Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 4: Nhói Đau




Tan học về, như thường lệ, Lâm Dạ Mễ lại chạy tọt qua nhà Trần Minh, nhưng lần này khác với mọi hôm, bởi vì lần đầu tiên cô biết yêu, cô thật sự rất háo hức mong sao được kể cho Trần Minh cùng nghe.
Đến trước cổng nhà, Lâm Dạ Mễ lễ phép chào hỏi ba mẹ của Trần Minh, biết được anh đang ở trên lầu, cô cúi đầu xin phép, sau đó chạy một mạch lên trên.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Lâm Dạ Mễ chạy lên lầu, mẹ Minh húych vai ba Minh một cái bảo: "Này ông xã, ông thử nghĩ xem khi nào thì chúng ta có thể uống rượu mừng con dâu"
Ba Minh lườm yêu, tay vẫn chăm chú tỉa cây đáp: "Bà gấp gì, sớm muộn gì chẳng được uống"
Mẹ Minh bất mãn, bỉu môi xì một cái rõ to, tuy nhiên trong khóe mắt bà lại tràn đầy ý cười.
.......
Lâm Dạ Mễ khi chạy lên phòng Trần Minh thì thấy anh đang nhàn nhã ăn khoai tây chiên, uống trà xem hoạt hình.
Cô ngồi phịch xuống đối diện thở hồng hộc, mặt đỏ ửng vì mệt.
Trần Minh chu đáo rót cho Lâm Dạ Mễ một cốc trà lạnh, nhìn cô hỏi: "Làm gì chạy vội thế"
Cô không khách sáo liền nhận lấy một hơi uống sạch. Tay cầm cốc trả lại cho Minh mặt hơi ngượng ngượng.
"À thật ra là hôm nay mình có gặp một anh sinh viên khóa trên"
Trần Minh khó hiểu hỏi lại: "Thì sao?"
"Hình như mình thích anh ấy rồi" Nói xong Lâm Dạ Mễ liền lấy tay che mặt mình lại, thấp thoáng mang tai hiện lên màu hồng nhạt vì ngượng.
Cả người Trần Minh lập tức cứng đờ, chiếc cốc trong tay bị tuột ra, rớt cuống đất vỡ toang. Nếu nhìn kĩ có thể thấy được những ngón tay của anh khẽ run rẩy. Dưới đất, mảnh thủy tinh của chiếc cốc bị vỡ vụn như trái tim anh lúc này đây. Cố gắng kìm nén cảm xúc bản thân, Trần Minh nở nụ cười hơi nhạt nói: "Xin lỗi,... mình trượt tay"
Dạ Mễ bị tiếng động làm cho ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền khôi phục tâm trí cười nói: "Không sao"
"Minh này, mình định hôm valentine làm socola tặng cho anh ấy, sau đó nói lên tâm ý của mình, nhưng cậu biết rồi đó, mình nấu ăn rất tệ, cậu hướng dẫn mình nấu được không"
Cô đưa cặp mắt vô cùng mong đợi nhìn Minh, đối diện ánh mắt đó, trái tim Trần minh vang lên từng trận đau đớn, nhưng không nỡ từ chối, cuối cùng cậu gật đầu đồng ý.
Như bắt được vàng, cô cười đến nỗi híp cả mắt.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, hay phải nói rằng Lâm Dạ Mễ nói Trần Minh nghe thì cuối cùng cô cũng thỏa mãn ra về. Trên mặt cô tươi cười không dừng lại được. Cũng đúng thôi, dù sao đây cũng là tình yêu đầu tiên của cô kia mà.
Một mình trong căn phòng, nụ cười trên môi lập tức tắt ngấm, Trần Minh lặng lẽ đi tới ngăn bàn. Kéo ngăn bàn ra, một chiếc hộp nhỏ tinh xảo được anh cầm trên tay. Trong chiếc hộp đó chính là một sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn bằng bạc, anh định rằng sinh nhật lần này của cô anh sẽ tặng cho cô sợi dây chuyền, sau đó sẽ cho cô biết tâm ý của anh, đồng thời anh muốn hứa hẹn với cô rằng sau khi tốt nghiệp anh sẽ cầu hôn cô, tất cả đều được lên kế hoạch rõ ràng, chỉ có điều thật không ngờ, cô lại yêu chàng trai khác chứ không phải anh.
Bàn tay khẽ siết chặt lại, khuôn mặt anh trắng bệch, một cách vô thức anh bất lực tựa đầu của mình vào tường, cảm nhận trái tim đang dần dần vỡ vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.