Thiên Tài Tướng Sư

Chương 790: Lo đường lui




- Giang Sơn, cháu không cần lo lắng, Miêu sư đệ mặc dù có chút dối trá, nhưng có chú ở đây, hắn cũng không dám làm gì cháu!

Lôi Hổ nhìn ra cô gái lo lắng, cười nói:

- Đến lúc đó chính cháu cần cẩn thận một chút, sau khi giam cầm người nọ nhanh chóng lui xa một chút, chú sợ hắn làm hại cháu!

Sau đại hội Hồng môn, trong lòng Lôi Hổ liền lưu lại một bóng ma, Diệp Thiên khiến cho hắn từ đáy lòng cảm giác được run rẩy, đây cũng là nguyên nhân hắn hận Diệp Thiên tận xương nhưng vẫn không dám thực hiện trả thù.

Giang Sơn mặc dù có chút siêu năng lực, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, vạn nhất bị Diệp Thiên phản ứng lại, lấy đi tánh mạng cô bé quả thực chính là dễ như trở bàn tay, Lôi Hổ tuy rằng người cố chấp, nhưng đối với cô bé này thật sự không có ý gì xấu.

- Cháu biết.

Giang Sơn gật gật đầu, nhìn Lôi Hổ một cái, thở dài, nói:

- Lôi thúc thúc, mọi người đấu không lại người kia, hi vọng thực xa vời, chỉ sợ một phần thành công đều không có, cháu hi vọng chú không mạo hiểm nữa thì tốt!

Cảnh trong mộng như cái bóng ma, lưu cho Giang Sơn ấn tượng thật sự là quá sâu, người nọ giống như là một ngọn núi cao nguy nga, bọn họ căn bản là không có khả năng lay động, nếu không phải Lôi Hổ nói ra điều kiện chính mình khó có thể cự tuyệt, Giang Sơn tuyệt đối sẽ không đáp ứng tham dự vào chuyện này.

- Cháu yên tâm đi, chú sẽ không đi đến nơi đó, còn cháu cần chú ý một chút!

Lôi Hổ sớm bị Diệp Thiên dọa bể mật rồi, coi như biết rõ Diệp Thiên sẽ chết, hắn cũng sẽ không xuất hiện tại trước mặt Diệp Thiên. Phải biết rằng, càng là cao thủ, sắp bị chết uy lực càng lớn, hắn cũng không muốn cùng Diệp Thiên đến cói vĩnh hằng.

- Vào đi!

Đang ở trong đả tọa Diệp Thiên nghe bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, đứng dậy từ trên giường đi xuống, thông qua thần thức, hắn có thể "Xem" người đến đứng ở ngoài cửa là một người trung niên mặc đồ nhân viên khách sạn.

- Tiên sinh, ngài có phải liên hệ cơ quan du lịch, chuẩn bị tiến hành du lịch kỳ hạn ba ngày Nam Phi hay không?

Người vào là một trung niên người da trắng hơn ba mươi tuổi, trên tay còn cầm một chồng tài liệu thật dày.

- Đúng vậy, tôi hi vọng ngày mai có thể xuất phát, anh là?

Diệp Thiên hơi chìa tay. Ở Nam Phi nơi mà lấy người da đen là người làm việc chính thể trong xã hội, trong khách sạn xuất hiện người da trắng, không thể không phải là nhân viên có chức vị tương đương quản lý.

- Tôi là Horton, là quản lí khách sạn này.

Người kia tự giới thiệu một chút, sau đó đi đến trước mặt Diệp Thiên. Đưa cái tập tư liệu trong tay đặt ở trên bàn, nói:

- Đây có vài loại du lịch, xin hãy lựa chọn, đương nhiên,chi phí không cần anh quan tâm hay không, sẽ có người chi.

- Tôi xem trước một chút. Nguồn truyện: Truyện FULL

Diệp Thiên gật gật đầu, từ trên bàn cầm lên tập giấy lật nhìn lại. Không lâu sau, mặt mày không khỏi nhăn thành cái quả mướp.

Nhìn thấy Diệp Thiên không phải rất hài lòng, Horton mở miệng hỏi:

- Tiên sinh, anh có cái gì không hiểu sao?

Diệp Thiên đặt tập giấy về trên bàn, ngón giữa nhẹ nhàng gõ ở trước mặt, nói:

- Tôi muốn xem không phải là phong cảnh Nam Phi cùng Capetown, mà là mỏ vàng có lịch sử lâu đời, điều này mới có thể cho tôi hiểu biết rõ Nam Phi. Anh nói có phải không?

Vị quản lí này lấy ra tư liệu, chỉ có một chút về đi thăm mỏ vàng, còn lại phần lớn đều là điểm du lịch quanh Capetown. Diệp Thiên đối với những việc nơi này không có chút nào hứng thú, hắn chỉ muốn xem xem các mỏ vàng Nam Phi đã khai thác, có thể có linh mạch hay không ới?

