Thiên Thần

Chương 411: Thần thuật thủy chi hàng




" Tà Đế!" Ánh mắt của Viêm Thiên Hùng như máu, trở nên lăng lệ như độc xà: "Bắc Đế tông ta và ngươi không thù không oán, cho dù là đối địch thì trước giờ cũng luôn quang minh chính đại, ngươi vì sao phải hạ độc thủ như vậy. Ngươi không sợ bị trời phạt ư?"

"Ha ha, trời phạt? Nếu thật sự muốn nói tới trời phạt, vậy thì kẻ nên bị trời phạt chính là các ngươi mới đúng."Tà Đế cười lạnh nói : "Ngươi nói không sai, chúng ta đối địch, cũng nên đối địch quang minh chính đại, nhưng ngươi sao biết ta và các ngươi không có thù oán. Hắn, khiến bản đế rất mất hứng, bản đế vốn rất muốn tự tay giết hắn, nhưng sau cùng vẫn nhân từ, để hắn chết trong tay của phụ thân mình, tin rằng ở dưới cửu tuyền chắc hắn sẽ thiên ân vạn tạ ta."

Viêm Tịch Minh chết, hắn vẫn không cảm thấy quá vui sướng. Bởi vì hắn cho dù chết trăm ngàn lần cũng không xóa đi được những đau khổ mà Tư Thần phải chịu trong hai năm đó, cũng không thể khiến Chỉ Mộng tỉnh lại. Thế giới không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, không ngửi thấy gì rốt cuộc sẽ là một thế giới như thế nào, mỗi lần hắn nghĩ tới, trong lòng lại dồn lên một cơn đau khiến hắn ngạt thở. Vào mỗi thời khắc đó, hận ý của hắn đối với Viêm Tịch Minh cũng sẽ cao tới cực diểm, dù có ngàn đao lóc thịt cũng không thể tiết được hết mỗi hận này.

Viêm Đoạn Hồn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ sậm đầy cừu hận, hắn gằn từng chữ, rít qua kẽ răng: "Viêm Đoạn Hồn ta, và ngươi... không đội trời chung!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Không gian, đại địa, giống như động đất phát sinh ra sự rung chuyển càng lúc càng cường liệt, một cỗ uy áp cường đại mang theo áp lực trầm trọng bao phủ cả đại địa. Gió không tính là nhẹ đột nhiên hoàn toàn đình chỉ vào lúc này, một tầng bụi bặm trên mặt đất cũng bị lực lượng vô hình hoàn toàn ép xuống, không nổi lên được một chút nào nữa. Đây là tất cả lực lượng mà Viêm Đoạn Hồn trong đời lần đầu tiên phóng xuất ra không giữ lại chút nào.

Ào.

Lại một cỗ uy áp cường độ cơ hồ tương tự ép về phía đại địa và không gian xung quanh, ngực của đám người đứng xem ngoài trăm mét giống như bị một cái thiết bản đè lên ngực, cơ hồ là không thở nổi, thậm chí có người còn trực tiếp ngã xuống đất. Viêm Thiên Hùng cũng phẫn nộ đến mức tận cùng vào giờ khắc này đã phóng thích viêm hồn chi lực của mình đến cực hạn. Ánh mắt, khí tức, toàn bộ tập trung lên người Tà Đế. Sự tàn nhẫn của Tà Đế bọn họ sớm đã được nghe nói đến nhiều rồi, và lúc này, bọn họ cuối cùng cũng cảm nhận được sự tàn nhẫn chân chính như thế nào. Kiểu chết này của Viêm Tịch Minh đối với Viêm Đoạn Hồn mà nói, so với Tà Đế trực tiếp cắt y thành trăm ngàn mảnh còn khiến y khó tiếp nhận hơn.

