Thiên Thần

Chương 261: Nước mắt nam nhi (Thượng)




Sau khi Hắc Hùng vui mừng khấp khởi đưa cha mẹ đến nhà mới, một hoàng y thị vệ đi tới Ngự thư phòng, cung kính hồi báo:

- Nơi đó là một khe núi nhỏ không ai muốn ở lại, chỉ có hơn chục hộ gia đình, lúc ấy vi thần tìm nửa ngày mới tìm thấy. Nghe người ở đó nói, Hắc Hùng đúng tên là Hắc Hùng, không có đại danh. Cha gã tên Đại Hùng, mẹ gã tên Đại Hoa. Nghe người ở đó nói, Hắc Hùng từ khi sinh ra liền khác hẳn người thường, sức lực rất lớn, lúc mười tuổi đã có thể nhổ bật một gốc đại thụ vững chắc, có điều mẹ gã quản gã rất nghiêm, bình thường cũng không y vào sức lớn ức hiếp người, ngược lại thường xuyên giúp đỡ người trong thôn nhỏ đó. Sau này, một kẻ đọc sách vô tình tới thôn nhỏ ấy, nói Hắc Hùng bản lĩnh phi phàm, nếu đi tham gia thi đấu trong thành nhất định có thể chiến thắng, đến lúc ấy có thể được làm quan to. Vì thế, cha mẹ gã liền tìm một người ở bên ngoài, dẫn gã đến đây.

Khi nhìn thấy cha mẹ Hắc Hùng, một tia hoài nghi sau cùng của Long Dận đã hoàn toàn biến mất. Lúc này càng không còn hoài nghi gì nữa. Đó quả nhiên là trời sinh quái lực, khiến người ta không thể không than gã thiên phú kinh người. Đón cha mẹ gã tới, một là thăm dò thật giả, hai là ổn định tâm tình gã, để gã trung thành một lòng với mình. Ba là, tương tự có thể phòng ngừa vạn nhất gã có một ngày lòng mang ý xấu, có thể uy hiếp cha mẹ gã để ép gã ngoan ngoãn nghe theo.

- Ngoài ra, cha mẹ Hắc Hùng kiên trì đem tất cả gia sản của mình đều dọn tới, hoàng thượng muốn xem qua một chút hay không?

- Ồ? Có kỳ vật gì chăng?

- Không phải… Chủ yếu là một ít nồi niêu xoong chậu cũ, chăn màn cũ kỹ, còn có bình đựng nước, thùng gỗ, lúa gạo, bánh bao cứng… Họ chủ yếu là không nỡ vứt đi.

Long Dận:

- ……

Từ đó, Hắc Hùng liền trở thành thiếp thân hộ vệ của Long Dận, Thiên Long Thành cũng không ai không biết uy danh của Hắc Hùng. Long Dận chỉ cần ra ngoài, ắt sẽ dẫn gã ở bên người, Hắc Hùng cũng không có nửa điểm ngỗ nghich với Long Dận, tôn thờ như thần linh, đại ân nhân. Nếu ai bất kính với Long Dận, gã sẽ nổi giận lôi đình, chỉ cần một cái nét mặt của Long Dận, gã sẽ tiến lên một quyền đánh bay hắn. Cha mẹ Hắc Hùng từ đó liền định cư ở Thiên Long Thành, mỗi ngày thảnh thơi cùng nhau ra ngoài dạo chơi, thấy ai đều là vui tươi hớn hở, ngày ngày thoải mái, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.

---------------------

---------------------

Diệp Uy kể lại tỉ mỉ lai lịch của Hắc Hùng xong, sau đó đầy ẩn ý nói:

- Ngày đó ta từng tận mắt chứng kiến thần uy của kẻ này, đương nhiên khiến người ta sợ hãi, con nhớ phải cẩn thận với người này mới được.

- Con hiểu. –Diệp Vô Thần gật đầu.

- Con vừa mới về, trước tiên đừng nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi. Diệp Tam, đưa thiếu gia về phòng.

- Vâng, lão gia. –Diệp Tam đáp ứng một tiếng, đẩy Diệp Vô Thần đi về phía tiểu viện của hắn. Vừa đi chưa được mấy bước, Ngưng Tuyết và Đồng Tâm liền ào ào chạy ra:

- Chúng ta tới, chúng ta tới…

Diệp Tam đành nhường vị trí, cho hai thiếu nữ đẩy hắn trở về. Sau khi trở về tiểu viện của mình, Diệp Vô Thần cũng không nhịn được vui sướng cười ầm lên.

Một đằng khác.

