọn chúng. Một vẻ mặt khinh người ngạo mạn và tiểu nhân đắc ý.
Còn thiếu niên đang bị bắt nạt kia thì có một gương mặt thanh tú, cộng thêm chút hiền lành. Hắn chỉ ngồi im không nói gì, mặc kệ những tên kia đang khiêu khích. Thiếu niên này không ai khác chính là Hà Minh.
“Sao không nói được gì à? Bọn ta nói đúng quá phải không?” Một tên khá mập mở miệng hỏi.
Một tên khác thì đi lại hích Hà Minh một cái rồi gằn giọng hỏi: “Điếc à? Không nghe thấy chúng ta nói gì sao?”
Nhìn thấy cảnh này Liễu Thiên ngay tức khắc chạy lại. Hắn không biết mấy tên kia là ai nhưng chắc chắn hắn không thể để yên được vì chúng giám bắt nạt bạn mình.
“Ê! Mấy con ác cẩu đang cắn gì thế?”
Liễu Thiên đứng phía ngoài cầm quyên sách chỉ vào cả đám kia nói.
“Liễu Thiên!” Hà Minh rất nhanh nhận ra thanh âm của Liễu Thiên, hắn lúc này lại lo lắng lẩm bẩm.
Cả đám kia thấy vậy quay lại, một tên nheo nheo con mắt nói: “Tưởng là ai? Thì ra là một tên phế vật khác!”
“Haha! Lớn như vậy rồi mới đi nhập học!”
Một tên khác cười mỉa mai.
Liễu Thiên cũng mỉm cười, bỗng ánh mắt của hắn đầy lạnh lẽo nhìn mấy tên kia nói: “Cút đi trước khi ta nổi giận!”
“Hừ! Ngươi tưởng lớn hơn bọn ta mấy tuổi mà ăn được bọn ta sao?” Tên đứng giữa nhếch mép nói.
Liễu Thiên bước từng bước lại gần, hắn nhìn qua mấy tên này rồi nói: “Tông quy cấm đánh nhau nhưng xem ra luận bàn một chút thì cũng không sao?”
“Đập hắn!” Tên thiếu niên đứng đầu ra hiệu.
Thế là bốn tên chia bốn hướng từ từ vây Liễu Thiên vào giữa. Lúc này, tên nào cũng hằm hằm chỉ chờ Liễu Thiên sơ hở là liền lao lên.
Thấy vậy cả đám đệ tử xung quanh đã bắt đầu xúm lại xem, trong đó còn có không ít nữ đệ tử.
“Đánh nhau rồi! Hay quá!”
“Đánh đi! Haha! Đánh mạnh vào!”
“Lâu lắm mới được xem đánh nhau, thật vui quá đi!”
Một nữ đệ tử vui vẻ cười nói, nàng có vẻ rất thích thú khi thấy người khác đánh nhau.
“Ngay cả một nữ đệ tử cũng có cảm giác vui vẻ khi người khác bị đánh. Đây chính là hiện thực của thế giới này, một thế giới cường giả vi tôn, nó dù công bằng đến mấy thì kẻ yếu luôn là người chịu thiệt!”
Liễu Thiên nhìn quanh biểu tình của các đệ tử khác thầm đưa ra kết luận.
“Đông Vũ Nhật! Ngươi đừng khinh người quá đáng!” Hà Minh thấy cả đám kia đi lên vây quanh Liễu Thiên thì liền sợ hãi quát lớn.
Tên thiếu niên kiêu ngạo kia thấy bộ dạng của Hà Minh thì chỉ khẽ cười khẩy một cái rồi ra hiệu cho mấy tên đồng bạn lao vào đánh Liễu Thiên.
“Cẩn thận!” Hà Minh kêu lên.
Không cho Liễu Thiên suy nghĩ nhiều, trừ cái tên Đông Vũ Nhật ra thì đám còn lại đều lao lên.
