Trong Cung thì ngoài văn đường ra còn võ đường. Võ đường chính là nơi luyện tập cùng thí luyện của các đệ tử, nơi dậy cách chiến đấu, nơi dậy cách thi triển và luyện tập dị thuật, nơi đám đệ tử tỷ thí thao luyện,...
Mà nói đến luyện tập chiến đấu ở đây thì nó lại gồm nhiều giai đoạn khác nhau và được kéo dài nhiều tháng hoặc nhiều năm. Việc đào tạo này cũng không diễn ra theo sự bắt buộc mà chủ yếu trên tinh thần tự giác. Trong cung đa phần chỉ hướng dẫn qua về cách luyện tập căn cơ rồi đưa ra lịch trình luyện tập cơ bản cho đám tân đệ tử. Sau đó mỗi đệ tử sẽ tự tiến hành luyện tập trong vòng một năm. Cùng với quảng thời gian một năm đó các tân đệ tử sẽ phải vượt qua các bại kiểm tra bắt buộc nếu muốn đủ điều kiện thi tuyển Nội Môn.
Tạm thời chưa nói đến võ đường ra sao vì buổi sáng hôm nay mấy người Liễu Thiên phải đến Văn đường nghe giảng về bộ môn đầu tiên là Hậu Văn.
Văn đường gồm ba dãy nhà song song nhau, chúng nằm ở trung tâm của cung, bên cạnh là một cái thư viện, cùng với mấy dãy nhà của trưởng lão chuyên dùng để nghiên cứu.
Tất cả những môn học chính trong một năm học đều được giảng dậy ở Văn đường này.
Trong một dãy nhà tại Văn đường, không phải là một dãy nhà mà chỉ là một căn nhà lớn mà thôi. Đây là một gian phòng rộng như một giảng đường lớn của một trường đại học, hai bên cũng có nhiều hàng bàn ghế, ở giữa có một đường đi. Có điểm khác chính là ghế ở đây không được làm dốc xuống mà chỗ đầu dãy nhà là một cái bục cao hơn mét để làm bục giảng.
Một điều đặc biệt nữa là ở đây cửa sổ không nhiều mà cửa chính lại khép kín nhưng bên trong đây rất sáng. Có một loại ánh sáng đặc biệt thắp sáng cả căn phòng này. Thứ ánh sang trắng nhân tạo nhưng lại rất hài hòa như ánh sáng tự nhiên vậy!
Trong gian phòng, lúc này đang có trên dưới hai trăm đệ tử đang ngồi, phía trên cao có một trưởng lão đang cầm sách giảng dậy. Tất cả đệ tử ở đây đều mặc một màu đồng phục nhìn thật bắt mắt. Ai đấy gương mặt đều rất ưu tú, đồng thời cũng rất chăm chú lắng nghe giảng
Vị trưởng lão kia đang dậy về Hậu Văn và một số thứ liên quan đến dạng văn tự này.
…
Ba người Liễu Thiên hớt hải chạy đến trước ba dãy nhà lớn của văn đường. Nhìn bộ dạng mấy tên lúc này thì ngay cả rửa mặt còn chưa sạch chứ đừng nói là ăn uống gì!
“Hôm nay là buổi đầu, nghe nói là môn gì có tên là Hậu văn!” Tằng Nhất vừa thở vừa nói.
“Ừm đây là một trong chín môn học chính! Nghe nói nếu không qua thì lại phải học lại, nếu không thì không đủ điều kiện thành nội môn đệ tử!” Hà Minh giảng giải.
“Lại học văn ư?” Liễu Thiên lúc này lại chán nản hỏi.
“Không lo, ta nghe nói chỉ cần chịu khó đi học một chút là qua thôi!” Tằng Nhất an ủi.
“Thôi nhanh vào thôi!” Hà Minh lúc này lại thúc giục.
Theo như ghi ở lịch học cả ba đi vào dãy nhà đầu tiên. Đi hết sân, cả ba bước lên bậc tam cấp đi vào đại sảnh thì nhìn thấy một cánh cửa lớn được kép kín.
Cả ba đi đến khẽ đẩy cánh cửa rồi dón dén lẻn vào.
