Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 42: Ẩn ưu




Không có thời gian cho hắn suy nghĩ nên đánh trả hay nên đứng im, băng xuyên trong suốt đã hướng phía hắn, Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Thiên Hâm, thân thể lui lại mấy bước, thủy linh tử trong suốt tạo thành lá chắn cản trở băng xuyên của Thiên Nguyệt Thần.
Tu vi ma pháp của hai người đã đạt đến cảnh giới cao nhất, điều khiển thủy linh tử dễ như trở bàn tay.
Thiên Nguyệt Thần cười lạnh, băng xuyên trong suốt biến thành hỏa cầu, chỉ trong chớp mắt, nhãn thần Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai u ám, lui lại mấy bước, Thuỷ lá chắn biến thành lá chắn chữ U, bao vây hỏa cầu, sau đó biến thành hình chữ O, lúc thủy linh tử vỡ ra, hỏa cầu cũng tắt theo.
Song chuyện chưa kết thúc, thủy linh tử vỡ nát lại một lần nữa ngưng kết, giống như ngàn vạn mũi tên vọt tới giữa Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai vàThiên Nguyệt Thiên Hâm.
Đúng lúc này thanh âm nhàn nhạt truyền ra: “Phụ hoàng.”
Thiên Nguyệt Triệt đã mở mắt, hai tay vòng quanh cổ Thiên Nguyệt Thần, nhất thời mũi tên tản ra.
“Đánh thức ngươi.” Thân ảnh quay trở lại ghế ngồi, không nhìn hai người kia một cái. Nhu hòa hỏi hài tử trong ngực.
“Là động tác của phụ hoàng quá lớn.” Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt chỉ trích: “Nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy phụ hoàng động thủ.” Mắt Thiên Nguyệt Thần lóe ra mấy tia sáng, đến lúc nào hắn mới đạt tới cảnh giới như phụ hoàng, trong nháy mắt có thể đem linh tử biến ảo.
“Không cần nghĩ quá nhiều.” Bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa sau đầu Thiên Nguyệt Triệt: “Triệt nhi chỉ cần như vậy là tốt rồi.” Tình cảm không phải là gây áp lực cho đối phương, mà là khiến đối phương vui vẻ.
Bởi vì Thiên Nguyệt Triệt lên tiếng, Thiên Nguyệt Thiên Hâm và Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai cũng bình tĩnh trở lại.
“Thể hiện thành ý, Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, ngày mai xem ngươi tranh tài.” Thiên Nguyệt Thần trực tiếp hạ lệnh, đối phương cũng không có đường cự tuyệt.
Đợi hai người kia ra khỏi phòng, Thiên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng đánh một cái lên bả vai Thiên Nguyệt Thần: “Phụ hoàng, vô ý giết bọn hắn, thật sự sẽ dọa người.”
Thiên Nguyệt Thần cúi đầu nhìn Thiên Nguyệt Triệt, sau đó ưu nhã cười: “Chút tình nghĩa này khiến Triệt nhi không nỡ sao?” Bảo bối, ngươi không biết, thật ra ta thật sự muốn giết hắn, phàm là người biết ngươi có liên quan tới thánh linh châu, ta đều muốn giết.
“Không phải.” Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: “Phụ hoàng biết, ta không quan tâm .”
“Triệt nhi, chuyện này không đơn giản như Triệt nhi nghĩ.” Ôm Thiên Nguyệt Triệt trở lại giường, chân mày nhíu chặt của Thiên Nguyệt Thần vẫn chưa giãn ra.
“Ân? Ta không hiểu ý tứ của phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn thấy chân mày của Thiên Nguyệt Thần, có chút không thoải mái, tay vỗ về: “Phụ hoàng, ta không thích ngươi thể hiện bộ dạng này, phụ hoàng của ta luôn cao cao tại thượng, mọi việc trong mắt hắn cũng chỉ là chuyện thoáng qua.”
Thiên Nguyệt Thần nghe, nhất thời chân mày giãn ra: “Ở trong lòng Triệt nhi, chẳng lẽ ta thành người vạn năng .” Chẳng qua được tiểu đông tây khen ngợi khiến hắn đặc biệt vui vẻ.
“Phụ hoàng còn chưa nói cho ta biết, tại sao không đơn giản?” Không để Thiên Nguyệt Thần trốn tránh đề tài.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vào Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu, Thiên Nguyệt Thần có chút bất đắc dĩ thở dài: “Ngũ hành linh châu tương sinh tương khắc, Thủy Linh Ngọc có thể cảm ứng được, hiển nhiên những linh châu khác cũng có thể, Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai có thể phát hiện, những kẻ nắm trong tay linh châu khác cũng có thể.”