Hai cường giả cấp thần, bất kỳ ai cũng đều đứng trên đỉnh phong của Thiên Thần đại lục, ngay cả một quốc gia cũng không dám tùy tiện trêu chọc vào. Tà Đế vẫn không chút hoang mang giơ tay lên, nụ cười vẫn đầy vẻ trào phúng: "Hai vị, các ngươi không ngại thì chờ một chút, nói không chừng lập tức sẽ có một cao thủ mà các ngươi kỳ vọng nhìn thấy sẽ đến giúp các ngươi. Nếu chỉ có hai người các ngươi, bản đế thật sự có chút lười chẳng muốn động thủ."

Lại là một câu nói cuồng vọng đến cực điểm, lại mang theo vẻ gây hấn và trào phúng. Mà đúng lúc này, từ chân trời xa xôi bỗng nhiên truyền đến một thanh âm thương lão: "Ha ha ha ha, quả nhiên là cuồng vọng, thậm chí còn hơn cả lão phu năm đó, ha ha ha ha!"

Bình thản, trầm ổn. Đây là cảm giác mà thanh âm này mang tới cho mỗi người, nghe thấy thanh âm này, tự nhiên mà nói thì sẽ nghĩ đến hình tượng của một lão nhân tiên phong đạo cốt, mặt mũi hiền lành. Ánh mắt của Tà Đế liếc xéo sang, vẻ mặt vẫn như cũ, rõ ràng đã sớm nhận ra sự có mặt lão nhân này, không cảm thấy giật mình chút nào vì sự xuất hiện của lão. Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo đang cực kỳ tức giận khí tức cũng chậm lại, xoay người nhìn về phía phương hướng thanh âm, trong sự phẫn nộ, lộ ra một chút vẻ kinh ngạc và an ủi.

Vù!

Như gió mát bỗng nhiên thổi qua, trong mắt đám người quan vọng ở ngoài trăm mét, bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên hoa lên, một lão nhân râu bạc trắng đã xuất hiện ở giữa không trung, đứng giữa Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo. lão trông thì khoảng gần bảy mươi, mặc áo bào màu tro, tóc và chòm râu muối tiêu lộ ra vẻ già nua.

" Hai mươi sáu năm trước Bắc Đế tông chủ Viêm Thiên Hùng, lúc tuổi còn trẻ đã có danh xưng Thiên tài và Võ si, một mực lấy điều đó để kiêu ngạo. Vì hai mươi sáu năm trước cùng Nam Hoàng tông chủ lúc đó là Thủy Mạn Thương luận bàn mà bại một chiêu, rất không cam lòng truyền lại ngôi vị tông chủ cho trưởng tử là Viêm Đoạn Hồn, từ đó về sau bế quan ba năm. Ba năm sau đột phá xuất quan, lại nghe nói Thủy Mạn Thương đã chết, một mực coi đó là sự đáng tiếc nhất của nhân sinh. Về sau, sau khi chiến với thiên phạt chi nữ thì khó tìm được đối thủ, bế quan khổ tu cầu đột phá một lần nữa. Từ đó bế quan tới tận bây giờ." Tà Đế chậm rãi nói xong, tùy ý cười cười: "Không hổ là võ si, nhân sinh vốn đặc sắc lại bỏ ra một nửa vào tu luyện, ngươi quả thực là xứng với chữ si này. Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngươi có thể tự mình tới đây cũng nằm ngoài ý liệu của ta."

Viêm Thiên Hùng là võ si chân chính, cũng bởi vậy, nhân sinh của lão quá đơn điệu, một mực cầu đột phá thêm một bước, sự truy cầu đối với võ cảnh là vĩnh viễn không thoải mãn. Nghe Tà Đế phân tích nhân sinh đơn điệu của lão không sai chút nào, lão lạnh lùng cười: "Con người không phải là cá, làm sao biết cái vui của cá. Lão phu chợt nghe tôn nhi bị bắt, sao có thể ngồi yên không quan tam."

"Ha ha, có điều ngươi hình như tới chậm một bước rồi." Tà Đế nheo mắt lại, thấp giọng cười nói.

" Phụ thân.... Mính Nhi hắn.... Đã chết rồi." Viêm Đoạn Hồn hai tay nắm chặt, dùng thanh âm vô cùng vô cùng run run nói.

