Thiên Thần

Chương 262: Nước mắt nam nhi (Hạ)




Lãnh Nhai lòng như lửa đốt, thân hình như gió, đạt tới tốc độ nhanh nhất cả cuộc đời gã tới nay. Vài gia đinh nghe thấy động tĩnh vừa ngẩng đầu liền cảm thấy một trận cuồng phong rít gào từ bên tai, lại không nhìn thấy một bóng người nào. Gã tuy không biết vì sao Diệp Vô Thần muốn nói mẫu thân gã muốn tìm chết, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng mẫu thân, hắn sao dám do dự, sao dám hoài nghi!

Đi tới trước cửa phòng mẫu thân, gã đẩy một cái, lại không đẩy hẳn ra, bất ngờ dùng thân đụng vào, cửa gỗ nhất thời vỡ tan, Lãnh Nhai lao vào…

Trên giường, mẫu thân gã lặng yên nằm đó, trên khuôn mặt điềm tĩnh mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt, hệt như trong mộng mơ thấy cảnh hạnh phúc gì đó. Mà trong nụ cười mỉm ấy còn ẩn giấu sự lưu luyến sâu sắc. Bà ngủ rất say, rất sâu, tiếng vang cực lớn đem cửa hoàn toàn đụng nát đều không đánh thức bà.

Cõi lòng Lãnh Nhai trầm xuống, đau đớn dường như đang nhỏ máu. Gã giẫm bước chân phập phù, từng bước đi về phía trước, đôi mắt sắc bén như đao kia, trong cơn co rụt từng chút tan tác.

Rốt cuộc, gã đi tới trước giường mẫu thân, đè nén hô hấp, duỗi một ngón tay run rẩy về phía chóp mũi bà… Thời gian trôi qua từng giây, thân thể Lãnh Nhai cũng trở nên càng lúc càng lạnh, khi ngón tay đang run rẩy của gã vô lực thõng xuống, trước mắt gã đã hoàn toàn trống rỗng, một cảm giác nhói tim, xé tim nuốt sạch toàn bộ ý thức của gã, gã cứ đứng ngây ngốc ở đó, ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn ngừng lại, như bỗng nhiên chết đi vậy.

Diệp Vô Thần vẫn ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ dưới sự đưa đẩy của Đồng Tâm không một tiếng động đi tới bên người gã, ánh mắt Diệp Vô Thần quét lên khuôn mặt của Lãnh thị, ngẩng đầu lên, thở dài một hơi nặng trĩu.

- Vì sao… vì sao… -Trong miệng Lãnh Nhai, thất thần bật ra từng chữ mơ hồ không ngừng lặp đi lặp lại, vì sao… gã nghĩ không ra hết thảy những điều này là vì sao! Nghĩ không ra!

Trên chiếc bàn cạnh giường, đặt một tờ giấy, Diệp Vô Thần bảo Đồng Tâm cầm tờ giấy ấy lên, liếc qua một cái rồi vỗ bả vai Lãnh Nhai, đặt tờ giấy vào trong tay gã:

- Đây là mẫu thân ngươi lưu lại cho ngươi… Ngươi có một vị mẫu thân rất ích kỷ, cũng rất vĩ đại. Bà ấy dùng mạng sống của mình, cho ngươi sự đau khổ ngắn ngủi, cũng giúp ngươi quyết định tương lai.

Nét mực trên tờ giấy này chưa khô, mấy chữ cuối cùng vừa nhìn liền có thể nhìn ra là vừa mới viết lên. Mỗi một chữ hạ bút đều rất nhẹ, hiển nhiên viết cực nhanh, nhưng mỗi một chữ đều ngay ngắn nắn nót. Trong mắt Lãnh Nhai rốt cuộc khôi phục vài phần sắc thái, gã vươn bàn tay phải gần như cứng ngắc ra, nhận lấy tờ giấy đó…