- Yêu cầu này chúng tôi có thể thỏa mãn.

Horton lộ ra mỉm cười trên mặt, nói:

- Phía sau cùng chính là về du lịch mỏ vàng, chẳng qua đường xá có chút xa, qua lại có thể mất bốn ngày, đương nhiên, khi đi đường anh cũng có thể đi thăm một vài mỏ vàng đang khai thác, đây là một đòn lữ hành về mỏ vàng!

- Vì cái gì đặt ở sau cùng đây?

Quả nhiên, Diệp Thiên rút ra một tờ giấy ở phía dưới cùng.

Horton cười khổ một tiếng. Nói:

- Tiên sinh, mỏ vàng này lúc ban đầu nhìn thì mới mẻ, thấy nhiều liền cảm giác nhàm chán, người hướng dẫn thật ra là đặc biệt chuẩn bị cho một vài học giả thăm dò địa chất, người bình thường rất ít khi đi những tua du lịch này!

Nam Phi tuy rằng nổi tiếng thế giới về quặng mỏ vàng cùng kim cương, nhưng phong cảnh của nó tự nhiên cũng là rất xinh đẹp. Hàng năm đều hấp dẫn rất nhiều du khách đến nơi đây nghỉ dưỡng, như là Diệp Thiên ở Capetown, chính là một thắng cảnh nghỉ dưỡng thật tốt.

- Hơn 1300 km, khoảng cách này không ngắn!

Nhìn thấy trên trang giấy biểu hiện đường đi, Diệp Thiên nhíu mày, coi như Nam Phi hoang vắng, hơn một ngàn km lộ trình này cũng phải đi gần 20 giờ, không khỏi có chút quá xa.

Nhìn thấy Diệp Thiên nhíu mày, Horton chợt nảy lên trong lòng, vội vàng giải thích nói:

- Tiên sinh, ở trên đường có thể đi thăm những mỏ vàng khác, mà điểm cuối Johannesburg chẳng những là thành thị lớn nhất Nam Phi, hơn nữa tổng cộng có hơn 60 mỏ vàng, khai thác sớm nhất ở Nam Phi, mỏ vàng số lượng dự trữ lớn nhất cũng là ở chỗ đó.

- Mỏ vàng lớn nhất Nam Phi ở nơi này à? Vậy cũng được, có thể đi nhìn xem.

Diệp Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Horton, nói:

- Horton tiên sinh, tim của anh đập rất nhanh rồi?

Khi đang tính toán thời gian qua lại và đường đi, Diệp Thiên bỗng nhiên sinh ra một cảm ứng, như có suy nghĩ gì nhìn thoáng qua Horton đang đứng bên người, bởi vì khí cơ hắn cảm ứng được, tần suất tim Horton đập nếu so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.

Horton nghe vậy sửng sốt, vội vàng cười nói:

- Như vậy ạ? Ta cũng không mắc bệnh tim, tiên sinh anh đừng quá lo lắng, nếu tua này không thích hợp, có thể tiếp tục đổi một cái khác, thắng cảnh du lịch quanh Capetown cũng có liên quan với mỏ vàng!

Diệp Thiên khoát tay áo, nói:

- Không cần, cái này cũng được, ngày mai có thể xuất phát à?

- Đương nhiên, nhưng tua du lịch này đường đi hẻo lánh vắng vẻ, ngoài hướng dẫn du lịch ra, chỉ có một lái xe, còn du khách, cũng chỉ có anh !

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ở chỗ sâu trong ánh mắt Horton lộ ra một tia vui mừng, trước khi hắn tới gặp Diệp Thiên, từng có người tìm hắn, nói rõ chỉ cần hắn có thể thuyết phục Diệp Thiên đi lộ tuyến du lịch này, vậy là hắn có thể có được đến mười vạn Đô-la tiền thù lao.

Làm nhân viên quản trung tầng khách sạn, một năm lương mời rượu Horton cũng chỉ mười vạn, số tiền kia để cho hắn phải động tâm, cho nên lâm thời rút ra mấy điểm du lịch mỏ vàng, chỉ để lại một phần này.

- Chuyện này cũng không sao cả, ngày mai có thể đi sẽ tốt hơn.

Diệp Thiên cười nhìn về phía Horton, nói:

- Hi vọng Horton tiên sinh không để cho tôi thất vọng!

- Đương nhiên, anh yên tâm, tôi … sẽ đi an bài ngay bây giờ!

Không biết vì sao, Horton cảm giác ánh mắt người thanh niên này như là có thể nhìn thấu nội tâm của mình, khiến cho hắn không thể tiếp tục ở trong phòng này.

Vội vàng lui ra khỏi phòng, Horton mới phát hiện phía sau lưng quần áo trong đã hoàn toàn bị ướt đẫm mồ hôi , hắn tin tưởng hiện tại sắc mặt của mình nhất định là cực kỳ kém.