Viêm Thiên Hùng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Lực lượng của các ngươi ẩn chứa khí oán hận quá mức, ta từ xa đã đoán được Mính Nhi nhất định đã xảy ra chuyện." lão nhìn thẳng vào Tà Đế, bên trong con ngươi bình tĩnh nổi lên sát khí lạnh như băng: "Tà Đế, làm việc gì cũng phải lưu lại một đường. Bắc Đế tông ta và Nam Hoàng tông tranh đấu gay gắt nhiều năm, chưa bao giờ chạm tới đường ranh giới của đối phương. Ngươi dù sao vẫn còn rất trẻ tuổi."

Khóe miệng Tà Đế nhếch lên, ngả ngớn thò tay chỉ về phía lão : "Các ngươi trước giờ không đụng chạm tới đường ranh giới của đối phương, không phải là bởi vì các ngươi không muốn, mà là không dám, bởi vì các ngươi biết mình không có năng lực diệt được đối phương. Nhưng bản đế thì có thể."

"Cuồng vọng!" Viêm Thiên Hùng trầm giọng quát.

"Có cuồng vọng hay không thì các ngươi cứ nhìn hiện trạng của Nam Hoàng tông là biết ngay thôi."

Một câu này của hắn khiến Viêm Đoạn Hồn đang trong cơn thịnh nộ và Viêm Thiên Ngạo trong lòng giật thót, ngay cả trên mặt Viêm Thiên Hùng cũng lần đầu xuất hiện vẻ rung động. Nơi căn nguyên của Nam Hoàng tông trong một đêm hóa thành phế tích, tất cả mọi người ở đó, căn cứ vào những gì mà họ tra được, trừ tông chủ Thủy Vân Thiên may mắn chạy thoát và Thủy Huyền Phong đã bị phế ra thì không còn một ai. Chuyện này gây chấn động cả thiên hạ, toàn bộ Bắc Đế tông chẳng những không cảm thấy may mắn, mà ngược lại chỉ có một loại cảm giác kinh hãi chưa từng có. Lực lượng có thể khiến Nam Hoàng tông bị diệt trong một đêm, bọn họ sao mà không sợ cho nổi.

"Là.... Là ngươi?" Thanh âm của Viêm Thiên Hùng không ngờ xuất hiện một chút run rẩy, có thể thấy được nội tâm của lão đang khiếp sợ tới mức nào.

"Đúng vậy, chính là bản đế. Có hai người không chết, khiến bản đế hơi bất ngờ, những người khác thì toàn bộ bị chôn vùi dưới lòng đất rồi." Tà Đế cười lạnh trả lời. Nơi căn nguyên của Nam Hoàng tông bị diệt mặc dù không phải là sức của hắn làm, nhưng cũng chính là dưới sự dẫn đường của hắn mà tạo thành, cũng đích xác là bị hắn tiêu diệt.

Một cỗ khí lạnh từ trong lòng ba người đồng thời dâng lên, rất nhanh lan khắp toàn thân, loại cảm giác run rẩy vì lạnh này đã vượt quá sự phẫn nộ tới cực điểm của họ. Phải nói người hiểu thực lực của Nam Hoàng tông nhất trên thế giới này trừ bản thận họ ra thì cũng chính là Bắc Đế tông. Lực lượng đáng sợ có thể hủy diệt Nam Hoàng tông đến loại trình độ này, ngay cả bọn họ cũng không dám tưởng tượng. Lập tức, uy áp mà bọn họ cảm nhận được từ trên người Tà Đế lại tăng thêm vô số lần, nụ cười đó, ở trước mặt bọn họ trình hiện ra sự lạnh lùng đáng sợ. Bọn họ rõ ràng không nên tin, nhưng giọng nói không có chút dị thường của Tà Đế khiến bọn họ bất giác phải tin.

"Khẩu xuất cuồng ngôn, vậy dể lão phu nhìn xem ngươi có tư cách cuồng vọng hay không!"