Lúc này Hà Minh vẫn ngồi im, hắn nhăn mặt nhíu mày, trong lòng thì tự dằn vặt. Hắn không biết phải làm sao, hắn muốn giúp Liễu Thiên nhưng lại sợ! Từ nhỏ đến giờ hắn chưa đánh nhau bao giờ, cơ thể hắn cứ run lên, chân như nhũn ra không giám đứng dậy.
Hắn từ nhỏ đến lớn tuy tư chất rất thông minh nhưng luôn nhút nhát, chưa từng làm tổn thương dù chỉ một con gà.
Trước kia khi ở Hưng Vũ thành cùng với mấy tên Đông Vũ Nhật lúc nào Hà Minh cũng bị bắt nạt. Đặc biệt là hắn chưa từng một lần hoàn thủ, hắn chỉ để bọn chúng bắt nạt rồi đặt cho một cái biệt danh là phế vật.
Đến nay khi đến Kỳ Nhân các rồi mà hắn vẫn bị bắt nạt, không những hắn bị bắt nạt mà bạn bè của hắn cũng bị liên lụy.
Lúc này, giữa phòng đọc sách, một mình Liễu Thiên đang đánh nhau với bốn tên.
Một tên lao lên tay phải đấm ra hướng mặt Liễu Thiên nhưng do hắn cao lên tên kia có chút hơi với.
Nhanh như cắt Liễu Thiên đưa tay phải ra bắt nắm đấm kia rồi mượn lực kéo về phía sau, đồng thời dơ chân ra gạt một cái đơn giản.
“Ầm!”
Tên kia tấn công trượt lại bị gạt liền ngã nhào ra sau đập vào một cái ghế gỗ làm cho mấy thanh gỗ của cái ghế dài bị gãy làm đôi.
Ngay lúc đó, một tên chạy lại ôm chặt lấy Liễu Thiên, hai tên còn lại cũng lao vào quyền cước liên tục đánh đến người Liễu Thiên.
“Phạch! Hịch!”
Không suy nghĩ nhiều, Liễu Thiên chân phải dậm mạnh một cái lên chân của tên đang ôm hắn, đồng thời khuỷu tay thụi ra sau.
“A!”
Hai chiêu đơn giản đã làm cho tên kia ôm bụng lùi ra sau.
Ngay tức khắc Liễu Thiên xoay người lại chân phải đạp bồi một cái làm cho tên này ngã lăn mấy vòng trên sàn rồi mới dừng lại.
Nhưng lúc này quyền của một tên mập đã đến bên mặt Liễu Thiên.
Chẳng hiểu do hắn trước kia có luyện võ hay do có nguyên thần vận hành mà phản xạ của Liễu Thiên rất nhanh. Quyền thủ vừa đến thì hắn đã ngả người tránh đi rồi ngay tức khắc trả lại một quyền vào mặt tên mập.
“Bốp!”
Một quyền hết sức vào ngay mũi của tên mập khiến hắn ôm mũi kêu lớn hai chân liên tục lùi ra sau. Mà lúc này từ trong kẽ tay của tên mập máu đang chảy ra không ngưng xem ra thương tích không nhẹ.
“Đáng tiếc là cơ thể này hơi gày yếu nếu không thì quyền vừa rồi cũng đủ làm cho tên kia nát mũi.” Liễu Thiên thấy vậy thì thầm tỏ ra đang tiếc rồi lại nhìn xuống bàn tay của mình thì không khỏi lắc đầu.
Lúc này thấy tên mập bị đánh cho máu me tùm lum thì tên lại cũng không dám lao vào. Cả bốn tên thì ba tên đã bị đánh bật ra chỉ còn một tên chưa lao vào, tên này nhìn vào Đông Vũ Nhật chờ đợi gì đó.
Nhưng chỉ mất một lúc hai tên kia vừa bị đánh ngã cũng đã đứng dậy, chúng lại tạo thành thể chân vạc vây quanh Liễu Thiên. Có điều là vẫn như cũ bọn chúng không giám manh động nữa mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Liễu Thiên mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.