- Có ý à? Không nghĩ tới ngươi vẫn chưa hết hi vọng, lại có thể càng làm càn? Thật sự là trời gây nghiệp chướng vẫn còn có thể tha thứ cho, tự gây nghiệt thì không thể sống!

Đợi cho Horton rời đi, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia cười lạnh, quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói:

- Mẹ, cũng không phải là con trai mẹ không nể mặt mũi người ta, có người cứ muốn tìm chết, con không thể không giúp!

Từ khi Horton tiến vào phòng, Diệp Thiên đã nhận ra một tia nguy cơ, ở trong đầu bói một quẻ, nhất thời phát hiện việc này rất nhiều khúc mắc, ở đất Nam Phi này, ngoài Tống Hiểu Long ra, hắn cũng không có kẻ thù khác, Diệp Thiên làm sao còn có thể không rõ?

Ở Seberia hấp thu linh khí dung hợp thuộc tính kim, tu vi Diệp Thiên đã mơ hồ mò tới trung kỳ Tiên Thiên, tuy rằng vẫn là xa xa không bằng Đinh Hồng, nhưng so với Cát Khải đã gặp ở đầm Hắc Long thì chỉ mạnh không yếu .

Nhất là sau khi luyện hóa Vô Ngân thành phi kiếm bản mệnh, trong thế tục có người có thể uy hiếp được Diệp Thiên cũng là càng ngày càng ít, chỉ cần không sử dụng vũ khí sát thương tính quy mô lớn, chỉ dựa vào chiến thuật của đám người, đối với Diệp Thiên căn bản không có tác dụng gì.

- Con bà nó, sao mà đến chỗ nào cũng có nhiều thuốc cao bôi trên da chó như vậy chứ?

Diệp Thiên thở dài thật dài, từng ấy năm tới nay, phiền phức quay chung quanh mình chưa từng giảm bớt, nếu không phải bận tâm cha mẹ và vợ, Diệp Thiên thật sự muốn dứt khoát trốn vào đến trong Thần Châu kết giới cho rồi, tựa hồ nơi đó mới là cõi đi về chân chính.

- Lão Đường, tôi là Diệp Thiên!

Nghĩ một chút, Diệp Thiên cầm lên điện thoại trên bàn bấm gọi đi.

- Diệp Thiên? Cậu... cậu ở đâu?

Microphone truyền ra giọng nói có chút run rẩy, Đường Văn Viễn đã biết hành tung Diệp Thiên, chuyện phát sinh ở Nga hắn cũng có nghe thấy, nếu không phải Cẩu Tâm Gia kiên trì nói Diệp Thiên không sao, Đường Văn Viễn nhất định liền cho rằng Diệp Thiên đi khỏi nhân thế rồi.

- Tôi ở Nam Phi , lão Đường, chuyện lần trước không liên luỵ đến ông chứ?

Diệp Thiên có chút áy náy hỏi, hắn đi Nga đi bằng máy bay của Đường Văn Viễn, điều này thực dễ dàng có thể điều tra ra, nói vậy mấy tháng này Đường Văn Viễn cũng không ít lần bị gây rối.

- Không có việc gì, bọn họ có thể làm gì được tôi!?

Khẩu khí Đường Văn Viễn chẳng hề để ý, đúng như Diệp Thiên suy nghĩ, công ty hắn ở Moscow chịu một số đả kích, nhưng đối với Đường Văn Viễn mà nói, chẳng qua chỉ là chấm dứt nghiệp vụ nơi đó, căn bản là không coi vào đâu.

- Vậy là tốt rồi, lão Đường, tôi vẫn muốn dùng máy bay tư nhân của ông, không biết tiện không?

Ngoài mẹ ra, người Diệp Thiên quen biết, hình như chỉ có máy bay riêng của Đường Văn Viễn sử dụng tương đối dễ dàng, Diệp Thiên có dự cảm, hắn ở Nam Phi nói không chừng lại làm một trận Tinh Phong Huyết Vũ nữa, vẫn nên trước tiên an bài đường lui thật tốt.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn trầm ngâm một chút ở trong điện thoại mở miệng nói:

- Diệp Thiên, máy bay của tôi hiện tại không tiện dùng, nhưng cậu yên tâm, tôi lo cho cậu một cái, cam đoan sẽ không chậm trễ chuyện của cậu!

Tuy rằng ánh mắt người nước Nga thậm chí toàn bộ thế giới, đều bị hấp dẫn bởi gien mà quân đội Nga có được từ cơ thể người chết, nhưng Đường Văn Viễn có thể cảm giác được, hành tung của mình vẫn bị người nào đó giám thị.

Lúc này phái máy bay đi đón Diệp Thiên, tuyệt đối tránh không khỏi những người đó biết được, thực dễ dàng bị người ta liên tưởng đến chuyện đã xảy ra ở Nga.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.