Thiên Tài Tướng Sư

Chương 821: Cứu viện




Ngay khi Lôi Hổ ngẩng đầu, Diệp Thiên cũng thấy da đầu một trận run lên, tia chớp cách hắn còn có hơn 1 cây số, Diệp Thiên đã nhận ra sự uy hiếp từ thiên địa, từ sợi tóc đến sau gót chân, đều có một cảm giác bị Lôi Điện đánh trúng.

- Mẹ nó, lão tử còn chưa tới lúc độ lôi kiếp, ông trời, ông định chơi tôi à?

Trong miệng phát ra một tiếng kêu rên, Diệp Thiên lập tức quạt thực khí toàn thân, đều tập trung ở một điểm hơi lệch đỉnh đầu, hắn biết với tu vi của chính mình thì không cách nào kháng cự được tia chớp này, chỉ hy vọng có thể làm cho nó lệch một chút, không trực tiếp đánh trúng thân thể của chính mình.

- Ầm!

Vận tốc ánh sáng nhanh hơn vận tốc âm thanh, khi Diệp Thiên nghe được tiếng sấm, tia chớp điện kia đã đi tới đỉnh đầu của hắn, sau khi tiếp xúc cùng với thực khí của Diệp Thiên, quả nhiên trệch sang hướng bên cạnh vài phần.

Chỉ là một tia điện quang nhìn như mỏng manh xuất hiện trên người Diệp Thiên, làm cho hắn như bị rút gân, run rẩy lên, sau đó không cách nào khống chế được thực khí, mang theo Lôi Hổ rơi xuống mặt biển.

Lúc này độ cao cách mặt biển đã không đến hai trăm thước, đang lúc Diệp Thiên muốn một lần nữa phóng xuất ra thực khí, tia chớp vừa lệch khỏi quỹ đạo đánh trên không trung, ở dưới thân thể Diệp Thiên, quỷ dị xuất hiện một cái khe.

- Đây là có chuyện gì ?

Đang sa xuống, sắc mặt Diệp Thiên đột biến, vội vàng quạt lên thực khí trong cơ thể, muốn khống chế được thân thể của chính mình, nhưng trong cái khe đột nhiên truyền ra một lực hấp dẫn không thể kháng cự, khiến thân thể Diệp Thiên cùng Lôi Hổ nháy mắt bị kéo đi vào.

Khi thân ảnh Diệp Thiên cùng Lôi Hổ biến mất ở trong cái khe, cái khe quỷ dị kia chậm rãi khép kín lại, ngắn ngủn vài giây trôi qua, lại biến mất không thấy, Thiên không đã khôi phục như ban đầu, mây đen tan đi, gió bình ổn xuống, vùng trời này tựa hồ như cũng chưa từng xảy ra điều gì.

- Chuyện gì xảy ra, Diệp tiên sinh bị sét đánh trúng ?

Vừa rồi một tia ánh sáng kia, mấy tiếp viên và phi công cách vài trăm thước cũng thấy rõ, nhưng hư không xuất hiện cái khe kia thời gian quá ngắn, bọn họ cũng không thấy tình hình khi Diệp Thiên cùng Lôi Hổ biến mất, chỉ cho là hai người là bị tia sét đánh trúng .

Vài giây trôi qua, trên mặt biển có mấy cái dù nhảy, phao cứu sinh dưới chỗ ngồi đã tự động đã tràn khí ra, làm cho mấy người rớt xuống trên mặt biển nhờ đó di động dập dềnh, sau mưa biển khơi cũng chưa thực sự bình yên, sóng cao tới mấy thước, thường làm cho phao cứu sinh bị bao trùm ở dưới nước.

Hơn một giờ trôi qua, sóng trên biển dần dần trở nên thấp lại, cơ trưởng Hoàng Minh Đức đã tìm được thủ hạ chính là tay lái phụ cùng vài người tiếp viên hàng không, đưa mấy phao cứu sinh gắn lại với nhau, phiêu du ở trên mặt biển.

Nhưng đám người Diệp Thiên vẫn không thấy dấu vết, điều này làm cho Hoàng Minh Đức có chút sốt ruột, máy bay rơi tan xác là nhân tố con người làm, nhưng hắn là cơ trưởng, sinh tử hành khách cũng không biết, không khỏi khó mà ăn nói với ông chủ.