Lãnh Nhai dìu dắt mẫu thân mình bước chậm từ trong phòng ra ngoài. Lãnh thị lúc này thân thể sớm đã không còn gầy yếu như năm đó nữa, vốn dĩ không cần dìu dắt, nhưng dìu dắt mẫu thân đã trở thành thói quen của Lãnh Nhai. Mẫu thân, hiện tại đã là người thân duy nhất của hắn.

Mẹ con gặp lại, ôm nhau khóc lóc, đằng đẵng ba năm không gặp, họ có quá nhiều lời muốn nói. Lãnh Nhai kể lại ba năm của gã, Lãnh thị tương tự cũng kể về ba năm của bà, chỉ là hai người không hẹn mà cùng đều chỉ kể về mặt tốt. Lãnh Nhai nói về những tiến bộ thần tốc của gã trong ba năm, lại không hề nhắc tới những khổ sở từng chịu, Lãnh thị thì chỉ nhắc đến sự thoải mái ở Diệp gia, không hề nhắc tới nỗi đau xót và nước mắt trong nội tâm.

Nơi đây là tiểu viện của Diệp gia phu nhân, tay phải Lãnh Nhai vẫy lên, nháy mắt trong tay xuất hiện một thanh đoản nhận toàn thân xanh biếc, gã chỉ vào gốc cây ăn quả ngoài mười thước kia, hưng phấn hô:

- Nương, người xem!

Gã từ từ giơ tay phải cầm Phá Phong Nhận lên, sát khí lạnh buốt không biết từ đâu kéo tới, như bị hấp dẫn tràn về phía tay phải gã, trên cây đoản nhận xanh biếc kia, lại bắt đầu lấp lóe lục quang nhàn nhạt.

Quát nhẹ một tiếng, tay Lãnh Nhai đột ngột chém xuống, một cỗ khí lãng vô hình mang theo tiếng rít chói tai, gốc cây ăn quả ngoài mười thước kia lại "răng rắc" một tiếng, bị chặt thành hai nửa thẳng tắp từ giữa.

Nhìn vào mẫu thân mặt đầy vẻ không dám tin, Lãnh Nhai thu Phá Phong Nhận về, kiên định nói:

- Nương, con đã trở nên rất mạnh, sau này ai cũng không thể ức hiếp nương nữa. Sau này chỉ cần vừa ở bên người mẫu thân, vừa khổ luyện, rồi cuối cùng sẽ có một ngày, con sẽ vượt qua ông ta… đòi lại công bằng cho nương!

Lãnh thị mỉm cười lắc đầu:

- Tiểu Phong, con đã trưởng thành rồi, thật sự trưởng thành rồi, con có thể có thành tựu như ngày hôm nay, nương thật sự rất vui mừng. Con có thể có hôm nay, và cả sự yên ổn của nương nhiều năm như vậy, đều là Diệp công tử ban cho, con phải biết tri ân báo đáp, rõ chưa?

Lãnh Nhai trầm mặc một hồi, dùng sức gật đầu.

Lãnh thị khẽ than một tiếng:

- Con để ý, là ông ta chết ở trên tay Diệp công tử sao? Ngày đó, nương nhận được tin ông ta chết, tuy hận ông ta, vẫn đau xót, nhưng nương không làm sao hận Diệp công tử cho được. Bởi vì, giữa họ hoàn toàn không có thù oán, chỉ e lần đó là lần đầu tiên họ gặp nhau. Họ đều chiến đấu vì lập trường của mình, bất kể ai chết, đối phương đều không sai. Nương tin, cho dù lúc đó là ông ta giết Diệp công tử, người của Diệp gia cũng sẽ không đuổi ta ra khỏi Diệp gia. Tiểu Phong, nương biết những đạo lý này con đều hiểu, nhưng ông ta dù sao cũng là… Con nhất thời không thể thực sự thích nghi, không sao, đây là chuyện thường tình của con người, tin rằng qua một khoảng thời gian nữa, con sẽ hoàn toàn buông bỏ. Diệp công tử khong hề mắc nợ chúng ta, mà thứ chúng ta mắc nợ cậu ấy lại quá nhiều.

- Con hiểu mà nương, con đều hiểu. –Lãnh Nhai thành thật trả lời.

- Nếu đã hiểu, vậy sau này hãy theo bên người Diệp công tử, làm việc cho cậu ấy. Năm đó nương đã nhìn ra cậu ấy ắt không phải người phàm, nay tuy cậu ấy thân thể đã phế nhưng rồng cho dù đứt năm chi, thì nó vẫn là rồng, nó sẽ nghĩ cách vọt lên trời cao. Tin tưởng ánh mắt của nương, với tính cách của con, con vĩnh viễn đều không thích hợp làm một kẻ nắm quyền, vậy thì hãy đi chọn một minh chủ thực sự, làm một thanh kiếm sắc bén nhất của kẻ đó… Con hiểu ý nương chứ?