"Tiểu Phong, nương đi đây… từ năm ông ấy lìa đời, ta đã có lòng muốn đi theo, lúc ấy sự kết hợp với ông ấy là một việc ngoài ý muốn hoang đường, ông ấy tuy chưa từng có tình với ta, nhưng ta chưa bao giờ hối, chưa bao giờ hận. Ông ấy là một vị anh hùng chân chính, là ta không xứng với ông ấy… Tiểu Phong, con đã về rồi, có thể nhìn thấy con bình an, thấy con trở nên cường đại, ước nguyện sau cùng của nương đã xong, không còn vướng bận gì nữa, rốt cuộc có thể đi theo ông ấy… Tiểu Phong, đừng khóc, phải cao hứng thay nương, biết chưa…"

"Tiểu Phong, nương vừa mới nói qua với con, với tính cách của con, không thể trở thành một kẻ khống chế người khác. Tuy bề ngoài con luôn lạnh lùng vô tình như vậy, nhưng nương sao có thể không biết, Tiểu Phong là đứa bé trọng tình trọng nghĩa nhất, hiếu thảo nhất. Nếu nương không đi, trong lòng con sẽ vĩnh viễn nhớ tới nương, cho dù nương đánh con mắng con, con cũng sẽ không bằng lòng rời khỏi bên cạnh nương… Con đường đường là một nam nhân, há có thể liên lụy vì nương. Diệp công tử có ơn nặng như núi với chúng ta, cho dù thân tàn, ngày sau cũng sẽ là giao long bay lên trời, nương hy vọng con có thể quên đi ông ấy chết vào tay Diệp công tử, đi theo bên cạnh cậu ấy, nương tin rằng, Diệp công tử sẽ cho con một tương lai đúng đắn nhất…"

"Tiểu Phong, con nhìn như kiên cường, có thể chịu muôn vàn khổ cực, nhưng nương biết, với tính cách của con, chỉ có sau khi ông ấy và nương đều chết đi, con mới bắt đầu trưởng thành thật sự. Bây giờ nương đi rồi, tuy không thể ở bên cạnh con nhưng sẽ ở trên trời dõi theo con, nghe lời nương, đừng khiến nương thất vọng, được không…?"

Tờ giấy trong tay bồng bềnh rơi xuống đất, Lãnh Nhai rốt cuộc quỳ mạnh ở bên giường, cất tiếng khóc to. Nam nhi có lệ không dễ chảy, huống chi là một nam nhi kiên cường như Lãnh Nhai. Tiếng khóc của gã quá đỗi đau thương, trong không khí đau thương ấy truyền ra ngoài xa xa, khiến người ta nghe thấy mà nát cõi lòng. Diệp Vô Thần cầm chiếc lọ nhỏ không đậy nắp trên bàn lên, lặng lẽ đi ra ngoài.

Chiếc lọ nhỏ trong tay có vẻ hơi cũ kỹ. Hiển nhiên đã chuẩn bị từ lâu. Mẫu thân của Lãnh Nhai, là người hiểu Lãnh Nhai nhất, cũng có thể nói là người duy nhất hiểu gã trên thế giới này, trước lúc gã trở về, nàng đã có chuẩn bị cho ngày hôm nay. Vừa là vì đi theo Phong Triêu Dương, cũng là vì không muốn trở thành ràng buộc cho Lãnh Nhai. Bề ngoài Lãnh Nhai lạnh như băng, nhưng lại có một trái tim rất hiếu thảo, mẫu thân là người thân và chỗ dựa dẫm duy nhất của gã, vì bảo vệ mẫu thân, gã có thể bất chấp tất cả, bao gồm cả tương lai của mình.

Lãnh thị… Si tình, từ ái, vĩ đại… Một nữ nhân tốt thật sự nên có bà toàn bộ đều có, lại duy nhất chỉ không có một kết cục tốt. Từ khi gặp được Phong Triêu Dương, cuộc sống của bà liền trải qua trong nước mắt và đau khổ…

- Phân phó xuống, đừng cho bất kỳ ai tới gần nơi này. –Đi ra cửa tiểu viện, Diệp Vô Thần nói với Diệp Tứ trông coi ở đó.