- Xem kìa. Nơi đó có một cái dù !

Một tiếp viên hàng không mắt sắc bỗng nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, theo phương hướng tay nàng chỉ, mấy người trên phao cứu sinh đồng thời nhìn về chỗ cách bọn họ ba mươi mét trên mặt biển, cái dù đang theo nước biển chìm nổi cao thấp.

- Mau, qua đó đi!

Hoàng Minh Đức cầm qua một mái chèo plastic, dùng sức khuấy động, đi vào chỗ cái dù, sau đó nhấc lên.

- Là Giang Sơn!

Bị dù bao trùm lấy phao cứu sinh, có một thân ảnh nho nhỏ, nhưng lực đánh vào khi rơi xuống mặt biển đã khiến cho Giang Sơn hôn mê rồi, thân thể nho nhỏ cuộn tròn thành một đống, trên mặt tràn đầy vẻ kinh khủng.

- Ủ ấm cho cô bé!

Hoàng Minh Đức lấy ra dây thừng. Gắn phao cứu sinh của Giang Sơn cùng nhóm người mình lại với nhau, mà người lái phụ thì đưa tay ôm Giang Sơn, vừa sờ ở trên đầu nàng, nói:

- Cô ấy đang sốt, còn không thấp đâu!

Tuy rằng Giang Sơn có năng lực mà người thường không thể so sánh, nhưng thân thể của cô vẫn là như người thường, trên máy bay cùng với không trung đã bị kinh hãi cùng nước biển lạnh lẻo, khiến cho nàng sinh bệnh.

- Chị ơi, Diệp thúc thúc đâu?

Sau khi uống một viên thuốc hạ sốt, Giang Sơn từ từ tỉnh lại. Nghiêng đầu nhìn bốn phía, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

Khi Giang Sơn khủng hoảng nhất, là lời nói của Diệp Thiên khiến nàng trấn định lại, cho nên trong lúc bất tri bất giác, trong lòng Giang Sơn hình tượng Diệp Thiên đã có thay đổi. Từ một hung thần ác sát, biến thành một người có thể tin được.

- Còn chưa tìm được Diệp tiên sinh và Lôi tiên sinh, nhưng tin rằng bọn họ cũng ở khu vực này thôi ...

Một tiếp viên hàng không sờ sờ cái trán Giang Sơn, nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Em vừa hạ sốt, nghỉ ngơi trước một lát, dùng bao lâu đội cứu viện sẽ tới ngay!

Ở từng chỗ ngồi bị bắn ra, đều trang bị hệ thống GPRS vệ tinh xác định vị trí, sẽ tự động phát ra tín hiệu cầu cứu SOS hướng ra bên ngoài, mặt khác bọn họ còn có đầy đủ thực phẩm cùng nước ngọt để sống được ba ngày, cho nên tuy rằng thân đang ở biển rộng mênh mông, nhưng thật ra mấy người cũng không quá lo lắng đối với an nguy của mình.

Nghe được lời nói của tiếp viên hàng không kia, tiểu cô nương lại ngủ thật say, đứa trẻ giống như nàng, đích xác cũng không cũng chịu được sức ép lần này, tinh thần thể lực đều đã đến cực hạn.

- Cơ trưởng, Diệp tiên sinh chỉ sợ...

Chờ Giang Sơn ngủ rồi, vị tiếp viên hàng không cả người quần áo đều bị nước biển làm ướt nhẹp, dính sát vào trên người lộ ra đường cong tuyệt vời nhìn về phía Hoàng Minh Đức, lúc trước tia sét trên không trung đánh xuống, các nàng đều rõ ràng thấy được, trong thiên uy đó, sợ là bất luận kẻ nào cũng không còn có thể sống sót.

- Không nói trước điều này, chờ đợi nhân viên cứu viện đi.

Hoàng Minh Đức khoát tay áo, ngồi yên lặng ở chỗ kia, hắn thực sự hối hận không nghe theo lời nói của Diệp Thiên, sớm một chút tiến hành kiểm lại hàng, cái này cũng sẽ trở thành một vết nhơ lớn nhất trong kiếp sống phi hành của hắn, có lẽ từ hôm nay về sau, hắn cũng không thể tiếp tục lái máy bay, tung hoành ở trời xanh được nữa.

