Thiện Lương Tử Thần

Chương 8: Bị Bức Đi




Trở lại phòng, A Ngốc thấy trái cây trong vỏ trúc xanh chỉ vơi đi một một nửa nên quay đầu lại hỏi Bạch y nhân: "đại thúc, ông sao không ăn nhiều hơn, có phải trái cây này ăn không ngon?"
Bạch y nhân mỉm cười: "Không, trái cây này rất thơm, ta ăn cảm thấy rất ngon ngọt. Chỉ là ta không quen ăn nhiều, nữa giỏ trái cây đã quá đủ cho ta. Ngươi cũng ăn chút đi." Hắn càng xem A Ngốc, càng cảm thấy hài tử ngơ ngáo hồ đồ trước mặt này rất là đáng yêu, nếu không nhờ nó, chỉ sợ hắn đã không thể khắc chế độc tính Vô Nhị Thánh Thủy được nữa, có lẻ đang trên đường xuống địa ngục gặp Diêm Vương. Đã giết nhiều người như vậy, hắn không dám nghĩ hắn có thể lên thiên đường.
A Ngốc cũng không khách khí, cầm lấy giỏ trái cây lên ăn, chỉ trong chốc lát, số trái cây còn thừa đã bị nó dọn sạch. Có thức ăn trong bụng, A Ngốc nhất thời thấy khỏe hơn nhiều. Nhìn người trung niên dung mạo anh tuấn, trên mặt luôn lộ nụ cười ôn hòa, nó không nhịn được hỏi: "đại thúc, những người đó tại sao truy giết ngài! lại còn cho ngài ăn Vô Nhị Thánh Thủy, sư phụ nói Vô Nhị Thánh Thủy rất đáng tiền. Nhóm người truy giết ngài có phải có rất nhiều tiền không?"
Bạch y nhân gật đầu, nói: "đúng vậy, bọn họ quả thật có rất nhiều tiền, hơn nữa không phải là chỉ có tiền bình thường. Thúc thúc không cẩn thận bị bọn họ hạ độc. Nếu không, bọn họ cũng không dám phái vài người đi truy đuổi ta." Vừa nói, hắn vừa sờ ngực, trong mắt lóe lên một ít hàn quang lạnh lẻo.
A Ngốc gật đầu nói: "Bọn họ thật xấu! Thình lình cho đại thúc ăn cự độc như thế, nếu đại thúc bị độc chết, không thể ăn bánh bao nữa. Đại thúc, ngài phải cẩn thận hơn!"
Bạch y nhân nhìn ánh mắt của A Ngốc trong suốt, trong lòng thấy ấm hơn, đã nhiều năm nay, hắn toàn nhìn thấy giả dối lừa đảo, mỗi một khắc đều phải đề phòng người chung quanh. Nhưng đối mặt hài tử tốt lòng trước mắt này, hắn thật sự bỏ hết căng thẳng, có thể làm lại chính hắn. "Tiểu bằng hữu, ngươi luyện chế được ngân cầu khắc chế Vô Nhị Thánh Thủy, sư phụ ngươi nhất định là người rất tài giỏi, có thể nói cho ta biết tên ông ta không?"
A Ngốc sảng khoái nói: "đương nhiên có thể, sư phụ của ta gọi là Ca Lí Tư."
Bạch y nhân hơi giựt mình, "Ca Lí Tư? Ma viêm thuật sĩ Ca Lí Tư." Người này hắn đương nhiên biết, là một trong vài đại sư Luyện Kim Thuật Sĩ thuộc Thiên Kim Đế Quốc, nhưng trong ấn tượng của hắn, Ca Lí Tư này cũng không phải là người tốt. Mặc dù không có nghe nói hắn đã làm chuyện tà ác gì, nhưng hắn tu luyện hắc Ám Ma pháp, mà người tu luyện hắc Ám Ma pháp, đại khái tâm tánh đều âm u.