“Kẹt!”
Âm thanh cánh cửa mở ra rất nhỏ nhưng do căn phòng đang yên tĩnh nên âm thanh đó vẫn vang vọng cả gian phòng và nó đã làm cho tất cả mọi người quay ra, vị trưởng lão phía trên bục cũng nhíu mày nhìn xuống cuối lớp nơi có ba người Liễu Thiên vừa đi vào.
Ngay tức khắc tất cả đệ tử cả nam lẫn nữ đều nhìn ba người Liễu thiên mà bàn tán. Mọi người xì xào to nhỏ gì đó mà Liễu Thiên không hề nghe được.
“Im lặng!”
Vị trưởng lão quát một tiếng khiến mọi người im lặng rồi nhìn ba người Liễu Thiên ôn tồn nói: “Ba kẻ đến muộn ra góc lớp đứng tấn, hôm nay các ngươi sẽ vừa đứng tấn vừa học!”
Một âm thanh nghe rất bình thản nhẹ nhàng nhưng không thiếu uy nghiêm, nó khiến cả ba người Liễu Thiên không thể không nghe theo. Cả ba đi sang góc lớp phía bên phải.
“Có nguyên thần thì tấn này có ăn nhằm gì!” Liễu Thiên vừa đi vừa tự nhủ.
“À mà các ngươi không được dùng nguyên thần, kẻ nào phạm luật sẽ bị cắt trợ cấp tháng này!” Vị trưởng lão kia bổ xung thêm.
Liễu Thiên đang đi nghe thấy vậy xuýt nữa té ngã, hắn thật không ngờ cả chiêu cuối đó cũng bị bóc mất.
Nhìn theo ba người đi ra góc lớp những đệ tử ở đây lại tiếp tục bàn tán.
“Mấy tên này không biết gì sao mà giám đi muộn!”
“Thật là ngu ngốc! Những môn này chỉ có mấy buổi thôi mà còn đi muộn, chẳng nhẽ lại muốn thêm một năm nữa ở Tân quán hay sao?”
Ở giữa của dãy bàn bên phải có một đám nữ đệ tử, trong đó có ca thiếu nữ tóc đỏ xinh đẹp mà ba người Liễu Thiên mới đắc tội. Lúc này, trong đám nữ đệ tử này không ai quan tâm đến sự nháo nhác trong phòng học, tất cả đều ngồi im nhìn lên bục giảng. Thế nhưng xôn xảo một chút cũng có một nữ đệ tử cũng quay lại nhìn.
Nàng quay lại nói với nữ đệ tử tóc đỏ kia rồi khẽ nói: “Là mấy tên ăn hại tối hôm qua!”
Nghe vậy một nữ đệ tử khác không quay đầu lại dùng giọng điệu khinh bỉ nói: “Rác rưởi như vậy mà cũng vào đây đúng là làm mất mặt Kỳ Nhân các.”
“Ai cũng có một cơ hội, chúng ta không nên quản nhiều! Các ngươi cũng không cần ồn ào nữa!” Nữ đệ tử tóc đỏ xinh đẹp kia lại không quan tâm, nàng thản nhiên nói.
“Nhưng chuyện tối hôm qua!” Nữ tử lúc đầu nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc nói.
“Chúng đã xin lỗi rồi! Dù sao cũng chỉ là vài câu nói, nghĩ lại thì cũng không có gì? Ta vào đây cũng không phải để đánh nhau.” Nữ đệ tử tóc đỏ ánh mặt vô ưu vô hỉ từ từ nói.
“Nếu chúng lại mạo phạm?” Một nữ đệ tử khác lại hỏi.
Nữ đệ tử tóc đỏ nghe vậy khẽ cười nhạt nói với giọng điệu đầy thách thức: “Chúng cứ thử một lần nữa thì sẽ biết!”
Nhìn ánh mắt của nàng lúc này không buồn không vui nhìn rất bình thường nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ làm cho người nhìn cảm thấy rét run. Đó một ánh mắt đầy thách thức và chờ đợi. Sát khí từ trong đó ẩn hiện như sẵn sàng lầy đi tính mạng của ai đó chêu chọc vào nàng.