Viêm Thiên Hùng đã rất lâu rồi chưa giao thủ với người ta, bởi vì trong suốt hai mươi năm qua, lão cũng không thể tìm được đối thủ ngang ngửa. Mà lúc này đối mặt với Tà Đế, lão vừa ra tay đã dùng toàn lực. Tâm cảnh cứng cỏi mà bế quan mấy chục năm tạo thành đã bị mấy câu nói tùy ý của Tà Đế đánh tan rồi.

Một bàn tay của Viêm Thiên Hùng hồng quang lượn lờ, khi chém ra tựa như Thái Sơn áp đỉnh. Tà Đế tuy rằng vẫn biểu hiện ra vẻ khinh miệt, nhưng từ lúc Viêm Thiên Hùng xuất hiện, hắn đã âm thầm đề phòng. Đó là một người so với sự liên thủ của Viêm Thiên Ngạo và Viêm Đoạn Hồn còn đáng sợ hơn rất nhiều. Sự thật cũng chính là như vậy, lão vừa xuất thủ, dù cách rất xa, nhưng Tà Đế vẫn cảm nhận được trọng áp cuồn cuộn. Chi Viêm Thiên Hùng động thân, giống như một con mãnh thú đang nổi giận, cắn xé về phía Tà Đế. Đồng thời, Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo nén giận đã lâu cùng đột nhiên vung tay, hai luồng khí nóng rực phá không gian, chùm về phía thân thể Tà Đế.

Tà tông chi đế Tà Đế, đối mặt với ba người mạnh nhất của Bắc Đế tông, chiến đấu thảm liệt đã được định trước cuối cùng cũng khai hỏa. Trong áp lực khổng lồ cơ hồ có thể xé rách thân thể của đưa bọn họ, đám người đang đứng từ xa quan sát tuy rằng rút lui nhưng vẫn tập trung ánh mắt lên không trung, nhất là người tâp võ, trong phấn chấn không dám bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Chỉ khí trường thôi đã làm cho bọn họ nhận thức rõ ràng được sự cường đại đến mức nào, loại trình tự này trước đây bọn họ cho dù là nằm mơ cũng không thể nhìn thấy. Lòng hiếu kỳ có những lúc chính là trí mạng.

Nhưng, nằm ngoài dự kiến của mọi người, đối mặt với công kích của ba người Bắc Đế tông, Tà Đế vẫn khẽ động, khẽ động, giống như dưới ba cỗ lực lượng tập trung cường đại mất đi năng lực hành động, chỉ có áo choàng màu bạc phía sau hắn là phần phật trong lực lượng.

Rầm.

Cổ lực lượng cổ lực lượng va chạm với nhau, giao điểm là vị trí mà Tà Đế đang đứng. Rõ ràng chỉ là lực lượng không màu, nhưng sau khi va chạm đột nhiên phóng xuất ra hào quang năng lượng chói mắt tới cực điểm, bao phủ hoàn toàn phạm vi mười thước. Phía dưới, cửa thành và tường thành đã tồn tại không biết bao nhiêu năm giống gỗ mục phân tán thành phê tích, cuối cùng ngay cả phế tích cũng sẽ bị phá hủy thành những hạt bụi nhỏ.

Không chỉ là đám người ở đằng xa, ngay cả ba người của Bắc Đế tông cũng rất ngạc nhiên. Tà Đế không thèm tránh, cứ vậy trực tiếp đón sự công kích.

Đúng lúc này, không khí chung quanh bỗng nhiên lập tức biến thànhlạnh toát đến tận xương. Trên bầu trời xa xa, một thanh âm bình thản và trầm thấp gằn từng chữ truyền đến: "Thần thuật của Thủy chi hàng - cực đống băng liệt phá!"

Rào

Quang mang băng lãnh trong nháy mắt từ trên thiên chụp xuống, trong tầm mắt của đám người đứng đằng xa, ba người của Bắc Đế tông vừa mới ngẩng đầu lên thì quang mang đã rơi xuống trước mắt bọn họ. Đó là vô số cột băng thô to, trong phạm vi siêu lớn đan vào thành lưới băng ngập trời. Trên một một cột đều tiềm tàng băng bạo chi lực vô cùng kinh người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.