A Ngốc cao hứng nói: "Đúng vậy, đúng là Ca Lí Tư sư phụ, đại thúc, ngài nhận biết sư phụ sao?"
Bạch y nhân lắc đầu: "ta không quen biết sư phụ ngươi, chỉ là có nghe nói qua tên ông ta, ông ta quả thật là một vị Luyện Kim Thuật Sĩ có tiếng. Ông ta sao không có ở đây?"
A Ngốc kiêu hãnh nói: "Đúng vậy! sư phụ rất nổi tiếng." A Ngốc hơi buồn bả tiếp tục nói: "đáng tiếc sư phụ đã ra đi tìm một ít vật liệu đặc biệt. Sư phụ dường như không thích người lạ, đại thúc, sáng mai ngài nên rời đi. Vô Nhị Thánh Thủy kịch độc đã có ngân cầu khống chế, chỉ cần ngài tiếp tục duy trì chân khí, trong vài năm chắc là không có chuyện gì."
Bạch y nhân mỉm cười: "Sáng mai ta sẽ rời đi. A Ngốc, ngươi ở với sư phụ đã lâu chưa, ông ta đối với ngươi có tốt không?"
A Ngốc nói: "Đã gần một năm, sư phụ cứu ta từ Ni Nặc thành về đây, ông đối với ta rất tốt, từ lúc theo sư phụ, A Ngốc không bị đói qua, bây giờ mỗi ngày đều được ăn trái cây ngon, sau này sư phụ đi ra ngoài còn mang bánh bao về cho A Ngốc."
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của A Ngốc, Bạch y nhân nói: "Được rồi, A Ngốc, ngươi theo sư phụ học cái gì?"
A Ngốc nói: "Ma pháp! Sư phụ dạy ta ma pháp thuật." Với tâm tính một tiểu hài tử, A Ngốc lập tức niệm chú Hỏa Diễm thuật, từ lòng bàn tay nó dấy lên một ngọn lửa màu lam, nhất thời làm căn phòng bừng sáng lên.
Bạch y nhân gật đầu nói: "Tốt lắm, ngươi tu luyện chỉ một năm mà ma pháp đã như vậy thật không phải dễ, có thể xem như sơ cấp Ma Pháp Sư." Hắn vừa nói vừa nghĩ thầm trong lòng, nếu chỉ là tu luyện ma pháp, trên lý thuyết nó không thể có năng lực kháng cự khí tà ác Minh Vương kiếm, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, tà khí cũng không có tạo nên một chút thương tổn cho A Ngốc. Minh Vương kiếm có thể nói là vũ khí tà ác nhứt ở đại lục, không bị nó làm thương tổn, tất nhiên phải có nguyên nhân khác. Nghĩ tới đây, hắn hỏi tiếp: "A Ngốc, ngoài ma pháp, ngươi còn học qua cái gì đặc biệt nữa không?"
A Ngốc thu hồi ngọn lửa, suy nghĩ một chút, nói: "Có, ta còn có học thuộc lòng hết quyển bút ký về Luyện Kim Thuật do sư phụ ghi lại. Nếu không, hôm nay cũng không thể luyện ra ngân cầu cứu đại thúc. Ngoài ra ta không có học qua cái gì khác, A Ngốc ngu lắm ." Nó vừa nói vừa cúi đầu.
Bạch y nhân biết hài tử trước mắt này căn bản không nói dối, không thể dựa vào lời nó nói tìm được chút gì về việc nó có năng lực chống lại tà khí, "Trước khi gặp được Ca Lí Tư, ngươi ở đâu và làm gì?" Hắn vẫn không bỏ qua, tiếp tục dọ hỏi A Ngốc.
A Ngốc cúi đầu, nó mặc dù đầu óc chậm chạp, nhưng cũng hiểu được làm một tên móc túi cũng không phải là việc quang vinh, lầm bầm một hồi lâu, mới đem tao ngộ trước kia nói qua một lần.