Không cần vị trưởng lão kia nhắc nhở, chỉ sau vài câu bàn tán mọi người đã im lặng quay lại với việc học của mình.
Ba người Liễu Thiên xếp thành hàng đứng tấn tại cuối lớp, cả ba mặt không chút biểu tình đứng đó.
Thời gian lúc này trôi đi thật là chậm, trên bục trưởng lão vẫn đang giảng bài, thỉnh thoảng lại có một số đệ tử phát biểu.
Đứng phía dưới, Liễu Thiên nghe về dạng văn tự mang tên Hậu văn kia thì liền nhớ lại một chút ký ức cũ kỹ trong đầu hắn về dạng vặn tự này.
Nói đến Hậu văn này thì phải kể đến “Tam đại văn tự” mà từ thuở đi học chữ Liễu Thiên đã được các trưởng bối trong tộc kể cho. Trước kia, Liễu Thiên cũ không để ý nên mấy thứ này không được tổng hợp kỹ càng còn lúc này Liễu Thiên mới đã làm chủ thì lại khác. Với những đoạn ký ức cũ cùng với hiểu biết thì Liễu Thiên đại khái hiểu được các loại văn tự của thế giới này.
Tam đại văn tự, thứ nhất chính là Thái Văn, đây là dạng văn tự thần bí, nó tồn tại từ thời thượng cổ và đã dần tuyệt tích. Thái Văn cũng không phải tên của văn tự cổ này mà tên đúng của nó là Âm Dương Văn mà nó chỉ được người đời lấy thời gian xuất hiện mà đặt cho. Loại văn tự này chỉ còn tồn tại ở một số các bản tàn thư cổ đại hay một số di chỉ tàn tích thượng cổ mà thôi. Lại nói loại Thái Văn này tuy đã thất lạc và không được sử dụng nữa nhưng nó lại là văn tự được những bậc cao nhân quan tâm nhất vì những tài liệu quý hiếm được truyền lại từ thời cổ đại đều được viết bằng thứ văn tự cổ này. Thái văn này tuy được nhắc đến nhưng nó quá huyền diệu và ít người biết nên không được giảng dậy phổ thông trong chương trình học tập của đám tân đệ tử.
Thứ hai là Tiên Văn, đây là dạng vặn tử được một số vùng sử dụng cách đây hơn vạn năm. Tiên Văn này cũng có cái tên đúng của nó, trước kia văn tự này được gọi là Kim Di Văn. Tiên Văn này cũng như Cổ văn, cả hai đều không được sử dụng nữa nhưng Tiên văn lại khác. Trên đời còn rất nhiều tài liệu được ghi chép bằng dạng văn tự này, cùng với đó là một số dạng công pháp dị thuật trước thời Ngũ phiến đều được ghi chép bằng Tiên Văn này. Không chỉ thế mà một số vùng phía ngoài phiến Hoàng địa này vẫn còn tồn tại một vài quốc gia, bộ tộc sử dụng văn tự và ngôn ngữ liên quan đến Tiên văn này. Chính vì Tiên văn vẫn còn tồn tại nhiều trên đời nên khác với Cổ văn, Tiên Văn học là một bộ môn được giảng dậy trong chương trình học tập của đám tân đệ tử như Liễu Thiên.
Cuối cùng là Hậu Văn, đây chính là dạng văn tự đang được thịnh hành thời nay. Sau thời kỳ phân chia thiên địa thì các thế lực lớn trong nhân tộc đều thống nhất sử dụng một dạng văn tự chung và văn tự này cũng cùng với văn tự của các bộ tộc tiên tộc ở Linh Địa. Đó chính là Huyền Linh Văn, văn tử được sử dụng rộng rãi nhất trong cả năm phiến thiên địa. Vì phổ cập chung văn tự nên ngôn ngữ cùng dần được đồng hóa, sau gần vạn năm thì tất cả phiến Hoàng địa đều đã nói chung một thứ tiếng và sử dụng chung một dạng văn tự. Chính vì Hậu văn này phổ thông và rất quan trong nên dù đám đệ tử tuy ai cũng biết văn tự này nhưng nó vẫn là môn học không thể thiếu trong chương trình học tập của tân đệ tử.
