Thiên Phú Quỷ Dị Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 36: Kẻ Trộm Chuyên Nghiệp Hầu Trang





Bảy bộ thi thể xếp thành một hàng, nửa người bị máu thấm ướt, tất cả đều mở mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Sáu tên thợ thiêu thi đều là được tuyển từ trong lò hỏa táng ra, chưa dám nói là lợi hại bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng là người nổi bật, từng thấy qua nhiều cảnh.

Đều là thi thể bị chặt đầu nên cũng chẳng cần chọn, tự mình nhận lấy một bộ rồi bắt đầu thanh lý thi thể.

Công cụ đều đã có sẵn, hơn nữa còn tốt hơn lò hỏa táng nhiều.

Đầu tiên là lau rửa vết máu trên thân thể cho sạch sẽ, rồi lấy then gỗ gắn lại đầu vào cổ, lại lấy kim chỉ, khâu lại từng lớp từng lớp vết cắt, khâu chừng ba lớp mới coi như hoàn thành.

Khâu xong cổ rồi khâu mí mắt, cuối cùng lại chỉnh lý cho thi thể một lần nữa rồi chuyển thi thể vào lò.

Để chắc chắn, Tần Hà nhân lúc không ai chú ý đến, thưởng cho thi thể một cây đinh trấn thi.

Địa hoả thông qua phần đáy đường hành lang nối liền mỗi một gian phòng thiêu thi, khi nhóm lửa chỉ cần lấy móc mở ra nắp lửa, thì ngay lập tức địa hoả có thể tràn vào lò đốt xác, cực kỳ thuận tiện.

Trong ngọn lửa rực cháy, thi thể chặt đầu yên lặng, không có chút dấu hiệu bật xác nào.

Đèn nhiếp phách cộng thêm bùa trấn thi dán ở tám hướng trong phòng thiêu thi liên hợp trấn áp, không phải thi thể cực kỳ hung thật đúng là không thể động đậy.

Nhưng không thể động đậy không đồng nghĩa với việc thi thể sẽ không phản kháng.

Đấy, một tên thợ thiêu thi của lò hỏa táng thành Tây vừa mới mở ra nắp lửa, hai tấm bùa trấn thi dán ngoài phòng thiêu thi đã ngay lập tức cháy thành tro tàn.

Khuôn mặt tên thợ thiêu thi kia bị doạ đến tái mét, hai tấm bùa trấn thi trị giá đến mấy chục lượng bạc.

Mặc dù không bật xác, nhưng thiệt hại lớn a.

Mấy chục lượng bạc có thể mua được hai con trâu khoẻ rồi.

Quan thiêu thi Nguỵ Vũ thấy bùa trấn thi bốc cháy, hung hăng chạy tới quở trách hắn ta một trận, quan thiêu thi độc nhãn người không có tới nhưng tiếng mắng đã tới: “Còn đốt phù nữa thì đem hắn ta ném ra ngoài, hỏi lại Binh mã ty bên kia làm việc kiểu gì vậy, đưa cái quái gì đến.

Tần Hà im lặng lắc đầu, bộ thi thể đó, thật ra không trách được thợ thiêu thi thành Tây, ở đây còn có thể làm hai tấm bùa trấn thi bốc cháy.

Nếu đưa đến lò hỏa táng, thợ thiêu thi chắc chắn phải chết, quan sai trực ban lò hỏa táng e là cũng không đối phó được, kết cục không thể tránh khỏi là biến thành “trốn thi”, ai cũng không rõ sẽ bị nuốt mất bao nhiêu mạng người.

So sánh với đó, hai tấm bùa trấn thi kia đã là cái giá nhỏ nhất.

Mà điều này, cũng là ý nghĩa tồn tại của thiêu thi đường.

Chỉ là người ở thiêu thi đường lại không nghĩ như vậy, bọn họ chỉ thấy được là đã bị tổn thất hai tấm bùa trấn thi, cũng sẽ không suy nghĩ rằng, nếu như đặt bộ thi thể này ở bên ngoài thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào, chỉ cảm thấy thợ thiêu thi vô dụng.

Bởi vì bất kể là nói như thế nào, bùa trấn thi và đèn nhiếp phách cũng chỉ là ngoại vật, trình độ của thợ thiêu thi cũng là một nhân tố không hề nhỏ, bằng không nghề này cũng sẽ không phải là ăn “mệnh cách” cơm.

Nguỵ Vũ lấy ra bùa trấn thi bổ sung lại, tiếp tục đốt xác.

Quá trình chờ đợi hơi nhàm chán, ở đây nắp lửa mở ra hết thì chính là lửa cháy mạnh nhất, không giống lò hỏa táng, còn cần thông gió thêm than đá.

Hoàn toàn chính là không có việc gì để làm.

Tần Hà phát hiện, mặc dù địa hoả này mạnh hơn lửa so than đá đốt ra, nhưng lại kém hơn so với lửa Thâm Uyên, áng chừng là chậm hơn khoảng chừng ba phần mười.

Nhưng Tần Hà không thể lấy lửa Thâm Uyên ra dùng, chỉ có thể nhẫn nại đợi từ từ.


Hắn vội vàng a.

Thiêu thi đường đầy toàn là thi thể, với hắn mà nói, đó không phải là thi thể gì, mà là từng tiểu mỹ nhân nũng nịu chờ hắn sủng hạnh.

Chỉ khiến cho hắn có xúc động muốn phóng hoả lớn đốt hết toàn bộ những thi thể đó.

Đợi chừng một canh giờ, thi thể mới xem như đốt cháy hoàn toàn, không còn nguy hiểm.

Nguỵ Vũ đến xem một chút, liền để mấy người Tần Hà không cần trông coi, ra ngoài giúp đỡ thanh lý thi thể.