Nghe A Ngốc tự thuật xong, Bạch y nhân cảm thấy hơi nghi ngờ, dựa vào tiêu chuẩn làm người của ma viêm thuật sĩ Ca Lí Tư, lão căn bản không có hảo tâm thu lưu A Ngốc, lại còn lấy cửu chuyển dịch tủy hoàn trân quý vô cùng cho nó ăn, Ca Lí Tư này nhất định là có mục đích khác. Mà cửu chuyển dịch tủy hoàn cũng chỉ dùng để khu trừ tạp chất trong cơ thể và củng cố kinh mạch, không thể chống lại tà khí. Dù Thần Thánh Giáo Đình tăng lữ bình thường cũng rất khó chống đở tà khí phát ra từ Minh Vương kiếm. Mà A Ngốc còn nhỏ như vậy, lại càng không thể!
"A Ngốc, ngươi qua đây cho thúc thúc nhìn."
Vâng, A Ngốc cũng không suy nghĩ nhiều, đi vài bước tới trước mặt Bạch y nhân. Bạch y nhân vươn tay nắm mạch môn A Ngốc. A Ngốc lập tức cảm giác được một luồng khí nhu hòa ấm áp đưa vào trong cơ thể, toàn thân ấm lên, thoải mái nói không nên lời.
"A! Cái này, cái này sao có thể, A Ngốc, thân thể ngươi sao lại có tánh mạng lực cường đại như thế." Cho dù phải đối mặt "Minh Vương" cũng không bị ảnh hưởng. Bạch y nhân bị nguồn hạo nhiên chánh khí nguyên chất trong cơ thể A Ngốc làm kinh ngạc. Trong cơ thể A Ngốc có ẩn hàm bừng bừng sinh cơ, nó còn nhỏ như vậy, căn bản không thể luyện được nguồn sinh lực như vậy.
A Ngốc gãi gãi đầu, nói: "Tánh mạng lực? Tánh mạng lực là cái gì? Ta không biết!"
Bạch y nhân vội vàng nói: "A Ngốc, ngươi nhanh nói cho thúc thúc nghe, ngươi có phải đã ăn qua thiên tài địa bảo gì đó không. Ca Lí Tư còn cho ngươi ăn cái gì đặc biệt khác không?"
A Ngốc suy nghĩ một chút, nói: "Không có! Ta mỗi ngày chỉ ăn ít trái cây, sư phụ còn mang về cho ta một số bánh bao, tới nay không có ăn cái gì khác."
Bạch y nhân trong lòng chợt động, nói: "A Ngốc, ngươi dẫn ta đi xem rừng trái cây một chút có được hay không." Trong nội tâm hắn bây giờ vô cùng kích động, Việc trong cơ thể A Ngốc có ẩn tàng tánh mạng lực khổng lồ đối với hắn thật sự rất trọng yếu. Mặc dù tính mệnh hắn đã được bảo vệ, nhưng cho dù lúc hoàn toàn khỏe mạnh hắn cũng không dám chắc có thể thắng địch nhân không, huống chi lúc này nhiều nhứt chỉ có thể phát huy một nửa công lực! Thù không thể không trả, đối hắn mà nói, đó là cừu hận khắc cốt minh tâm, chỉ có thể dùng máu tươi mới rửa được, hắn tưởng đã mất đi bản lĩnh báo thù. Nhưng khi hắn đã tuyệt vọng, trước mặt lại xuất hiện một khối ngọc tinh khiết chưa mài dủa như thế, hắn tin tưởng, nếu hạo nhiên chánh khí trong cơ thể A Ngốc không biến mất, bằng vào năng lực của hắn, chỉ cần trải qua một thời gian dạy dỗ, A Ngốc có thể biến thành Minh Vương thứ hai, hoàn thành tâm nguyện thế hắn. Hắn không lo lắng chút nào về tâm tính A Ngốc, hài tử trước mặt nàu, hắn nhìn thấy quá lương thiện, điều hắn biết là nguồn gốc phát ra nguồn sinh cơ lực bừng bừng trong cơ thể A Ngốc.