Thiên Nguyệt Thần dừng lại, Thiên Nguyệt Triệt cũng nghe rõ ràng, phụ hoàng sợ những kẻ có dã tâm quá lớn sẽ thương tổn hắn.
“Phụ hoàng cho rằng phụ hoàng không bảo vệ được ta, hay là cho rằng ta yếu ớt như vậy?” Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, trên trán tràn đầy một cỗ phong vị khác, có chút đẹp đẽ, có chút kiêu ngạo.
“Ha ha… .” Thiên Nguyệt Thần cười to, không ai bì nổi khí chất tự tin mang theo sâu trong linh hồn: “Thiên hạ ngoài ta còn ai?” Mắt phượng híp lại, vẫn gợi cảm như vậy, khiến Thiên Nguyệt Triệt luôn không tự chủ được mà say mê. Nam nhân này, chỉ cần toát ra một chút ôn nhu, sợ là sẽ khiến người trong thiên hạ si mê.
“Đã như vậy phụ hoàng lo lắng cái gì?” Sự kiêu ngạo của Thiên Nguyệt Triệt cũng không thua kém Thiên Nguyệt Thần, luôn khiến Thiên Nguyệt Thần yêu thích vô cùng. Thiên hạ to lớn, tri âm khó tìm.
“Phàm là bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn dính líu đến ngươi, ta cũng không muốn để nó phát sinh, cho nên Triệt nhi phải nhớ, phải nhớ cho kỹ.” Cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Thiên Nguyệt Triệt, khuôn mặt này luôn sáng lạn như ánh mặt trời, thân thể nho nhỏ luôn bộc phát sức mạnh khiến người ngoài chú ý, Thiên Nguyệt Thần rất mong đợi cuộc sống sau này.
Triệt nhi, hồng trần có ngươi, là may mắn của ta.
“A… .” Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên hét to một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Thiên Nguyệt Thần.
“Sao vậy?” Thanh âm không hề lo lắng, chỉ là nghi ngờ.
“Hắc hắc.” Thiên Nguyệt Triệt cười có chút xấu hổ: “Cũng không phải là đại sự, phụ hoàng là người làm đại sự, không nghe cũng được.”
Nga?
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, hiển nhiên có chút toan tính: “Triệt nhi yên tâm, chỉ cần là chuyện liên quan tới Triệt nhi, trong mắt phụ hoàng chính là chuyện quan trong nhất.”
Thiên Nguyệt Triệt chu môi: “Miệng phụ hoàng nhất định phải ngọt như vậy sao?”
“Ngọt bao nhiêu?” Đầu cúi xuống, hấp thu hơi thở lẫn nhau: “Nếm thử mới biết?” Hai mắt nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt, khiến tiểu đông tây tim đập một trận, khuôn mặt bạch ngọc nhanh chóng đỏ lên.
“Phụ hoàng, không được náo loạn.” Dùng khí lực cực kì nhỏ đẩy Thiên Nguyệt Thần đang áp lên thân mình, Thiên Nguyệt Triệt ảo não, sau này nói chuyện với nam nhân này phải cẩn thận một chút, tránh ý nghĩ kỳ quái của hắn: “Ta chỉ sai Liệt La Đặc ra ngoài dò thăm một số tin tức, tin tức về bạch phiến.”
“Đã có kết quả?” Thiên Nguyệt Thần hỏi, hắn biết Triệt nhi rất để ý người chế tạo bạch phiến kia.
Thiên Nguyệt Triệt thất vọng lắc đầu: “Nhưng trước đó ta đi một số nơi xung quanh, phát hiện nơi này có có một cung điện hẻo lánh, cửa sau cung điện có đủ loại hoa anh túc, ta tới nhìn một chút, kỳ lạ là nhìn thấy người thiếu niên kia ở trong sân, chính là thiếu niên trên yến hội.”
“Cho nên Triệt nhi nghĩ không thông?” Thiên Nguyệt Thần đáp hai tay lên đầu Thiên Nguyệt Triệt, giúp hắn xoa bóp.
“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt thành thật gật đầu.
“Nghĩ mãi không ra thì đừng nghĩ nữa , sự thật có bắt đầu thì có kết quả, cho dù Triệt nhi không đi tìm, cũng sẽ xảy ra, huống chi đầu Triệt nhi nhỏ như vậy, nghĩ quá nhiều chuyện quan trọng sẽ mệt chết nha.”
