Thiên Vu

Chương 1298: Tiêu diệt




Long Tuyền bưng ly rượu lên uống một hớp, nói:
- Huống chi không cần chúng ta tự mình thăm dò Trần Lạc.
A?
Đám người thái tử Kỳ Lân, Diệp Vô Trần khó hiểu, nếu không hành động thì sao thăm dò? Bọn họ không hiểu ý Long Tuyền, gặn hỏi thì gã chỉ cười cười.
Đột nhiên một đám người rầm rộ xông vào tửu lâu, khoảng mấy chục người. Mọi người tập trung nhìn vào, đều là người Như Ý Phong gia, đa số là cao thủ số một, số hai trong Phong gia. Có mấy thúc bá Như Ý vương tọa, tuy bọn họ không có vương tọa trong người, nhưng mỗi người là lão thượng nhân tu hành hơn năm mươi vạn năm. Đứng Đằng trước nhất là một lão nhân chống gậy, phụ thân ruột của Như Ý vương tọa Phong Hạo Nhiên, một lão thương nhân tu hành hơn tám mươi vạn năm, tu vi vô cùng bao la. Đồn rằng một số Địa Vu khi gặp lão nhân cũng sẽ kêu tiếng Phong lão gia tử.
Từ khi nhi tử Phong Hạo Nhiên vấn đỉnh Như Ý vương tọa thì lão gia tử này ẩn cứ, không màng chuyện Phong gia nữa, tại sao đột nhiên đến chốn trăng hoa? Mọi người chợt nhớ mấy năm trước tử tự của Phong gia, Phong Hiên Vũ được gọi là Như Ý tiểu vương gia hình như bị Trần Lạc giết ở đảo Vận Mệnh. Không lâu sau bảy, tám gia tộc bàng chi của Phong gia, tổng cộng mấy trăm người bị một Trần Lạc giết trên đảo Vận Mệnh.
Phong gia dù sao là gia tộc xưa truyền thừa ngàn vạn năm ở vô tận hải, các loại gia tộc bàng chi cộng lại cỡ vạn tử tự. Phong gia ra ba Địa Vu, ba mươi bốn thượng nhân, hơn trăm chân nhân, tiên thiên Hành Giả thì nhiều không đếm xuể. Mãi khi Phong Hạo Nhiên vấn đỉnh Như Ý vương tọa địa vị của Phong gia mới bay thẳng lên trời. Có thể nói nhiều năm qua Phong gia chưa từng chịu nhục thế này, hiện tại tiểu vương gia của Phong gia bị người làm thịt, mấy trăm người bàng chi gia tộc, trong đó có bảy, tám chục chân nhân cũng chết. Nhục nhã lớn vậy hỏi sao Phong gia không tức giận?
Thấy nhiều người Phong gia kéo đến, thái tử Kỳ Lân, thái tử vương tước Ma Nham đã hiểu tại sao Long Tuyền nói không cần ra tay cũng có thể thăm dò Trần Lạc. Chắc Long Tuyền sớm biết lão gia tử Phong gia mang người đến.
Long Tuyền đứng dậy mỉm cười chào:
- Phong lão gia tử, sao người đến đây?
- Long thiếu gia!
Tuy Phong lão gia tử tu hành tám mươi vạn năm, lông tóc đã trắng, da thịt nhăn nheo nhưng tinh khí thần rất mạnh mẽ, đôi mắt đục liếc qua đám người Long Tuyền, thái tử Kỳ Lân, thái tử vương tước Ma Nham.
Phong lão gia tử trầm giọng nói:
- Lão phu đang định tìmg các người.
- Tìm chúng ta? Không biết lão gia tử tìm chúng ta có chuyện gì?
- Có chuyện gì? Hừ!
Phong lão gia tử tức giận nói:
- Lão phu giao Hiên Vũ cho Vĩnh Hằng Quốc Độ các ngươi nhưng các ngươi để mặc hắn mất mạng trong đảo Vận Mệnh, nói xem lão phu tìm các ngươi có chuyện gì?
- Sau này ta mới biết chuyện này, vừa nhận được tin tức chúng ta liền chạy tới định báo thù cho Hiên Vũ, nhưng...
- Nhưng sao?
- Nhưng ta không biết ai là hung thủ giết Hiên Vũ, xin lão gia tử thứ lỗi cho.
Phong lão gia tử giương mắt nhìn lên tầng hai thấy có năm Trần Lạc thì ngây người, lại thấy Ánh Tuyết Tử Tiêu Vương Tọa, nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly. Khi thấy Lâm đại tổng quản Thiên Khải thương các thì lão gia tử chợt hiểu sự việc phức tạp.
- Thái gia gia.
Phong Từ truyền âm:
- Chuyện này khá phức tạp, tạm đừng ra tay. Trần Lạc giết Hiên Vũ không chỉ có quan hệ ám muội với Ngự Nương, còn có quan hệ không tầm thường với nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly, dường như cũng có quan hệ với chủ Thiên Khải...