A Ngốc do dự: "Nhưng đại thúc, bây giờ trời đã tối rồi, sáng mai ta đưa ngài đi có được không."
Bạch y nhân lắc đầu, kiên trì nói: "Không, ngươi nên đưa ta đi bây giờ, việc này rất quan trọng đối với đại thúc. Ngươi không phải đã nói, sáng mai đại thúc phải đi sao?"
A Ngốc suy nghĩ một chút, nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi bây giờ."
Hai người ra khỏi nhà gỗ, dưới sự hướng dẫn của A Ngốc, trực tiếp đi tới bên ngoài khu rừng trái cây, bởi vì chung quanh đều bị sương mù bao phủ, ánh trăng rất khó chiếu tới nên quanh khu rừng tối đen, chỉ có thể thấy được sự vật trong vòng hai thước. A Ngốc cẩn thận thả ra một ngọn lửa, ma phát lực của nó bây giờ cũng có thể duy trì một lúc lâu. "Đại thúc, sau khi tiến vào trung rừng, ngài nên theo sát ta, bên trong rất tối dễ dàng bị lạc đường."
Sau khi vào trong rừng trái cây, Bạch y nhân không ngừng dò hỏi công hiệu của mọi loại trái cây, nhưng sau một giờ hắn cũng không có phát hiện điều mình muốn tìm nên không khỏi có chút thất vọng.
"Bỏ đi, A Ngốc, chúng ta trở về đi." Bọn họ đã đi vào khá sâu trong rừng, dù với công lực của Bạch y nhân cũng rất khó phân biệt được phương hướng.
A Ngốc gật đầu, ngáp một cái, nói: "Mệt quá! Về ngũ mốt giấc cho khỏe. Đại thúc, ngài đừng tùy tiện hái trái cây ăn, ở đây có rất nhiều trái cây độc. Hôm trước ta không cẩn thận ăn nhằm hai trại, đau bụng một thời gian dài, chợt nóng chợt lạnh, thật vất vả mới khỏe lại."
Bạch y nhân run lên trong lòng, hỏi: "A Ngốc, ngươi có biết đã ăn phải trái cây gì không?"
A Ngốc lắc đầu, nói: "Không biết, ngày đó ta vốn là muốn đến đây hái trái cây về dùng, vừa tiến vào rừng, đã ngữi thấy một mùi thơm ngát đặc biệt. Sáng sớm, ta thường hay bị đói, nên theo mùi thơm đi tìm, ……" A Ngốc đem tao ngộ hôm nói ra, mặc dù nó biểu đạt không được rỏ ràng, nhưng Bạch y nhân cũng có thể nghe hiểu được hết.
Nghe xong A Ngốc tự thuật, Bạch y nhân kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, một lúc lâu mới thở dài nói: "Thiên ý, đúng là thiên ý! Không ngờ Vãng Sanh quả ta bỏ công tìm kiếm nhiều năm lại chui tọt vào bụng ngươi."
A Ngốc hỏi: "Đại thúc, trái cây ta ăn kêu là Vãng Sanh quả sao? Trong bút ký của Ca Lí Tư sư phụ cũng không có ghi lại, nguyên lai là ngài biết. Vãng Sanh quả có tốt không! Sao ta ăn vào bị đau bụng như vậy?"
Bạch y nhân cười khổ nói: "Điều này không có thể giải thích bằng một hai câu, đi thôi, chúng ta đi về trước đã." Vãng Sanh quả, Vãng Sanh quả, nếu trước khi bị trúng độc mà ta tìm được ngươi, có lẽ ta đã có thể đột phá chướng ngại sư phụ nói lúc trước, vậy ta đâu còn phải sợ ai. Aaa, thật không nghĩ tới, Vãng Sanh quả đoạt thiên tạo địa không ngờ lại sinh trưởng ở chỗ này.
