Thiên Vu

Chương 1297: Khắc khẩu




Trần Lạc áo lam nói xong đến lượt Trần Lạc áo tím:
- Hấp hối? Không đến nỗi đi, lúc đó lão tử rất có lý trí, nghĩ tình cùng là Kim Thủy vực nên xuống tay khá nhẹ, chỉ đánh Vũ Hóa Phi bất tỉnh. Vũ Hóa Phi, ta nói có đúng không?
Vũ Hóa Phi là một người sĩ diện, bảo gã làm sao trả lời vấn đề này?
Trần Lạc áo tím hét to:
- Nói!!!
Vũ Hóa Phi sợ hãi run rẩy.
- Ài, thôi đi, kêu hắn nói? Lúc trước trong Trung Ương học phủ, Vũ Hóa Phi và hai thằng nhãi khác đặt lôi đìa trước cửa cổng Long Xà viện, thấy lão tử thì không dám ứng chiến. Giờ ngươi kêu hắn nói? Vũ Hóa Phi dám không?
Bốn Trần Lạc dường như sớm gai mắt nhau từ lâu, vì chưéng minh mình là hàng thật mà thi nhau chất vấn Vũ Hóa Phi, toàn là những chuyện giữa Trần Lạc và Vũ Hóa Phi trong thế giới Vân Đoan. Hai người trừ đánh nhau ra không có chuyện gì khác. Từ Kim Thủy vực thế giới Vân Đoan đến Trung Ương học phủ, rồi Táng Cổ Phong, sau này là Tây Ách vực, khi nhân quả mở ra.
Có lẽ vì muốn chứng minh chính mình nên mấy Trần Lạc kể lại tỉ mỉ những sự việc. Đám người trong tửu lâu xôn xao. Lúc trước chỉ nghe nói tự nhiên vương tọa Vũ Hóa Phi từng bị Trần Lạc đánh, ai ngờ sẽ là kiểu đánh này? Vũ Hóa Phi bị đánh bảy, tám lần, đây ogị là 'từng đánh' sao? Rõ ràng là bạo ngược.
Vũ Hóa Phi ở trong vô tận hải coi như ngôi sao sáng mới nổi, có ai ngờ lúc ở quê hương gã bị Trần Lạc đánh nhiều lần như thế? Trong đó có vài lần bị hắn giết, có mấy lần Vũ Hóa Phi sợ hãi không dám đánh người.
Đây đúng là...
Trong tửu lâu, vương thượng Long Tuyền, thái tử Kỳ Lân Thác Bạt Vũ Phi, thái tử vương tước Ma Nham, tinh thần vương tọa Diệp Vô Trần lúc trước chỉ biết Vũ Hóa Phi từng chết trong tay Trần Lạc, bọn họ không ngờ gã bị đánh nhiều lần như vậy.
- Vũ huynh, hèn gì mỗi lần nhắc đến Trần Lạc là Vũ huynh lộ vẻ sợ hãi, thì ra là vậy.
Thái tử Kỳ Lân châm chọc cười nói:
- Xem ra Trần Lạc để lại bóng ma trong lòng Vũ huynh không chỉ một chút.
Thái tử vương tước Ma Nham lên tiếng cười nhạo:
- Ta thì rất phục sự can đảm của ngươi, đổi lại là ta đã không còn mặt sống sót.
Bọn họ đều là nhân vật trung tâm Vĩnh Hằng Quốc Độ, dựa vào thức tỉnh huyết mạch, gia thế mới có thành tựu ngày nay.Vũ Hóa Phi vào Vĩnh Hằng Quốc Độ mới hơn trăm năm, ỷ vào có Đoan Mộc thiếu chủ chống lưng là có thể cùng ngồi cùng ăn với bọn họ. Thái tử Kỳ Lân, thái tử vương tước Ma Nham đương nhiên rất khó chịu.
Vũ Hóa Phi là người rất sĩ diện, đến vô tận hải hơn trăm năm qua gã sống rất thoải mái, thích thú. Vũ Hóa Phi dựa vào tự nhiên vương tọa gầy dựng ra uy danh, những gì gặp trong thế giới Vân Đoan bị gã chôn dưới đáy lòng. Nhưng Vũ Hóa Phi không ngờ cái tên Trần Lạc đột nhiên lan tràn các góc vô tận hải.
Trần Lạc là bóng ma Vũ Hóa Phi mãi mãi không thể xóa nhòa.
Khi cái tên Trần Lạc nhanh chóng khuéch tán trong vô tận hải, điều Vũ Hóa Phi lo nhất là những chuyện gặp trong thế giới Vân Đoan sẽ bị lộ. Có khi sợ cái gì thì cái đó đến, điều khiến Vũ Hóa Phi lo nhất rốt cuộc bình tĩnh vào hôm nay, chuyện gã bị Trần Lạc đánh mấy lần trong thế giới Vân Đoan bị phanh phui.
Vũ Hóa Phi làm sao chịu được?