Phong lão gia tử nghe xong giật mình kêu lên:
- Cái gì? Chẳng lẽ những tin đồn là thật sao?
- Không biết lời đồn thật giả thế nào nhưng những gì chúng ta vừa nói là thật.
- Trần Lạc giết Hiên Vũ là thật hay giả?
- Cái này... Ta cũng không biết, hiện tại không ai biết. Ngự Nương, nữ Nhân Vương, Vũ Hóa Phi đều cùng thế giới với Trần Lạc nhưng bọn họ không nhận ra.
- Nếu không nhận ra cũng tốt, ngươi cho ta biết trong mấy Trần Lạc này ai giết Hiên Vũ? Là ai giết nhiều tử tự của Phong gia chúng ta?
- Người mặc áo lam xắn tay áo giết Hiên Vũ, mặc áo tím giết trưởng bối Phong gia chúng ta.
Phong lão gia tử chống gậy tiến lên trước, đến giữa tửu lâu thì ngừng lại nhìn lên tầng hai.
Phong lão gia tử nhìn chằm chằm Trần Lạc, hỏi:
- Là ngươi giết chắt trai Phong Hiên Vũ của lão phu?
Trần Lạc đang bị mấy Trần Lạc làm tâm trạng cực tệ, rất khó chịu, hắn không thèm quan tâm sinh mệnh đạo đức gì, mặt không biểu tình nói:
- Giết.
- Tốt, rất tốt!
Phong lão gia tử kiềm chế cơn giận, quay sang hỏi Trần Lạc áo tím:
- Trong đảo Vận Mệnh là ngươi giết mấy trăm tử tự của Phong gia chúng ta?
Trần Lạc áo tím gác chéo chân, khuôn mặt tiểu tử mặt trắng đẹp trai tràn ngập rẻ rúng.
Trần Lạc áo tím bưng ly rượu uống một hớp, cười khẩy nói:
- Đúng vậy! Là gia giết, muốn sao?
Phong lão gia tử tức giận bật cười:
- Ha ha ha ha ha ha!
- Hay cho câu thế nào, ngươi giết nhiều tử tự Phong gia chúng ta còn hỏi lão phu thế nào?
- Giết thì giết, đừng nói các tử tự Phong gia, đồ diệt Phong gia các ngươi cũng không khó.
Trần Lạc áo tím toát ra tà khí, đặc biệt lúc khóe môi treo nụ cười càng làm người không rét mà run.
- Đồ diệt Phong gia chúng ta? Nói không sợ thụt lưỡi, lão phu chờ xem ngươi làm...
Chợt Trần Lạc áo tím vung tay lên, ánh sáng trắng và đen chợt lóe, chỉ một giây Phong lão gia tử thành tro.
Chết?
Đã chết?
Trong tửu lâu, mọi người, bao gồm Tử Tiêu Vương Tọa, nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly đều bị cảnh này hù sợ sắc mặt phức tạp.
Phong lão gia tử là lão thượng nhân tu hành tám mươi vạn năm, tu vi không thua gì Địa Vu, hiện tại chưa đụng độ đã bị Trần Lạc áo tím tiêu diệt.
Đám người Long Tuyền Vĩnh Hằng Quốc Độ nhìn cảnh này biểu tình cực kỳ khó xem. Trước đó bọn họ tưởng tượng lực lượng của đám Trần Lạc rất mạnh, nhưng tận mắt thấy mới nhận ra mình đã đánh gái thấp. Quá kỳ dị, quá cường đại. Bọn họ kinh khủng cũngc thầm mừng mình đã không ra tay thăm dò, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng.
Trần Lạc áo tím chéo chân ngồi trên ghế rót rượu, hờ hững nói:
- Gia làm thịt các ngươi dễ như giết heo, ai chán sống cứ tới đây, đến bao nhiêu gia giết bao nhiêu, nhận hết.
Mấy chục người Phong gia đứng ở cửa tửu lâu còn ai dám nói gì? Sợ run cầm cập.
Mọi người im lặng.
Từ Đức Tài nhìn Phong lão gia tử thành tro, thật lâu sau lấy lại tinh thần. Từ Đức Tài hãi hùng nhìn Trần Lạc áo tím, nuốt nước miếng cái ực.
Từ Đức Tài truyền âm cho Trần Lạc:
- Má ơi, tên này ra tay ác qua, chưa làm gì đã tiêu diệt người ta. Khủng bố thật, Trần huynh rút không? Nếu Trần huynh không rút thì lão tử đi một mình, còn chơi tiếp mạng nhỏ cũng mấdt.
Từ Đức Tài sợ, gã sợ thật, lúc đứng dậy gã phục hồi khuôn mặt thật. Một tên mập mặt nọng hiện ra trước mắt mọi người.
Tên mập Từ Đức Tài lúng túng cười nói:
- Các vị gia cứ chơi đi, tiểu đệ nhát gan không dám chơi tiếp, xin lỗi!
Từ Đức Tài nói xong vọt người trở về đại sảnh tầng trệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.