Trở lại nhà gỗ, A Ngốc ngồi khoanh chân trên một cái ghế lớn, nhìn Bạch y nhân nói: "Đại thúc, ta muốn đả tọa. Ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm."
Bạch y nhân nói: "A Ngốc, ngươi chờ một chút, đại thúc có điều muốn nói với ngươi."
A Ngốc lo lắng hỏi: "Đại thúc, ngài sao vậy, sắc mặt sao kém như thế! Có phải độc tính Vô Nhị Thánh Thủy lại phát tác."
Bạch y nhân lắc đầu, thở dài một hơi, nói: "Không phải độc Thánh Thủy phát tác. A Ngốc, đại thúc tên là Âu Văn, ngươi phải nhớ kỹ. Vãng Sanh qua ngươi ăn hôm trước rất quan trọng với đại thúc. Nhưng, ôi, nó đã bị ngươi ăn, đại thúc hy vọng có thể nhận ngươi làm đồ đệ, bởi vì môn chân khí đại thúc tu luyện cần Vãng Sanh quả mới có luyện thành tột đỉnh. Ngươi có nguyện ý cùng đại thúc đi khỏi nơi này không? Đại thúc có rất nhiều tâm nguyện phải hoàn thành, nhưng ngươi cũng biết, công lực đại thúc bây giờ đã bị Vô Nhị Thánh Thủy hạn chế, căn bản không cách nào hoàn thành những tâm nguyện này nữa, nên đại thúc hy vọng ngươi có thể kế thừa y bát của ta, sau này giúp đại thúc hoàn thành những tâm nguyện này. Ngươi có nguyện ý không?"
A Ngốc vội lắc đầu: "Không, đại thúc, ta không thể đi theo ngài. Nếu ta đi, chỉ còn lại một mình sư phụ sẽ buồn hơn! Đáng tiếc cái trái đó ta đã ăn, không thể nhả ra. Hay là ngày mai chúng ta lại đi vào trong rừng tìm kiếm, có lẽ còn có nữa?"
Âu Văn không khỏi ngầm cười khổ, thiên tài địa bảo như Vãng Sanh quả này, nếu có thể tùy tiện gặp phải cũng sẽ không có trân quý như thế. Hắn không nghĩ tới có người lại cự tuyệt thỉnh cầu ý thu đồ đệ của hắn. Cái mà bao nhiêu người cầu cũng cầu không được! Nhưng hy vọng của hắn hoàn toàn ký thác trên người hài tử trước mắt này, nếu nó không đi theo hắn, hắn mặc dù có thể sống sót, nhưng tâm nguyện của hắn lại thủy chung không cách nào hoàn thành, "A Ngốc, ngươi hãy suy nghĩ lại một chút?"
A Ngốc lắc đầu, nói: "Không, ta không cần nghĩ thêm, đại thúc, ta tuyệt đối sẽ không rời bỏ Ca Lí Tư sư phụ, sư phụ tốt với ta như thế, ta làm sao có thể ra đi bỏ lại ông một mình." Mặc dù nó rất có hảo cảm dối với trung niên nhân tên Âu Văn đối diện trước mặt này, nhưng nó cũng tuyệt đối sẽ không vì một ít hảo cảm này mà rời xa sư phụ của nó.
Âu Văn sắc mặt hơi đổi, trên mặt nhất thời phủ lên một tầng sương lạnh, "A Ngốc, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi xem là ta lợi hại hay Ca Lí Tư sư phụ ngươi lợi hại hơn."
Trước mắt A Ngốc nhất thời hiện lên tình cảnh hai gả Hắc y nhân biến thành xác khô trong rừng hôm qua, thân thể nó không khỏi run lên, nói: "Dường như, dường như là ngài lợi hại hơn một chút."