Trên biển khơi vô biên vô hạn, lại không có chỗ nào tránh được ánh mặt trời, mấy giờ trối qua, mọi người trên phao cứu sinh cũng đã bị mặt trời sau giờ ngọ thiêu đốt làm cho miệng đắng lưỡi khô, Hoàng Minh Đức cũng bắt đầu có chút bối rối, nếu tới đêm, công tác tìm kiếm và cứu hộ sẽ càng thêm khó có thể tiến hành.

- Cơ trưởng, có máy bay trực thăng !

Theo tiếng hô của tay lái phụ, một máy bay trực thăng hiện ra tại trên bầu trời xa xa của biển khơi, máy bay trực thăng xuất hiện, có nghĩa phụ cận khẳng định có tàu của đội cứu hộ, nói cách khác, mọi người trên phao cứu sinh lúc này đã sắp thoát khỏi hiểm cảnh.

Hoàng Minh Đức giật cái máy trong tay, một làn khói đặc màu vàng phóng lên cao, thu hút máy bay trực thăng, mắt thấy máy bay trực thăng chậm rãi bay tới, mọi người đều thả lỏng người, thở phào.

Hơn một giờ sau, ngoài Diệp Thiên cùng Lôi Hổ ra, nhân viên tổ máy cũng được đi lên một con thuyền cứu hộ, còn máy bay trực thăng lại được phái đi ra ngoài, nó còn nhận nhiệm vụ tìm kiếm và cứu Diệp Thiên cùng Lôi Hổ, mà Diệp Thiên, lại còn là mục tiêu chính của lần tìm kiếm này.

Nhưng khiến mọi người thất vọng chính là, trải qua một buổi chiều và suốt cả đêm tìm tòi, vùng biển chung quanh mười km đều bị lục soát khắp nơi, nhưng cũng không có bóng dáng của Diệp Thiên cùng Lôi Hổ, hai người giống như biến mất ở trong biển rộng rồi vậy.

Sáng sớm hôm sau, lại có ba đội cứu viện quốc tế chạy tới Hải Vực phi cơ gặp tai nạn, tiến triển công tác cứu hộ quy mô lớn, cùng lúc đó, một con thuyền xa hoa đang dừng ở Australia nhanh chóng rời cảng, chạy tới hướng Ấn Độ Dương.

Ngay chạng vạng ngày hôm sau, du thuyền xa hoa đã đuổi tới nơi xảy ra sự cố, sau khi hồi dùng trực thăng loại nhỏ lượn ở trên mặt biển vài vòng, dừng lại ở bên cạnh tàu của đội cứu hộ, một chiếc thuyền máy đưa bốn người từ trực thăng sang chiến thuyền xa hoa kia.

- Gọi vị cơ trưởng đến, nói nghe tình hình đi!

Mấy người đi vào du thuyền, đúng là sư huynh đệ Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn cùng Đường Văn Viễn, mặt khác còn có Chu Khiếu Thiên vừa lúc đi Hồng Kông vấn an sư bá, lại nghe được sư phụ lại xảy ra sự cố, lập tức cùng nhau lại đây.

- Đại sư bá, người nói sư phụ lần này …

Trong mắt Chu Khiếu Thiên tràn đầy lo lắng, tuy rằng hắn biết sư phụ tu vi đã đột phá cực hạn cơ thể người, nhưng thiên uy khó dò, lại trực tiếp bị Lôi Điện đánh trúng, khả năng sống sót cũng là cực kì bé nhỏ.

- Lo lắng cái gì…

Cẩu Tâm Gia nhìn thoáng qua Chu Khiếu Thiên, thản nhiên nói:

- Tiểu sư đệ không phải người yểu mệnh, tuy rằng ta không đoán được ra mạng của cậu ta, nhưng tuyệt đối sẽ không chết ở cái nơi như này, ngươi cứ yên tâm đi!

Lời tuy tuy là nói như vậy, nhưng vẻ hơi có chút mỏi mệt trong ánh mắt Cẩu Tâm Gia kia, cũng hiện lên một tia lo lắng, hắn nói những lời này cũng là an ủi Chu Khiếu Thiên mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.