Thiên Phú Quỷ Dị Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 37: Nếu Đốt Thì Phải Đốt Hung





Phần thưởng: Đạo hạnh +1 năm.

Tần Hà: “!.

Ngơ cả người, thi thể chặt đầu chết không nhắm mắt, không cho kỹ năng thì thôi đi, mới cho một năm đạo hạnh?
Phần thưởng này còn không bằng thi thể bình thường nhất ở bãi tha ma đấy.

Trong chớp mắt, Tần Hà cảm thấy tiểu mỹ nhân nũng nịu trong lòng đã biến thành bí đỏ.

Thứ đồ gì?
“ Nhân phẩm không ổn định, an tâm chớ vội, an tâm chớ vội.

Tần Hà chỉ có thể tự an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của mình, phần thưởng tặng cho mình miễn phí, như thế nào cũng kiếm hời.

Nhiệt độ địa hoả ổn định, tiến độ của 6 tên thợ thiêu thi đều gần ngang nhau.

Lại là tên Nguỵ Vũ kia, chạy đến xem xét thi thể đã gần như đốt xong, liền để đám người Tần Hà ngưng lò thu thập tro cốt, chuẩn bị tiếp tục đốt xác.

Tâm tình của người khác như thế nào không rõ, nhưng chắc chắn là Tần Hà hết sức vui mừng.

Đừng nói hai bộ, hắn có thể đốt liên tục bảy ngày bảy đêm không cần ngủ, nếu có thể nhận thầu cả thiêu thi đường này luôn thì càng tốt.

Đám người xúc tro cốt, Nguỵ Vũ chỉ vào toàn bộ thi thể trên sảnh đường nói: “Đã đốt một bộ xem như các ngươi đã luyện tay rồi, tiếp đó các ngươi tự mình chọn thi thể mà đốt, đặt ở phía bên ngoài kia là của bản địa kinh thành, phủ vải liệm trắng; đặt ở chính giữa chính là từ nơi khác chuyển đến, phủ lên là vải liệm màu vàng, các ngươi cứ chọn vải liệm trắng mà đốt.

Nói xong lại quay người rời đi.

Đám thợ thiêu thi lại ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rồi tự chọn một bộ thi thể cho mình.

Mọi người đều có kinh nghiệm, tận lực chọn thi thể liệm vải liệm trắng không hung mà đốt.

Vấn đề đến, thi thể bản địa có gì khác với thi thể từ nơi khác chuyển đến à?
Đương nhiên là khác biệt.

Thiêu thi đường Phi Ngư Vệ là thiêu thi đường cao cấp nhất triều Đại Lê.


Không chỉ tiếp nhận hung thi của bản địa mà còn tiếp nhận thi thể từ nơi xa xôi ngàn dặm khác vận chuyển đến.

Mà các thành lớn khác cũng có thiêu thi đường, chỉ là đẳng cấp không cao như kinh thành, có một số thi thể không xử lý được, bắt buộc phải vận chuyển đến kinh thành.

Do đó cũng tạo ra một kết quả.

Thi thể nơi khác đều là đã trải qua hai lần sàng chọn, không thể không đưa thi thể đi, đều là cực hung, không ít bộ đã từng bật xác tấn công người.

So sánh với thi thể bản địa chỉ bị trải qua một lần sàng lọc, chúng không chỉ là hung một chút.

Đặc biệt là càng đặt ở gần chỗ giữa, rất nhiều thi thể đều trói xích sắt, dán lên bùa trấn thi, miệng ngậm móng lừa đen, thậm chí là còn có mấy bộ là được đưa đến cùng với quan tài đồng, bày la liệt trông rất doạ người.

Tình cảnh này chẳng cần Nguỵ Vũ đề điểm, đám thợ thiêu thi cũng biết nên chọn như thế nào.

Không ai là kẻ ngu ngốc, không có khả năng thì đừng có mà làm, bằng không đến lúc khen thưởng không bị phê bình một trận thì đã là nhẹ, chẳng may bật thi tấn công mình, đó mới gọi là oan uổng.

Nhưng vấn đề là!.
Tần Hà không nghĩ vậy a.

Đều là thi thể, muốn đốt thì phải đốt hung.

Thi thể bản địa là mỹ nữ, thi thể nơi khác là hoa khôi, còn những quan tài đồng loạt buộc xích sắt ở chính giữa, thì chính là tiên nữ hạ phàm a.

Nước miếng trong miệng Tần Hà đều sắp chảy cả ra, nếu là ở ngoài thì phải đi đâu tìm đây?
Tần Hà có cảm giác như hông quấn bạc triệu đi dạo kỹ viện, ngàn vạn giai nhân đang chờ mình lâm hạnh vậy.