- Vâng, thưa thiếu gia. –Diệp Tứ cung kính đáp. Bên tai, vẫn là tiếng khóc bi thương như lấy máu. Phụ thân đã chết, mẫu thân cũng chết theo… Gã đã không còn thân nhân, không còn vướng bận gì nữa.

Con trai Chiến Thần, buộc phải trưởng thành.

- Phụ thân, người có nhận ra trong này là cái gì hay không? –Diệp Vô Thần cầm chiếc lọ nhỏ đó ra, đặt tới trước mặt Diệp Uy. Diệp Uy liếc qua, sắc mặt khẽ biến:

- Phong Tâm Tán! Thần Nhi, con lấy được từ đâu thế?

- Lãnh a di đã chết, bà ấy uống thứ này. –Diệp Vô Thần nói.

- Cái gì!? –Diệp Uy tuy ít trao đổi với Lãnh thị, nhưng dù sao bà ta cũng sinh hoạt ở Diệp gia hơn ba năm, chợt nghe thấy vậy, không thể không giật mình.

- Ba năm trước Lãnh a di đã có ý muốn chết, lần này có thể nhìn thấy Lãnh Nhai bình an trở về, nên đã không còn vướng bận… Khi con và Lãnh Nhai chạy tới, bà ấy đã chết rồi. –Diệp Vô Thần nói một nửa nguyên do trong đó, hỏi:

- Phong Tâm Tán? Hẳn là một loại độc dược nhỉ, Lãnh a di quả nhiên dùng thuốc độc tự sát.

Diệp Uy trầm mặc một hồi, buồn bã nói:

- Phong Tâm Tán là dùng để ban chết cho các cung nữ thái giám trong cung mắc phải tội lớn sử dụng, Diệp gia chúng ta hai năm trước cũng từng dùng nó ban chết cho một hạ nhân. Đây là một cách ban chết khá nhân từ, sau khi uống Phong Tâm Tán, lúc đầu không có cảm giác, dana dần cảm giác cơ thể ấm lên, hẳn là một thứ cảm giác rất thoải mái, vài phút sau sẽ sinh ra buồn ngủ, ý thức mơ hồ, rồi chết đi trong trạng thái tương tự như ngủ say. Kiểu chết này không có bất kỳ đau đớn nào. –Ông cầm chiếc lộ nhỏ lên, nhíu mày nói:

- Loại Phong Tâm Tán này vô cùng trân quý, bình thường không thể lấy được. Thật không biết bà ấy làm sao có được.

- Kiểu chết không có đau đớn? Vậy thì may rồi. –Diệp Vô Thần cười chua xót, đây cũng xem như một niềm an ủi nho nhỏ. Mẫu thân Lãnh Nhai là một người thông minh thực sự, dùng kiểu chết không đau đớn này, vừa giảm bớt nỗi đau đớn của mình, càng giảm bớt nỗi đau của Lãnh Nhai. Bằng không, nếu bà cắt cổ tay, thắt cổ, hoặc dùng mấy loại như Xuyên Trường Thảo, Đoạn Trường Tán để tự sát, thì nỗi đau của Lãnh Nhai sẽ tăng thêm vài phần.

Trọn một ngày, Lãnh Nhai đều không ra khỏi căn phòng đó. Dưới mệnh lệnh của Diệp Vô Thần, cũng không có bất kỳ ai đi vào quấy rầy. Rạng sáng ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Lãnh Nhai liền đứng trước cửa phòng Diệp Vô Thần, trước khi Diệp Vô Thần mở cửa, liền nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng của gã, trong một đêm, sắc mặt gã trắng bệch vô cùng, hốc mắt hõm sâu, lại không có một giọt lệ và vẻ đau xót nào. Nước mắt của gã, sớm đã khóc khô ngày hôm qua rồi.