Âu Văn hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, danh hiệu Minh Vương của ta cũng không phải tự nhiên mà có, người chết ở trên tay ta không có một ngàn cũng có tám trăm, mặc dù ta vì khắc chế Vô Nhị Thánh Thủy cự độc, không thể phát huy toàn bộ công lực, nhưng để đối phó ma pháp sư như Ca Lí Tư sư phụ ngươi, một chiêu là đủ rồi. Ngươi có tin không?" Hắn tiện tay vung lên, một đấu khí màu trắng chợt lóe lên rồi biến mất, cái ghế bên cạnh không một tiếng động đã mất đi một góc.
A Ngốc từ trên ghế đứng lên, run sợ nhìn Âu Văn trước mặt, lui về phía sau vài bước, nói: "Đại, đại thúc, ngài, ngài muốn làm gì?"
Âu Văn đưa tay phải khe khẽ vuốt ngực, nghiêm nghị nói: "Ta không muốn làm gì. Nếu ngươi không cùng ta đi, ta nghĩ, Ca Lí Tư sư phụ ngươi sợ rằng cũng sẽ biến thành thây khô như Diệt Lục và Diệt Thập vậy. A Ngốc, ngươi muốn đi theo ta, hay là muốn nhìn thấy Ca Lí Tư sư phụ ngươi bỏ mạng." Âu Văn nhìn ra, địa vị Ca Lí Tư rất quang trọng trong lòng đứa nhỏ trước mắt này, hắn cũng là vạn bất đắc dĩ mới dọa A Ngốc, hài tử này đối hắn thật sự là quá trọng yếu.
A Ngốc đứng yên lặng một chút, hai mắt chợt đỏ lên, khóc lớn một tiếng rồi quỳ xuống trên mặt đất, cầu khẩn: "đại thúc, đại thúc, ngài đừng giết Ca Lí Tư sư phụ, A Ngốc van cầu ngài. Ngài muốn A Ngốc làm cái gì cũng được, xin đừng giết sư phụ, có được không." A Ngốc vốn tâm tính thuần khiết chất phác, sao đấu lại "Minh Vương" Âu Văn này.
Âu Văn mừng thầm trong lòng, vẻ căn thẳng trên mặt nhất thời giảm xuống, nói: "A Ngốc, thúc thúc tuyệt đối sẽ không hại ngươi, cũng không muốn giết Ca Lí Tư sư phụ ngươi. Chỉ cần ngươi đi theo ta, đại thúc cam đoan, Ca Lí Tư sư phụ ngươi nhất định có thể sống bình an. mặc dù tạm thời ngươi cùng Ca Lí Tư tách ra, nhưng sau này ngươi học xong bản lĩnh của đại thúc, cũng có thể trở về tìm ông!"
A Ngốc ủy khuất cúi đầu, nó thật sự không nguyện ý cùng Ca Lí Tư tách ra, khóc lóc một hồi lâu, mới nói: "Đại thúc, ta đi với ngươi, nhưng ngươi nhất định không được thương tổn sư phụ, được không?"
Âu Văn có chút không đành lòng, hắn thật không nghĩ ra, với tâm tính ma viêm thuật sĩ, sao có thể làm cho hài tử này một lòng đối với ông ta như vậy. chỉ là hắn không rõ, A Ngốc từ nhỏ thụ quá nhiều khổ sở, chỉ cần người khác đối với nó tốt một chút, nó cũng ghi tạc thật sâu trong lòng. Âu Văn gật đầu nói: "Ta chưa từng nói không giữ lời, ngươi yên tâm đi. Huống chi, chỉ cần ngươi cùng đi theo ta, chúng ta mỗi ngày ở cùng một chỗ, ngươi cần gì phải lo lắng. Bất quá, ta có chuyện quan trọng cần nói với ngươi trước, nếu ngươi nửa đường trốn đi, ta sẽ trực tiếp trở lại nơi này, Ca Lí Tư sư phụ ngươi có kết quả gì, không cần ta nói ngươi cũng rỏ."
A Ngốc nức nở nói: "Ta, ta nhất định sẽ không trốn đi, đại thúc, chờ ta học xong cái gì đó ngài dạy, ngài thật sự sẽ cho ta quay lại đây không?"