Những thợ thiêu thi khác đều là chọn ở khu vực vải liệm trắng, chỉ có Tần Hà, lề mà lề mề, lề mà lề mề, sau đó lần mò đi đến chỗ rìa khu vực vải liệm trắng.

Nhân lúc không ai chú ý, vén một góc vải liệm màu vàng.

Nhìn thử, mặc dù trên thân không bị trói xích sắt, nhưng trên tay cùng trên chân đều bị cột xiềng xích, trên trán có dán bùa trấn thi, hẳn là đã từng bật xác.

Tuyệt vời.

Chính là ngươi!

Tần Hà ôm lấy thi thể liền chạy ngay, dáng vẻ kia, thật giống như kẻ trộm.

Nơi xa, Nguỵ Vũ vẫn luôn để ý đến động tĩnh của bên này, thấy Tần Hà ôm một bộ thi thể ở dưới tấm vải liệm màu vàng rồi chạy, lập tức đầy đầu là dấu hỏi chấm.

Trong lòng thầm tự hỏi, phải chăng là đầu óc của tên này có vấn đề?
Đã nói là vải liệm màu trắng, màu trắng, sao lại chọn màu vàng rồi?
Rồi, ngươi cứ làm đi.

Đợi lát nữa bùa trấn thi bốc cháy ta thu thập ngươi như thế nào?
Không nghe lời.

Tần Hà quay lại phòng thiêu thi, loại thi thể này đã được thanh tẩy thân thể trước khi vận chuyển tới kinh thành, có thể trực tiếp bỏ vào lò.

Đặt thi thể xuống Tần Hà cẩn thận quan sát một phen.

Không hổ là “hoa khôi”, có bề ngoài.

Móng tay mọc thành trảo, miệng mọc ra răng nhọn, hai bên trán gồ lên, giống như có vật gì đó sắp mọc ra từ bên trong, thi thể mất nước khô quắt lại, gõ gõ, lại có âm thanh như của kim loại, làn da đã cứng đến trình độ đao kiếm khó thương.

Trên móng tay còn sót lại máu đen chưa được rửa sạch, rõ ràng là đã từng tấn công người, hơn nữa còn thấy máu.

Tần Hà rất hài lòng, cho nên thưởng cho nó mười cây đinh trấn thi.

Đặc biệt là hai chỗ gồ lên kia, mỗi chỗ một cây.

Làm xong những chuyện này, Tần Hà lại bóc tấm bùa trấn thi trên trán thi thể xuống, giấu lên người.

Mặc dù thứ này không bằng đinh trấn thi, không không lại đốt đi cũng là đáng tiếc.

Mở nắp lửa ra, nhóm lửa đốt xác.

Thi thể yên tĩnh, đóng xuống mười cây đinh trấn thi rồi, cho tới bây giờ Tần Hà còn chưa từng thấy thi thể nào còn có thể bật dậy, huống chi còn có đèn nhiếp phách, muốn động là hoàn toàn không có cửa.

Da thi thể cứng, tốc độ đốt cháy chậm hơi so với bình thường rất nhiều.

Chừng hai canh giờ, thi thể mới cháy hoàn toàn.

Màn sân khấu xám trắng hạ xuống, rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được bộ thi thể này lúc còn sống.

Người chết tên là Trần Ngọc Đường, là thương nhân Từ Châu, lập nghiệp từ kinh doanh lương thực vải vóc, thăng trầm nửa đời coi như gom góp được chút gia sản không tồi, sinh được ba đứa con trai, một đứa học văn, một đứa học võ, một đứa kinh doanh, đứa nào cũng là tuấn kiệt trẻ tuổi.

Cả nhà cha hiền con hiếu, hoà thuận vui vẻ.

Nhưng làm sao tính được số trời, người có hoạ phúc sớm chiều.

Năm ngoái Cửu biên chiến sự căng thẳng, Hoàng đế liên tục hạ vài chiếu chỉ, giúp đỡ quân lương đã trở thành chuyện quan trọng nhất.

Chia ra các châu phủ đều có định mức, Tuần phủ Từ châu Lư Tương dán thông cáo mua lương.

Nhưng Hoàng đế vừa hạ chỉ, giá lương thực khắp nơi liền liên tục tăng cao, toàn bộ đám thương nhân buôn bán lương thực đều che giữ lương thực đợi tăng giá, không chịu bán.

Trong nửa tháng, Tuần phủ Từ châu Lư Tương chỉ mua được ngàn thạch quân lương, còn chưa được một phần của định mức.