- Nhưng thưa nương, con phải bồi người mới được, sao có thể để người một mình…

Lãnh Nhai cắt ngang lời gã, khuyên giải nói:

- Thằng bé ngốc. Nương bây giờ ở Diệp gia ăn sung mặc sướng, hết thảy đều tốt, phu nhân đối đãi với ta như tỷ muội, con có gì phải lo lắng chứ. Con là một nam nhân kiên cường, không thể chịu sự ràng buộc của nương, hiểu không?

- Không… nương, con ngày ngày khổ tu chính là vì có thể sớm trở về bên cạnh nương, bầu bạn và bảo vệ nương, sau đó trở thành người lợi hại hơn ông ta, đòi lại công bằng cho nương, con sao có thể để nương cô đơn một mình cho được. –Lãnh Nhai dùng sức lắc đầu.

- Ai, thằng bé ngóc, nếu đã như vậy, sau này con rảnh thì bồi nương nhiều hơn đi… Diệp công tử trở về lâu như vậy con còn không đi thăm cậu ấy. Phong Nhi, con trước tiên đi gửi lời thăm tới Diệp lão gia và Diệp phu nhân, rồi thay nương đi gặp Diệp công tử, đồng thời thay nương cảm ơn cậu ấy, được không? –Lãnh thị đánh nhẹ lên người Lãnh Nhai, một đằng vừa nói, một đằng xuất thần nhìn gã, cuối cùng vươn tay ra, khẽ vuốt mái tóc gã.

- Vâng, thưa nương, người vào phòng nghỉ ngơi trước đi, con đi ngay đây. –Lãnh Nhai khẽ gật đầu, chỉ là ánh mắt mẫu thân lúc này khiến gã mê hoặc, gã phát hiện mình lại không đọc hiểu hàm nghĩa trong đó.

Trong tích tắc Lãnh Nhai xoay người đi, Lãnh thị bỗng nước mắt như mưa, khi bóng dáng Lãnh Nhai biến mất nơi khúc ngoặt, trước mắt bà cũng đã ầng ậng nước, không còn nhìn rõ cái gì nữa.

--------------------------------

Ba năm sau, lại trở về căn phòng nhỏ của mình. Bày bố bên trong cơ bản không có biến hóa gì, lại quét tước không một hạt bụi, chăn đệm cũng không có cảm giác ẩm ướt nào. Diệp Vô Thần nằm ở trên giường, trong tay nghịch một hạt châu óng ánh toàn thân xanh biếc, kích cỡ nắm đấm. Hạt châu màu xanh này là một năm trước hắn lấy được. Lúc trước ở dưới Đoạn Hồn Uyên, trung tâm cấm địa thần bí đầy rẫy Phong nguyên tố đáng sợ đó, hắn đã phát hiện ra hạt châu kỳ quái này.

- Ca ca, vì sao huynh luôn thích ngắm nó thế. –Ngưng Tuyết và Đồng Tâm một trái một phải tựa vào trước người hắn, tò mò nhìn hạt châu màu xanh loáng thoáng phát ra ánh sáng óng ánh này. Lúc Diệp Vô Thần rảnh rỗi, thường xuyên cầm nó ra, lăn qua lộn lại, vẻ mặt nghiêm túc quan sát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Bởi vì trong này khả năng giấu thứ gì đó rất thú vị. –Diệp Vô Thần trả lời. Ở cấm địa đáng sợ ngay cả Viêm Thiên Uy đều không dám tới gần đó, hạt châu này lại bình an tồn tại ở trung tâm nơi đó. Hơn nữa… màu của nó là màu xanh, chính là màu của Phong nguyên tố dày đặc biểu hiện ra.

Hắn không thể không hoài nghi, dưới Đoạn Hồn Uyên, cấm địa thần bí mà đáng sợ ấy có phải hình thành vì nó hay không. Nếu đúng, vậy lực lượng nó ẩn chứa khi đó đã lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, mà nếu không đúng… vậy nó là do nguyên liệu gì tạo nên, vì sao lại tồn tại ở nơi đó, gió đáng sợ ở đó lại do cái gì hình thành lên?

Nơi bả vai Diệp Vô Thần lóe lên một luồng bạch quang, một thiếu nữ nhỏ xíu có mái tóc trắng tung bay xuất hiện ở trên vai hắn, thở dốc phì phò, khuôn mặt nhỏ đáng yêu kia hơi ửng đỏ, trên chiếc trán nhỏ xinh đã đầm đìa mồ hôi. Mà trên tay nàng, đang cầm một tờ giấy trắng xấp xỉ với thân thể nàng.