Lại nói khi nó đã thành phổ thông thì sẽ dần xuất hiện nhiều tác phẩm được viết bằng ngôn ngữ này. Trong đó lại có không ít tác phẩm của các cao nhân trong Kỳ Nhân các nên đám tân đệ tử như Liễu Thiên không tránh khỏi việc học các tác phẩm này để được đồng hóa về quan điểm chính trị.
Đứng suy tư một hồi, Liễu Thiên đã quay lại với hiện thực vì lúc này hai chân hắn đã có cảm giác mệt mỏi khó chịu nhưng dù thế nào thì hắn vẫn phải tiếp tục đứng.
Thêm một tuần nhang trôi qua, hai chân Liễu Thiên rung lên đùng đùng, mồ hôi cũng chảy ướt chán, nhìn bộ dạng này hắn đã sắp không chịu được nữa.
Lại nói thì từ khi chuyển sinh đến giờ đây là lần đầu tiên hắn luyện tập thân thể. Mà cỗ thân thể này lại quá yếu nhược nên hắn rất nhanh không chịu được. Nếu không có ý trí sắt đá thì hắn đã sớm bỏ cuộc mà ngã ra rồi.
Hai tên kia thì lại khác, đến giờ này họ vẫn chưa có biểu hiện của mệt mỏi, xem ra hai tên này ngày thường đều luyện tập rất nhiều nên cường độ thân thể cũng cao hơn Liễu Thiên rất nhiều.
Thêm một tuần nhang trôi qua, Liễu Thiên mồ hôi ướt hết áo, trong đầu hắn những âm thanh giảng bài của trưởng lão mỗi lúc một nhỏ. Mệt qúa đã dần làm hắn mất đi tỉnh táo.
Tuy vậy hắn vẫn nghiến răng, nhăn mặt, cơ thể thì trung xuống nhưng hắn vẫn cố hết sức không chịu gục xuống.
Thấy vậy rất nhanh hai người Hà Minh và Tằng Nhất đứng sát lại mỗi người một tay đỡ Liễu Thiên.
Liễu Thiên liền lắc đầu nói: “Không cần! Có một số thứ không thể nào dựa vào người khác được!”
Hai người Hà Minh gật đầu rồi lại tách ra rồi cùng động viên: “Cố lên!”
Chân của Liễu Thiên rung lên không ngừng, mồ hôi nhòe đôi mắt nhưng ý trí của hắn thì không cho phép hắn gục xuống. Với hắn thì một cái hình phạt nho nhỏ này mà không làm được thì hắn đúng là không xứng đáng được đến đây.
Thế rồi hình ảnh khổ sở của Liễu Thiên lọt vào mắt của vị trưởng lão kia, lão đang giảng bài liền ngồi xuống bàn hướng cuối lớp nói: “Ba tên kia có thể ngồi xuống được rồi! Hôm nay lần đầu ta có thể bỏ qua cho, nếu còn lần sau thì…”
“Sẽ không có lần sau đâu a!” Tằng Nhất nhanh miệng nói.
“Tốt! Chúng ta tiếp tục. Văn học từ thời Hoàng Kỳ đến này được chia ra làm năm loại….” Vị trưởng lão kia lại tiếp tục giảng bài.
Cả ba người Liễu Thiên ngồi ở ngay dãy bàn cuối cùng.
“Sao rồi?” Hà Minh hỏi.
“Còn chưa có chết!” Liễu Thiên ngồi vào bàn thở ra một hơi nói, hắn lúc này hai mắt nhìn lên trên vẻ mặt thư giãn như đang hưởng thụ một cái gì đó.
Thêm một lúc, hắn đã trở lại bình thường, hắn lúc này mới nhìn lên bục giảng và cảm nhận cái cảm giác đi học mà rất lâu không thấy này.
Thời gian cứ thế trôi đi, Liễu Thiên ngồi nghe giảng còn tâm trí lại hồi tưởng lại quá khứ. Ngày đó, ngày còn nhỏ, Trái Đất, nơi hắn từng sống, nơi hắn từng có những ngày tháng thơ ấu êm đềm. Trong thời thơ ấu đó hắn cũng đi học, hắn cũng ngồi đó cùng bao bạn bè nghe thầy cô giảng bài.