Tẩy tẩy rửa rửa, khâu khâu vá vá, nửa canh giờ trôi qua.

Màn sân khấu xám trắng chậm rãi hạ xuống, tiếng gõ mõ xuyên qua ánh đèn ảm đạm, rối bóng biểu diễn.

Đây là thi thể bị đốt cháy hoàn toàn.

Người chết tên là Hầu Trang, đã mất cả cha lẫn mẹ từ thời niên thiếu, cho nên không được trông coi dạy bảo cẩn thận, có thể trộm chút nào thì trộm chút ấy, trộm không được thì xin xỏ, dù sao đều là ăn cơm trăm nhà mà sống, những năm đó còn được mùa, hắn không bị chết đói.

Sau khi lớn hơn, kỹ năng trộm của Hầu Trang tăng lên, cũng không đi xin xỏ nữa, chuyên trộm vặt trở thành kẻ trộm chuyên nghiệp.

Người dần dần đến tuổi trung niên, cơ thể không bằng trước đây, ông ta lo rằng già rồi không trộm được nữa thì sẽ chết đói, cũng không cam tâm tay nghề nửa đời phải chịu không biết bao nhiêu đánh đập mới đổi lấy được cứ như vậy bị thất truyền, liền nhận một đứa bé ăn mày làm con nuôi.

Ài, tên này ngươi có nhớ không, Hầu Tiểu Lục, chinh là tên trộm bị Tần Hà cưỡng ép “Gặp thì chia một nửa” vài hôm trước đó.

Thiên hạ chính là nhỏ như vậy, gặp phải.

Còn tại sao Hầu Trang bị đưa lên đoạn đầu đài, vậy thì phải mượn một câu ngạn ngữ.

Đó là, “Người ngồi trong nhà, hoạ từ trên trời rơi xuống”.

Trước đó vài ngày, một trang viên của Trung Sơn Vương phủ ở ngoài thành đột nhiên bị mất trộm, mất đi gần ngàn thạch lương thực cùng mấy trăm lượng vàng bạc.

Việc này làm lớn, Trung Sơn Vương đó chính là do được truyền lại, tổ tiên chính là đại tướng khai quốc Từ Đại Hải, có nhiều mối quan hệ thông gia với hoàng tộc, nhiều đời hiển hách.

Trung Sơn Vương tức giận, một bản tử liền đánh xuống đầu Ngũ thành Binh mã ty.

Nhắc đến Ngũ Thành Binh mã ty, một oan đại đầu, dù bất kể là chuyện gì xảy ra ở đất kinh thành này đều tìm đến nó, mà hết lần này đến lần khác dưới chân hoàng thành là một đám hoàng thân quốc thích, vương hầu quý tộc, ai nó cũng không thể trêu vào.

Ngũ thành Binh mã ty điều tra một trận, nhưng có thể tra được cái rắm a.

Trong vòng một đêm có thể đánh cắp ngàn thạch lương thực, tên trộm đó có thể là người bình thường à?
Nhưng Trung Sơn Vương bên kia vẫn phải bàn giao nha, có thể truy hồi lương thực thì nói sau, đầu tiên ngươi phải tỏ thái độ trước đã, ít nhất cũng phải “tỏ vẻ” đã chứ?
Chỉ huy sứ Ngũ thành Binh mã ty Đường Tĩnh An vỗ trán.

Bắt người!
Bắt ai?
Ai là trộm thì bắt người đó a.

Người sợ nổi danh heo sợ mập, chuyện này bắt ai cũng không thể thiếu Hầu Trang tên trộm chuyên nghiệp này a.

Thế là Hầu Trang còn đang ngủ mơ trong nhà, mơ mơ hồ hồ bị bắt vào nhà tù Binh mã ty thành Đông.

Theo lý thuyết, chuyện như vậy gán thế nào cũng không thể gán lên đầu Hầu Trang.

Một ngàn thạch lương thực, đó nhất định là đoàn đội gây án, căn bản không thể nào là kẻ trộm mà là bọn cướp.

Trung Sơn Vương phủ cũng đâu có ngốc, không dễ lừa gạt như vậy.


Hầu Trang cũng biết là mình bị nhốt không bao lâu thì sẽ được thả ra ngoài, Binh mã ty thành Đông chính là làm bộ một chút, thuận tiện lừa bịp chút tiền, cho nên cũng không lo lắng, yên tâm vắt chéo chân ngủ ngon lành trong ngục giam.

Nhưng cổ ngữ cũng đã nói, phúc vô song chí hoạ vô đơn hành, nhà dột còn gặp phải mưa rào, thuyền trễ lại gặp ngược gió.

Hầu Trang nằm mơ cũng không nghĩ đến, lần ngồi lao oan này lại ném mất cả mạng.

Đêm khuya hôm qua, đại lao Binh mã ty thành Đông đinh đinh cạch cạch kéo đến một đám người.

Ai?
Phi Ngư Vệ Xưởng Vệ!
Một đám sát tài!
Cứ như vậy, Hầu Trang đã từ đại lao Binh mã ty thành Đông chuyển đến đại lao Phi Ngư Vệ.

Chỗ nào?
Chiếu ngục!
Hầu Trang thấy tình cảnh này, thầm nghĩ chắc chắn là xong đời rồi, tám chín phần mười đã bị trở thành “chết thay”.

Quả nhiên, đến chiếu ngục liền bị cắt lưỡi, đè đầu xuống đã cạo thành kim tiền thử vĩ, gông cổ khoá lại.

Ngày thứ hai bị áp giải lên pháp trường, một đao răng rắc, đầu rơi xuống đất.

Hoá ra chính là chết thay mật thám Địch Lỗ.

Oan!
Oan thiên cổ!
Thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Sinh bình thường, chết ly kỳ”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.