- Cực khổ ngươi rồi, Hương Hương. –Diệp Vô Thần dùng ngón tay khẽ hẩy nàng một cái, cầm lấy tờ giấy từ trong tay nàng. Hương Hương thở hổn hển nhỏ giọng "ê a" hai tiếng, hóa thành một luồng bạch quang về lại trong cơ thể hắn.

- Hương Hương, nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối còn phải ra ngoài chơi với chúng ta. –Ngưng Tuyết mềm giọng nói với Diệp Vô Thần. Mỗi lần khi Hương Hương bị mệt, đều cần nghỉ ngơi rất lâu mới có thể khôi phục.

Diệp Vô Thần lật tờ giấy ra, đảo mắt qua rất nhanh, khẽ than một tiếng rồi khép lại, nói:

- Vẫn không có tin tức của Mộng tỷ tỷ các muội. Họ nghĩ rất nhiều cách muốn tiến vào nội bộ Bắc Đế tông, nhưng toàn bộ đều thất bại, suýt nữa còn bị phát hiện. –hắn bỏ tờ giấy vào trong tay Đồng Tâm, nhìn Đồng Tâm dùng một luồng hắc quang biến nó hoàn toàn tiêu tan, buồn bã nói:

- Nàng bây giờ hẳn đã là thiếu chủ phu nhân của Bắc Đế tông, không biết mấy năm nay nàng sống tốt hay không… Ta vốn dĩ còn tưởng nàng là con gái của Viêm Đoạn Hồn, sớm biết nàng là vị hôn thê của thiếu chủ Bắc Đế tông, thì ta đã không nên…

- Ca ca, Mộng tỷ tỷ tốt như vậy, nhất định cũng sống rất tốt. –Ngưng Tuyết cảm thấy tâm tình Diệp Vô Thần có chút mất mác, nhẹ giọng an ủi.

- Ừm, hy vọng nàng có thể sống tốt. –Diệp Vô Thần khẽ thở ra một hơi. Nếu không có một đêm triền miên ấy, hắn sẽ lựa chọn hoàn toàn quên nàng đi, nhưng nàng dẫu sao cũng là nữ nhân đầu tiên của hắn, nghĩ đến thân phận nàng… hắn không thể bình tĩnh đối phó.

- Thiếu gia, Lãnh công tử muốn gặp người. –Ngoài cửa, vang lên thanh âm nhỏ nhẹ uyển chuyển của Tiểu Lục. Tiểu nha hoàn non nớt năm đó cũng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Từ sau khi Diệp Vô Thần "chết", nàng liền trở về bên chỗ Vương Văn Thù, bây giờ Diệp Vô Thần trở về, nàng cũng đi theo trở về tiểu viện này.

- Cho hắn tiến vào.

Cửa bị đẩy ra, Lãnh Nhai vẻ mặt lạnh lùng cứng đờ đi vào, khuôn mặt đó của gã xưng là Mặt Lạnh cũng được, Tảng Đá cũng thế, ngoại trừ trước mặt mẫu thân gã, bằng không với ai đều là vừa thối vừa cứng. Diệp Vô Thần quan sát gã vài lần, cười nói:

- Không bồi a di thêm nữa à?

Lãnh Nhai tiến lên vài bước, nghiêm túc nói:

- Nương ta bảo ta thay bà cảm tạ ngươi. Không có ngươi, thì không có Lãnh Nhai ta ngày hôm nay.

- Không cần phải cảm ơn ta, trước đây ta đã từng nói, ta có tư tâm của ta. –Diệp Vô Thần vẻ mặt tùy ý nói, nhưng lập tức, trong lòng hắn bỗng nảy sinh nghi vấn. Mẫu thân Lãnh Nhai bây giờ đã không còn yếu ớt như năm đó, hoàn toàn không khác gì một người bình thường, hơn nữa bà hiển nhiên là xuất thân danh môn, năm đó tuy mù nhưng ngôn từ cử chỉ có một sự cao quý và cơ trí phát ra từ trong xương tủy. Sau khi hắn trở về, bà vốn dĩ ắt sẽ tự mình tới cảm tạ hắn trước tiên, sao có thể làm ra hành động bảo Lãnh Nhai thay thế.

Đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên một tia lửa, trong lòng chấn động, hét to:

- Lãnh Nhai! Mau trở về! Mau đi xem thử mẫu thân ngơi, bà ấy có khả năng muốn tìm cái chết! Mau đi!

Lãnh Nhai chợt ngớ ra, sau đó lao ra khỏi cửa như điên, Diệp Vô Thần nhíu chặt mày:

- Đồng Tâm, chúng ta đuổi theo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.