Từ hôm nay trở đi, gã đã không còn người thân, không còn bất kỳ vướng bận nào. Đằng sau gã, là Sở Kinh Thiên đôi mắt cũng có chút đỏ theo. Hôm qua hắn một mực canh ở trước cửa tiểu viện, nhưng không tiến vào, hôm nay thấy gã như một tên đầu gỗ không chút tiếng động đi ra, hắn liền gấp gáp đuổi theo, vắt hết óc an ủi. Gã rốt cuộc đã nhìn thấy nương của mình, nhưng bỗng nhiên cứ thế mất đi, họ tương tự đều trở thành người không có cha mẹ. Tình cảm trong ba năm, công thêm đồng bệnh tương liên, cõi lòng Sở Kinh Thiên thầm đau thay gã, hôm qua bởi vì phiền muộn trong lồng ngực, còn không ngừng đấm đấm ngực.

"Phịch" một tiếng, Lãnh Nhai thoáng chốc quỳ xuống trước người Diệp Vô Thần, làm Sở Kinh Thiên đằng sau gã nhảy cẫng lên, hắn vội vã muốn đỡ gã dậy, nhưng thân thể lạnh lẽo của Lãnh Nhai cứng như cục đá, mặc cho hắn nâng đỡ thế nào đều không chút nhúc nhích. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Đáp ứng ta một yêu cầu. Sau này, mạng của Lãnh Nhai ta chính là của ngươi. Ngươi muốn ta làm gì, ta sẽ làm cái đó. –Lãnh Nhai gật đầu, từng chữ như băng cứng, lạnh lẽo mà kiên quyết.

Diệp Vô Thần mang theo vẻ mặt buồn ngủ lại không nâng hoặc bảo gã đứng dậy, mà ngưng trọng nói:

- Ngươi làm như vậy, chẳng khác nào giao cả cuộc đời mình lên tay người khác, ngươi không sợ mình sẽ hối hận ư?

Lãnh Nhai ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn nói kiên quyết từng chữ:

- Sẽ không hối hận… Đây là di mệnh của mẫu thân ta, bất kể là đúng hay là sai, cho dù ngươi là hạng người tội ác tày trời, ta cũng tuyệt đối không làm trái!

- Làm như thế, thật đáng giá sao? Ngươi hẳn biết lời hứa này đại biểu cho điều gì. –Diệp Vô Thần nhướng mày hỏi.

- Đáng giá.

- Thôi được, nói ra yêu cầu của ngươi. –Diệp Vô Thần giãn lông mày, nói.

- Ta muốn ngươi… đem di thể của mẫu thân ta… chôn cùng một chỗ với Phong Triêu Dương!

Nói đến di thể của mẫu thân, thanh âm lạnh lẽo của gã vẫn lạnh nhạt như vậy, trong nét mặt và đôi mắt không có chút đau đớn nào. Mẫu thân dùng cái chết của bà ép gã trưởng thành. Ngày hôm qua, gã trong cơn đau khổ cực lớn và nước mắt đã nghĩ rất nhiều, cõi lòng cũng trong sự đả kích vô tình này xảy ra biến hóa.

Sở Kinh Thiên nhất thời kinh ngạc, không nhịn được hô:

- Nhưng… Mặt Lạnh, điều này quá khó… ngươi đứng lên trước đi…

Với địa vị, sức ảnh hưởng và sự cống hiến cho hoàng thất Đại Phong của Phong Triêu Dương năm đó, nơi an táng của y nhất định sẽ có tầng tầng thủ vệ… Cho dù không sợ những thủ vệ đó, giết những thủ vệ đó thì thế nào? Sau khi chôn cùng nhau người của hoàng thất Đại Phong nhất định sẽ biết, chung quy không thể đời đời kiếp kiếp canh ở đó. Cho dù ngoài những điều này, Thiên Long Quốc và Đại Phong Quốc đường xá xa xôi, nếu mang di thể đi, chỉ e đến đó thì di thể cũng đã…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.