Vũ Hóa Phi cúi đầu, mặt xanh mét, run bần bật, hai tay siết chặt nắm đấm. Vũ Hóa Phi ngước lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm mấy Trần Lạc trên tầng hai đang khắc khẩu. Vũ Hóa Phi muốn lao qua giết hết đám Trần Lạc này để giải mối hận trong lòng, nhưng gã không dám. Tựa như trước Long Xà viện Trung Ương học phủ thế giới Vân Đoan, khi đối diện Trần Lạc thì Vũ Hóa Phi không dám. Hiện giờ Vũ Hóa Phi vấn đỉnh tự nhiên vương tọa, gã vẫn không dám. Dù hiện tại có thiếu chủ Vĩnh Hằng Quốc Độ chống lưng, dù Vũ Hóa Phi biết mấy Trần Lạc trên tầng hai rất có thể là giả thì gã không dám.
Thái tử Kỳ Lân, thái tử vương tước Ma Nham vẫn bám riết không tha cho gã.
Thái tử Kỳ Lân cười nói:
- Xem ra Vũ huynh bị Trần Lạc đánh sợ thật.
Ma Nham Túc lắc đầu, nói:
- Vũ huynh bị Trần Lạc đánh nhiều lần như vậy không sợ sao được?
Vũ Hóa Phi lườm bọn họ, cười khẩy nói:
- Ma Nham Túc, ngươi đừng nói mát. Ta công nhận lúc ở thế giới Vân Đoan bị Trần Lạc đánh nhiều lần, chết hai lần trong tay hắn. Nhưng ta bị Trần Lạc thật đánh, còn ngươi lúc ở bến cảng đảo Thiên Khải bị Trần Lạc giả đánh, mất hết mặt mũi.
Ma Nham Túc tức giận đứng bật dậy:
- Ngươi nói gì?
Long Tuyền luôn im lặng chợt lên tiếng ngăn lại:
- Cãi cọ cái gì? Ngồi xuống hết cho ta!
Ma Nham Túc hừ mạnh, không cam lòng ngồi xuống.
Vũ Hóa Phi nói:
t- A biết hai vị muốn kích động ta đi thăm dò Trần Lạc thay các ngươi, nhưng ta khuyên các ngươi bỏ cuộc đi. Vũ Hóa Phi này không còn như ngày xưa, nếu không chịu đựng nổi chút nhục nhã này thì Đoan Mộc thiếu chủ sẽ không phái ta đến đây nhắc nhở các ngươi. Ta lặp lại lần nữa, Trần Lạc đáng sợ hơn xa các ngươi tưởng tượng, xin các vị đừng ôm lòng may mắn đi thăm dò hắn.
- Vũ Hóa Phi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng há mồm ngậm miệng là Đoan Mộc thiếu chủ.
Long Tuyền ngồi ngay ngắn bưng ly rượu, nói thẳng mặt:
- Chúng ta quen Đoan Mộc thiếu chủ lâu hơn ngươi nghĩ. Một điều nữa mong ngươi tự hiểu, chúng ta và Đoan Mộc thiếu chủ là bằng hữu, còn ngươi là thuộc hạ của Đoan Mộc thiếu chủ.
Ý của Long Tuyền là Vũ Hóa Phi chỉ là con chó bên cạnh Đoan Mộc thiếu chủ, phải nghe lệnh. Bọn họ là bằng hữu của Đoan Mộc thiếu chủ, không cần nghe lệnh. Vũ Hóa Phi hiểu ý Long Tuyền, như gã đã nói, gã không còn là Vũ Hóa Phi xúc động ngày xưa, đã học được cách nhẫn nhịn.
Thái tử vương tước Ma Nham nói:
- Long công tử, nếu chúng ta cứ để mặt những Trần Lạc này can rỡ thì về sau mấy chúng ta không lăn lộn trong vô tận hải được nữa.
L:úc ở bến cảng đảo Thiên Khải thái tử vương tước Ma Nham bị Trần Lạc áo trắng đánh rớt xuống đất, gã luôn nhớ kỹ, muốn cứu vãn mặt mũi.
Nghe bọn họ chưa bỏ ý định thăm dò Trần Lạc, Vũ Hóa Phi lại khuyên nhủ nhưng không ai nghe, mọi người phớt lờ.
Diệp Vô Trần nói:
- Long thiếu gia, Đoan Mộc thiếu chủ đã phái Vũ công tử đến dặn dò chúng ta là hy vọng chúng ta đừng trêu vào Trần Lạc, nếu chúng ta thăm dò hắn lỡ như...
Long Tuyền hỏi ngược lại:
- A? Vô Trần, ngươi cũng cho rằng chúng ta không đánh lại Trần Lạc?
- Không, ta không có ý đó, chỉ là...
Long Tuyền ngắt lời Diệp Vô Trần, gã nhìn mấy Trần Lạc trên tầng hai:
- Ta không biết Trần Lạc thật có lợi hại như trong truyền thuyết không, nhưng nếu đối diện mấy hàng giả mà không dám đánh thì truyền ra ngoài sẽ bị người cười rụng răng.
- Nhưng...
Diệp Vô Trần mới há mồm lại bị ngắt lời.
- Vô Trần, ta biết ngươi có ý gì, ta hiểu lo lắng trong lòng ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.