Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 5: Triệu Bách Liên Tức Giận




Một tuần sau Dạ Mễ và Thiên Hoàng, đàn anh khóa trên bắt đầu hẹn hò. Vì Thiên Hoàng không muốn Dạ Mễ và Trần Minh đi cùng nhau nên từ lúc hẹn hò, cô không gặp Trần Minh nữa.
Thỉnh thoảng ngồi trong lớp cô thấy Triệu Bách Liên không ngừng gào thét, rủa Trần Minh, cô không hiểu mô tê gì cả chỉ quăng cho Bách Liên một chữ khùng.
Một buổi chiều tan học, không phải Lâm Dạ Mễ mà chính là Triệu Bách Liên hối hả chạy sang nhà Trần Minh. Vào đến phòng, nhìn thấy Trần Minh thất thỉu trong phòng, Dạ Mễ lấy cái cặp đánh vào sau ót anh một cái khá mạnh.
Bị đánh đau, Trần Minh vội ôm đầu quát: "Bà bị điên hả?!"
"Ừ tui điên rồi, tui phát bệnh với cái thái của ông!" Bách Liên bực bội, quát lại.
"Tôi làm gì mà bà phát bệnh?"
Bách Liên mặt hầm hầm chỉ thẳng mặt Trần Minh nói: "Ông còn hỏi, ông nhìn ông xem, con trai gì đâu mà yêu không dám nói, bây giờ bị người khác nẫng tay trên thì thần thờ như cái xác chết trôi. Nhìn cái mặt ông tui thật chỉ muốn đập mà"
Trần Minh ỉu xìu: "Vậy bà muốn tui làm sao?"
Bị Trần Minh hỏi ngược lại Triệu Bách Liên đâm ra lúng túng. Vì tức giận nên mới sang nhà Trần Minh xả một trận, bây giờ anh hỏi làm sao thì cô cũng có biết làm sao. Không trả lời được, Triệu Bách Liên vớ cái cặp đánh một cái sau đó bỏ về cho bỏ tức.
Bị đánh lần hai, anh ôm cái đầu đau nghiến răng: "Cái con nhỏ này"
Nhưng Triệu Bách Liên nói cũng đúng, anh vì hèn nhát nên mới không dám tỏ tình, ngày qua ngày chờ cô phát hiện ra tình cảm của anh. Vì hèn nhát nên anh đã để mất cô, bây giờ ngồi buồn rầu có đáng gì chứ.
Cứ thế, Lâm Dạ Mễ và Thiên Hoàng hẹn hò được một tháng.
Vẫn như bình thường, sau khi tan học, Thiên Hoàng đứng trước cổng trường đợi cô chở về nhà. Lúc xuống xe, vô tình cô nhìn qua nhà của Trần Minh, không thấy anh cô chợt thấy hụt hẫng. Cô sao thế này, bản thân đang hẹn hò với Thiên Hoàng nhưng cô lại luôn lén lút tìm hình bóng của Trần Minh qua anh, không lẽ vì Trần Minh là bạn thanh mai trúc mã, nên cô mới luôn nhớ đến cậu ấy?
Cô vội đánh mắt ra chỗ khác, không nhìn nữa mà đi thẳng vào nhà. Nằm trên giường, chợt điện thoại có tin nhắn, là của Triệu Bách Liên. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dòng "bà thật sự hạnh phúc không?"
Cái gì mà hạnh phúc không? Dạ Mễ vội nhắn tin lại: "Bà nói nhăn cuội gì thế?"
Ngay lập tức tin nhắn gọi đi liền có hồi âm lại: "Thì là vụ hẹn hò đó, bà có thật sự hạnh phúc"
Đọc dòng tin nhắn, trái tim Dạ Mễ rơi thịch một cái. Cô có hạnh phúc không sao? Đương nhiên là có, nhưng sao hai chữ hạnh phúc cô không thể gửi đi được. Cô cũng không biết liệu cô có hạnh phúc? Rõ ràng cô đang hẹn hò với người cô yêu, nhưng sao cô luôn cảm thấy bản thân trống rỗng, thiếu vắng gì đó.
Một hồi lâu sau, Lâm Dạ Mễ miễn cưỡng nhắn dòng tin: "Có"
Nhìn chữ "có" trên màn hình, Triệu Bách Liên ném điện thoại sang bên hông. Gì mà có chứ, rõ ràng từ khi hẹn hò, nhỏ đó ít cười hơn hẳn. Hai cái người này, thật là làm Triệu Bách Liên cô tức chết mà, cô mặc kệ, không thèm quan tâm nữa. Nói thì nói thế, dù sao hai người bọn họ cũng là bạn thân của cô, sao cô có thể để mặc vậy hoài được. Nhưng cô nên làm gì đây, một tên thì không dám tỏ tình, một tên thì chỉ số EQ bằng không, phải làm cách nào đây? A, có rồi. Cô vội chộp cái điện thoại bên cạnh, nhanh chóng vào danh bạ gọi cho một số.
"Alo Mai Lan phải không"
"Tui có chuyện cần nhờ bà, vậy nhá vậy nhá"
Đâu đó xong xuôi, Triệu Bách Liên ôm điện thoại cười thỏa mãn. Với con ngốc Lâm Dạ Mễ thì phải bằng cách này thì mới xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.