Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 41: Nhạc gia




Thanh âm tinh tế mềm mại mang theo mùi vị ngọt ngào, khiến rất nhiều người tò mò chuyển tầm mắt hướng Thiên Nguyệt Triệt, nhưng tiểu đông tây kiêu ngạo chưa từng để ý.
Trung niên nam tử vừa nhìn thấy nhóm người Thiên Nguyệt Thần cũng vui vẻ giải thích: "Đây là Tiểu Nhạc trong thôn chúng ta, cũng không biết xảy ra chuyện gì, gần đây nhà bọn họ liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã chết rất nhiều người..."
Nhạc gia ở Hồng Diệp thôn vốn cũng có tiếng tăm, mấy đời ở cùng một nhà, điều kiện tốt, tài sản tích lũy không ít, nhưng mười ngày trước Nhạc gia có rất nhiều người bị bệnh, đại phu trong thôn xem không hết, bọn họ phải đến thành trấn của Phỉ Bỉ Na thỉnh, nhưng kết quả giống vậy, tiền trong nhà tiền cũng tiêu hết, nhưng bệnh vẫn không khỏi, vì thế trong nhà đã chết rất nhiều người.
Sau khi nhạc gia gặp chuyện không may, những người khác trong thôn cũng bắt đầu từng người từng người xảy ra chuyện, bệnh tình giống với người Nhạc gia, vì thế người trong thôn đều nói Nhạc gia hại người.
"Cho nên lúc các ngươi vào thôn, thôn trưởng hỏi các ngươi có bị thành vệ binh ngăn cản hay không, bởi vì tất cả mọi người nói trong thôn nhiễm ôn dịch, cho nên mọi người mới lần lượt tử vong." Trung niên nam tử nhỏ giọng nói.
"Lần lượt tử vong? Đã chết rất nhiều?" Lên tiếng chính là Thiên Nguyệt Thần, giọng nói trầm ấm khiến người ta cảm thấy rất an tâm.
"Nhiều, sao có thể không nhiều, đã hơn 10 người, bây giờ mọi người không dám ăn bậy." Trung niên nam tử nhìn xem có người nghe được hay không: "Cho nên không có đại phu dám đến nhà Tiểu Nhạc, sợ bị ôn dịch lây, theo ta thấy giống như ác quỷ quấn thân, các ngươi là khách nhân, thân thể tiểu công tử không tốt lắm, cũng nhanh rời đi thôi, để xảy ra chuyện sẽ trễ."
"Không báo lên sao?" Một thôn đột nhiên chết mười người, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, thôn trưởng báo thành quản, thành quản báo lên cho thành chủ, thành chủ sẽ báo lên cho y, nếu như không phải là ám vệ báo lại, sợ là đến nay y cũng không biết.
Thành chủ Phỉ Bỉ Na thành thật to gan.
Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần sắc bén, quanh thân thỉnh thoảng truyền ra lạnh lẽo, khiến thôn dân một bên có chút run rẩy.
Thiên Nguyệt Triệt đá Thiên Nguyệt Thần một cước, ý bảo nam nhân này thu liễm chút, nơi này không phải hoàng cung, không ai chịu nổi tính tình của y.
"Sao có thể không báo lên?" Một thôn dân quanh đó gia nhập tán gẫu: "Cái này, thành quản đại nhân chỉ phái người tới bảo vệ cửa thôn, không để bọn ta ra vào, đây rõ ràng là muốn chúng ta chết ở chỗ này."
Thành quản? Lại là thành quản kia?
Thiên Nguyệt Triệt nhớ đến lúc ấy hắn bị bắt vào phòng giam, cũng là thành quản đại nhân có việc, không thể thẩm tra xử lí, tựa hồ cái này cũng liên quan tới thành quản đại nhân.
Thành quan này cũng có thể là một nhân vật quan trọng.
"Nói lung tung, ác quỷ quấn thân ta mới không sợ." Thanh âm của Thiên Nguyệt Triệt mang theo sự thanh thúy của thiếu niên, những lời này từ trong miệng hắn nói ra, cũng chỉ là một câu nói vui đùa, nhưng liếc thấy động tác của hắn, tất cả mọi người không dám nhận đó chỉ là vui đùa.
Bất kể là ôn dịch hại người, hay là ác quỷ hại người, tóm lại không ai dám đến gần người Nhạc gia, cho nên hạ nhân của tiệm thuốc đứng trước cửa cầm lấy mộc côn không cho Tiểu Nhạc đến gần, đơn giản là sợ hại chính mình.