Nửa câu đầu nghe còn tốt, nhưng nửa câu sau Thiên Nguyệt Triệt không hề dễ chịu, đầu, đầu của hắn nhỏ như vậy sao? Não của con người không đơn giản, không phải là hắn chưa từng thấy não người.
“Ngủ đi, ngày mai mới là cao trào của vở kịch, Triệt nhi sẽ thích .” Kéo chăn, đem tiểu đông tây ôm vào trong ngực, không cho phép hắn giãy dụa.
Thiên Nguyệt Thần nói, ngày mai mới là cao trào của vở kịch, cho nên sáng sớm, khi Thiên Nguyệt Triệt rời giường đã nhìn thấy Cách Lực Tân ở trong đại sảnh chờ bọn họ.
Dụi dụi hai mắt mông lung, hắn thật sự không thích rời giường sớm như vậy, huống chi khí trời nơi này nóng muốn chết, mới sáng sớm mặt trời đã lên cao, phát ra ánh sáng bỏng rát.
“Để Sắc Vi thái tử đợi lâu.” Thiên Nguyệt Thần khách khí nói.
“Không, là bổn cung tới đường đột, nghĩ thầm, dù sao cũng đi cùng đường nên muốn chờ bệ hạ cùng tiểu điện hạ.” Cách Lực Tân ôn hòa nói, so với Thiên Nguyệt Thần cũng thân thiết mấy phần, nam nhân này hết lần này tới lần khác đều ra dáng quý công tử, trên mặt cũng cười ôn nhu, nhưng chỉ cần nhìn chăm chú vào mắt của hắn, có thể phát hiện, cặp mắt kia khi cười híp thành một đường, thực sự rất lạnh lùng, nam nhân như vậy, ngôi vị hoàng đế của Sắc Vi đế quốc giao cho hắn cũng là chuyện đương nhiên .
Lạnh lùng như vậy là biểu hiện của kẻ đứng trên quyền lực.
Giống như là phát hiện sinh vật thú vị, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên hướng phía Cách Lực Tân nở nụ cười, nụ cười kia khiến Cách Lực Tân kinh ngạc, ngay chính hắn cũng không biết tại sao hắn lại cảm thấy sự uy hiếp phát ra từ hài tử nhỏ tuổi như vậy.
“Nghe phụ hoàng nói thái tử tên là Cách Lực Tân?” Gương mặt hồn nhiên, thanh âm thanh thúy, ai cũng không cự tuyệt được hài đồng ngây thơ, việc Thiên Nguyệt Triệt gọi thẳng tên hắn, hắn cũng không để ý.
Có lẽ hài tử này được Thiên Nguyệt Thần nuông chiều, nên có chút buồn bực bầu không khí giữa mình và Thiên Nguyệt Thần.
“Không tệ, bổn cung là Cách Lực Tân.” Thu hồi suy nghĩ, Cách Lực Tân trả lời.
Thiên Nguyệt Triệt vòng hai tay qua cổ Thiên Nguyệt Thần, đùa bỡn mái tóc đen của hắn, vẻ mặt lười biếng tựa như mặt trời mới mọc: “Tháng trước bổn điện hạ đã đã cứu hai người, có một người tên cũng giống ngươi, chẳng qua là tính tình của hắn quá kém.”
Ngữ khí có chút kiêu ngạo, mười phần giống hài tử được sủng đến hư, cho dù như vậy cũng khó che đậy cảm giác thoải mái do thanh âm mềm mại của Thiên Nguyệt Triệt mang lại.
Bổn điện hạ? Hài tử này thật là cuồng ngạo, nhưng Cách Lực Tân vô cùng có hứng thú muốn nghe tiếp.
“Nga? Bổn cung xin lắng tai nghe.” Cách Lực Tân biết những lời này Thiên Nguyệt Triệt đặc biệt nói cho hắn nghe .
Mục mâu kim sắc của Thiên Nguyệt Triệt nhìn thẳng Cách Lực Tân, ý cười trong mắt càng ngày càng sâu : “Bổn điện hạ rất muốn nhìn nét mặt của ngươi dưới lớp mặt nạ.”
Lời nói vô cùng nhẹ, nhưng đủ để mọi người nghe thấy.
Cách Lực Tân bước đi trước, sắc mặt biến hóa, rồi lập tức khôi phục nguyên dạng, nhưng cái trán vốn bóng loáng đã có chút vết nhăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.