Lư Tương xem xét, hay lắm, cái lũ gian thương khốn nạn này, có lương thực mà không chịu bán đúng không, đợi đấy, không đến mười ngày ta sẽ khiến các ngươi quỳ xuống cầu ta mua lương thực.

Đến đây phải nói đến Lư Tương này, hắn ta thuộc Yêm đảng (phe cánh của hoạn quan), không đội trời chung với đại diện phú thương đại địa chủ của đảng Đông Lâm.

Lư Tương không mua được quân lương, một mặt là do thương nhân lương thực tiếc không nỡ bán, mặt khác thì là do đảng Đông Lâm cố ý gây khó dễ, chỉ cần hắn ta không mua đủ quân lương thì đến lúc đó sẽ lập tức dâng lên tấu chương, có thể sẽ lột xuống được cái mũ ô sa của hắn ta.

Riêng việc mua lương, trên thực tế đã xen lẫn vào việc các đảng phái tranh đấu không cách nào hoà giải.

Lư Tương cũng là một người rất có thủ đoạn, hắn ta vẫn phái người cầm tiền đi tìm đám thương nhân mua lương thực như cũ.

Mua lương thực gì?
Lương thực kém chất lượng, lương thực mốc.

Các phú thương thấy vậy, ai u, còn có chuyện tốt như thế sao?
Tên Lư Tương này chắc là sắp điên rồi, mua không được lương thực tốt thì lại mua lương thực kém chất lượng làm hàng giả đánh tráo.

Đây không phải là tự tìm đường chết à?
Bán!
Bán cho hắn ta, lấy lương thực bị ẩm làm lương thực tốt bán, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm đây?
Đợi hắn ta mua lương đưa đến kinh thành, lại vạch tội hắn vận chuyển lương không cẩn thận, khiến quân lương bị ẩm.


Coi như có Hoạn quan che chở, chắc chắn cũng khiến hắn ta phải lột da.

Nhưng bọn họ ngàn tính vạn tính lại không tính đến, tên Lư Tương này chân trước vừa dọn xong lương, chân sau đã điều Thành vệ tới cửa từng nhà bắt người.

Đem lương thực kém chất lượng cùng hoá đơn đưa lên công đường, trị tội bọn họ đánh tráo hàng giả, tội lớn làm hỏng quân tư.

Đủ để chém đầu cả nhà!
Các phú thương bị bắt đều choáng váng.

Chuyện lớn không hay rồi, Lư Tương trả thù, bị lừa rồi.

Hoá đơn là mình tự ra, dấu tay là chính mình ấn, lương thực là bị mốc meo vài tháng nửa năm, cái này gọi là “bằng chứng như núi”, hết đường chối cãi.

Ngươi có thể nói đạo lý với ai đây?
Dù coi như kiện cáo đến Ngự Tiền, ngươi cũng không chiếm được lợi gì.

Huống chi nguyên bản chuyện này là bố cục của Lư Tương.

Nhưng những phú thương này cũng không phải ăn chay, đâu chịu cứ như vậy mà đưa tay chịu trói, đồng thời bọn hắn cũng đang đánh cược Lư Tương không có lòng can đảm lớn đến như vậy.

Nhưng Lư Tương cũng đã sớm ngờ đến việc bọn họ không dễ dàng chịu khuất phục như thế, còn có hậu chiêu.

Biện pháp vừa đơn giản vừa thô bạo, đó là trực tiếp bắt hết người trong một nhà rồi đưa đến pháp trường, giơ đao chém xuống đầu cả nhà.

Một nhà chẳng phân biệt già trẻ lớn bé, hai mươi cái đầu người rơi xuống đất.

Các phú thương xem trảm lập tức bị doạ đến run rẩy hai chân, phân tiểu đều ra.

Lư Tương là làm thật!
Kết quả không cần nhiều lời, Lư Tương khoan thai đi tới trước mặt đám phú thương, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: Một trăm thạch lương thực tốt có thể đổi về một thạch lương thực xấu.

Đầu các phú thương ong ong, chỉ lo giữ mệnh, căn bản không nghĩ được gì khác, vội vàng gọi người nhà đổi lương.

Cứ như vậy, trong một ngày Lư Tương đã xoay sở được đầy đủ quân lương, phần vượt mức thì lọt vào trong túi, tự mình kiếm lời được đầy bồn đầy bát, còn gia sản một nhà bị trảm kia, đương nhiên cũng là thu nhận.

Ài, ngươi có thể sẽ nói.

Trong chuyện này hình như là không có chuyện của Trần Ngọc Đường a?
Đừng vội, những người bị chém kia, chính là cả nhà Trần Ngọc Đường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.