Nếu là đại phu của thành trấn cũng xem không hết bệnh, đại phu của tiểu thôn này sao dám kể công, cự tuyệt còn không còn kịp nữa là.
"Đứng lên." Thiên Nguyệt Triệt xuyên qua đám người đi tới trước mặt Tiểu Nhạc, không thấy động tác của hắn, mọi người vẫn còn buồn bực hắn đi qua từ lúc nào.
Ách?
Tiểu Nhạc thăm dò, trong mắt không hề tức giận nhưng có một tia nghi ngờ, thiếu niên y phục hoa lệ này là ai?
"Ta cũng là đại phu, ta sẽ xem bệnh." Thiên Nguyệt Triệt cao ngạo nói.
Tiểu Nhạc do dự nhìn Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu, vẫn lựa chọn không tin, bởi vì oa oa (búp bê) tinh xảo này đột nhiên vọt tới trước mặt hắn nói một câu như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không tin tưởng.
Hôm nay bệnh của mẹ hắn càng trở nặng, thôn lại ra không được, cho nên hắn chỉ có thể thỉnh đại phu trong thôn, nhưng đại phu không cho hắn vào.
Thiên Nguyệt Triệt trợn tròn mắt, cái gì? Điểu nhân này cư nhiên không tin hắn.
Ai... Tiếng thở dài nhẹ nhàng xuất từ trong miệng Thiên Nguyệt Thần, nam nhân hoa lệ tôn quý tiến lên, ôm lấy tiểu đông tây lúc này cực kỳ giống tiểu lão hổ, Triệt nhi, ngươi quả thật càng ngày càng đáng yêu.
"Nếu như ngươi còn muốn cứu người nhà của mình, vậy thì mang bọn ta tới nhà của ngươi." Thiên Nguyệt Thần đường đường là vua của một nước, một nam nhân kiêu ngạo như vậy dùng giọng điệu này nói chuyện với một thôn dân, quả thật có chút làm khó y.
Nhưng kể từ khi biết tiểu đông tây này, mỗi một việc hắn làm, không phải làm khó y sao? Chẳng qua là y cam tâm tình nguyện.
Tiểu Nhạc ngẩng đầu lần nữa, nhìn nét mặt tuấn lãng trước mắt, nam nhân khí chất trác nhã, không có chút nghi ngờ nào liền tin, vì thế tiểu điện hạ của chúng ta lại càng một bụng ủy khuất.
Mặc dù Nhạc gia không còn tiền, nhưng phòng ốc vẫn còn, thật to, nhìn qua không tệ, nhưng trong viện lá cây phủ đầy đất, hẳn đã lâu không có ai quét dọn.
"A Nương đang ở bên trong." Tiểu Nhạc vừa đón bọn họ vào cửa, vừa có chút ủ rũ mở miệng, người trong nhà đã chết sạch, chỉ còn hắn và A Nương, trong bụng A Nương lại có đệ đệ muội muội, việc trong nhà rơi vào trên người hắn.
Hắn là ca ca cho nên phải chiếu cố A Nương.
Rảo bước tiến lên cánh cửa, Thiên Nguyệt Thần đem tiểu đông tây tò mò ôm vào trong ngực.
Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, nhìn đôi mắt lãnh tĩnh của nam nhân, phát hiện một tia lo lắng rất nhỏ, phụ hoàng, là lo lắng cho hắn sao?
Trong phòng truyền đến tiếng rên của nữ nhân, hơn nữa hơi thở rất yếu.
Đi tới bên giường, nữ nhân trên giường đang mang thai, cái thai nhìn qua đã được 6 tháng, đánh giá nữ nhân một phen, Thiên Nguyệt Triệt vươn tay bắt mạch.
Lúc đầu Tiểu Nhạc không tin Thiên Nguyệt Triệt là đại phu, nhưng thấy bộ dáng kia của hắn thật đúng là có chút giống.
"Có giấy bút không?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi.
"Có, ta đi lấy."
Sau khi Tiểu Nhạc mang tới, Thiên Nguyệt Triệt viết mấy chữ, rồi giao cho minh vệ: "Ngươi đến tiệm bốc thuốc."
"Bệnh của A Nương ta không có chuyện gì chứ?" Có lẽ do tuổi còn nhỏ, nên đối mặt người xa lạ vẫn còn chút khó xử.