Cảm giác quen thuộc khiến Liễu Thiên rơi vào dòng hồi tưởng, hai mắt hắn vẫn đờ ra mà suy nghĩ lại tất cả những năm tháng tuổi thơ của mình.
Giờ học kéo dài hơn một canh giờ cuối cùng cũng kết thúc, trưởng lão cho đám đệ tử vài đề tài để nghiên cứu rồi cũng cho lớp giải tán. Hơn hai trăm người như ong vỡ tổ rời khỏi phòng học này.
Một buổi học đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc, ba người lững thững theo đoàn người bước ra khỏi phòng học.
Buổi học hôm nay kết thúc khá sớm, bây giờ chỉ tầm chín giờ sáng, còn hơn gần hai giờ nữa mới đến bữa trưa nên ai đấy đều kiếm gì đó làm cho hết buổi sáng.
Mọi người bắt đầu chia ra mọi ngả, có đám rủ nhau đi rong chơi, có đám thì đi đến võ đường, có đám thì đến thư phòng, một số thì ở lại đàm luận cùng trưởng lão, nhưng đa số vẫn là về phòng nghỉ ngơi.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Hà Minh hướng hai người Liễu Thiên hỏi.
Tằng Nhất đi trước nói: “Ta về phòng đây, các ngươi đi đâu thì đi hẹn gặp lại ở phòng ăn.”
“Ta đi đến thư viện đây? Ngươi đi không?” Hà Minh thấy Tằng Nhất rời đi thì liền nói rồi quay qua hỏi Liễu Thiên.
“Ừm đến đó cũng được!” Liễu Thiên gật đầu.
Liễu Thiên đến với thế giới này chưa được bao lâu nên thứ hắn đang cần nhất chính là những kiến thức, sách chính kho tàng tri thức nên đi đến thư phòng là một lựa chọn khá sáng suốt.
Theo bản đồ thì Thư viện nằm ngay cạnh mấy dãy văn đường này.
Nói trên bản đồ là nằm cạnh nhưng trên thực tế thì nó cách một đoạn cũng khá xa, tính ra cũng phải đến mấy trăm mét cũng không hết.
Đi qua một con đường nhỏ cùng ít cây cảnh, rồi qua một vài tòa nhà nho nhỏ, cuối cùng hai người Liễu Thiên đã nhìn thấy Thư viện cao cao nằm cạnh một tiểu hồ và một tiểu viên đầy hoa cỏ
“Thật là một nơi đọc sách lí tưởng!” Liễu Thiên cảm thán, hắn trước kia cũng từng đi đến thư viện nhưng chưa thấy chỗ nào có thư viện đẹp như thế này.
Thư viện là một tòa nhà cổ kính ba tầng nằm cạnh một cái hoa viên đầy màu sắc và một hồ sen cuối mùa với những chiếc lá váng loáng thoáng trên mặt nước trong veo. Quanh hồ là hàng cây tốt tươi, tán cây rủ xuống mặt nước, thỉnh thoảng có vài chiếc lá lìa cành nhẹ nhàng chao liệng trên không rồi rơi xuống mặt hồ tạo thành những gợn sóng nhỏ. Một không gian yên tĩnh, một phong cảnh thanh đạm giản dị, cả hai đã tạo nên một nơi đọc sách vô cùng lí tưởng.
Đi quanh hồ, Liễu Thiên ngắm nhìn những tán cây xanh mượt, đồng thời cũng vuốt ve những cái ghế đá được đúc nguyên khối đặc dưới gốc cây bên hồ. Hắn khi này lại có một cảm giác quen thuộc với những thứ ở đây!
Mà không chỉ có Liễu Thiên mà Hà Minh cũng thất thố khi nhìn thấy thư viện này, hắn vừa đi vừa lắc đầu cảm thán: “Không hổ là quốc tông, ngay cả thư viện của một cung thôi cũng được thiết kế đẹp như vậy! Không biết Vạn Điển Đường thì thế nào nữa?”
“Vạn Điển đường? Là nơi nào vậy?” Liễu Thiên hai mắt chố lên hỏi.