Thiên Nguyệt Triệt không trực tiếp trả lời Tiểu Nhạc, nói thật hắn không nhìn ra nữ nhân bệnh ở đâu, chỉ là cảm thấy thân thể nữ nhân rất trống rỗng, hơn nữa hắn cảm giác được thai nhi trong bụng nữ nhân rất yếu, có lẽ đã chết từ trong trứng nước.
Nơi này so với hiện đại thiếu thốn quá nhiều, hắn gọi minh vệ đi bốc thuốc cũng là những phương thuốc bình thường có thể tăng cường sức chống cự, đồng thời có tác dụng thanh dạ dày.
"Ngươi còn nhớ rõ tình trạng của A Nương trước khi ngã bệnh, hoặc là của người nhà ngươi trước khi ngã bệnh không, nói nghe một chút." Thiên Nguyệt Triệt kéo cái ghế một bên qua, để Thiên Nguyệt Thần ngồi xuống, sau đó chính mình ngồi lên chân nam nhân, bởi vì cái ghế quá cứng.
"Nhớ kỹ, đương nhiên nhớ kỹ." Tiểu Nhạc nói đến cái này không khỏi kích động: "Nhà ta, cha, a gia, a nãi không phải là yêu nghiệt, không phải là người xấu, ô ô..." Khóc sướt mướt khi nói sự tình trong nhà cũng là bình thường, một hài tử mười mấy tuổi làm sao chịu đựng được loại áp lực này.
"Sở dĩ thôn này gọi là Hồng Diệp thôn là bởi vì có liên quan tới rừng Hồng Diệp, cây Hồng Diệp có thể chế hồng tửu cho hương vị ngọt ngào, nhưng những cây này phải dùng rượu tưới.
Tất cả mọi người nói nhà của chúng ta ủ rượu đặc biệt tốt, giá tiền lại hợp lý, nhưng thật ra a gia nói, phương pháp của mỗi nhà cũng không khác nhau lắm, nhà của chúng ta ủ rượu tốt là bởi vì có liên quan đến giếng nước, nước trong giếng nhà chúng ta có hương vị ngọt ngào đặc biệt.
Ước chừng mười ngày trước lại phải tưới cây hồng diệp, cho nên A Điền bá bá mang theo a gia cùng cha, chở những thứ rượu vừa ủ xong tới rừng hồng diệp.
Sau khi trở về ăn xong cơm tối, cha nói ngứa tay, bảo ta đi tới tiệm thuốc mua chút dược phấn, kết quả ta vừa trở về, a gia lại nói tay ngứa..."
"Đợi một chút." Thiên Nguyệt Triệt cắt đứt lời Tiểu Nhạc: "A Điền bá bá là ai?"
"A Điền bá bá là quản gia của trưởng làng, trong thôn này, tiền bán rượu ủ từ cây hồng diệp được chia đều cho mỗi gia đình trong thôn, nhưng nhà của chúng ta cung cấp rượu dùng tưới cây, cho nên tiền được chia nhiều hơn, cha nói nó gọi là phí tổn, chờ nhựa hồng diệp tạo thành rượu bán được, thôn trưởng sẽ đem phí tổn này giao cho chúng ta."
Nguyên lai là chế độ chia đều, Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, cái thôn này cũng rất công bằng, trưởng thôn không tồi, ít nhất không tham ô số tiền này.
Nhưng là...
Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần liếc mắt nhìn nhau, Thiên Nguyệt Triệt hỏi: "Ngươi nói tay của cha ngươi, a gia ngươi cũng ngứa? Có phải hay còn hồng hồng không?"
Hôm qua hắn cũng gặp tình cảnh tương tự.
Tiểu Nhạc không ngờ Thiên Nguyệt Triệt lợi hại như vậy, vừa đoán liền trúng, nghĩ thầm quả nhiên là đại phu, liền tâm phục khẩu phục Thiên Nguyệt Triệt vài phần: "Đúng vậy, nhưng đến tiệm mua dược phấn về cũng vô ích, trước kia cha lên núi đốn củi hay là lúc thu hoạch lương thực, trên người đỏ lên, bôi một chút là tốt rồi, nhưng lần này vô dụng."
Đó là bởi vì trước kia da dị ứng, lần này không phải.
Thiên Nguyệt Triệt âm thầm trả lời trong lòng.
"Sau đó thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.