Âu Văn ôn hòa nói: "Vâng, ta vừa nói qua, ta chưa từng có thói quen nói dối. Về phần ngươi chừng nào thì đạt tới yêu cầu của ta, cần phải xem sự cố gắng của bản thân ngươi."
A Ngốc gật đầu nói: "Ta, ta nhất định học tốt. Ta ……" Nó vừa nói vừa nghĩ có một thời gian rất lâu không thể cùng một chỗ với Ca Lí Tư, không khỏi khóc rống lên.
Âu Văn cũng không có khuyên can, để A Ngốc tùy ý ngồi trên đất phát tiết, không biết qua bao lâu, A Ngốc như thấm mệt, cứ ngồi như vậy dựa tường, đi vào mộng đẹp, trên mặt nó vẫn còn đọng vài giọt nước mắt trong suốt. Âu Văn than nhẹ một tiếng, ôm A Ngốc đến để trên giường, cười cười tự giễu, ta Âu Văn có lúc cũng phải giả dọa một tiểu hài tử. Chủ thượng, tất cả đều là tại ngươi! Ngươi chờ đó, khi đồ đệ ta A Ngốc bước vào xã hội, cũng là lúc tử kỳ ngươi không còn xa. Lỵ Lỵ, ngươi hãy yên nghỉ, đại ca nhất định sẽ thay ngươi báo thù.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ngũ dậy A Ngốc không có khóc nữa, nó chỉ yên lặng thu nhặt vài thứ quân áo Ca Lí Tư mua cho nó lúc mới tới đây làm thành một cái bọc nhỏ, mang mười một thuốc màu bạc luyện ra ngày hôm qua còn thừa bỏ vào trong bao, lại hái thêm một giỏ trái cây, ngồi một bên lẳng lặng ăn.
Âu Văn phá vở yên lặng, nhìn A Ngốc nói: "Bắt ngươi đi theo ta, có phải làm khó ngươi?"
A Ngốc đưa mắt nhìn Âu Văn, lắc đầu, thấp giọng nói: "đại thúc, chúng ta lúc nào thì đi."
Âu Văn hít một hơi không khí, đem thanh kiếm bảng to mang sau lưng, nói: "Chúng ta đi bây giờ. Ta biết ngươi hận ta phá hủy cuộc sống an bình của ngươi, nhưng ta cũng chỉ là bắt đắc dĩ."
A Ngốc đưa mắt nhìn Âu Văn, hình tượng tốt về Âu Văn đã không còn tồn tại trong tâm linh nhỏ của nó nữa, nó bây giờ đối với Âu Văn chỉ có lòng căm ghét như với Lê Thúc lúc trước . "Đại thúc, ngày có thể cho ta lưu lại cho sư phụ một phong thơ?"
Âu Văn gật đầu nói: "Có thể, ta cũng muốn lưu lại cho sư phụ ngươi một phong thơ, ngươi tìm giấy bút mang lại cho ta."
A Ngốc mặc dù trong lòng có hơi không rõ, nhưng nó vẫn rất nhanh mang giấy bút tới cho Âu Văn, rồi ngồi bên cạnh Âu Văn bắt đầu viết thư cho Ca Lí Tư.
Âu Văn trầm ngâm một chút, sau khi viết xong một phong thư ngắn, đặt bức thư trên đầu giường và dằn lại bằng một tảng đá mang từ bên ngoài vào, "A Ngốc, viết xong chưa, chúng ta đi được rồi, sư phụ ngươi nhìn thấy phong thư này sẽ biết ngươi được an toàn. Nếu nhanh, có lẽ chỉ vài năm sau là ngươi có thể quay lại đoàn tụ cùng ông ta."
A Ngốc cúi đầu không nói gì, cầm bức thư trong tay đặt dưới tảng đá, vài giọt nước mắt nhất thời rơi xuống thấm ướt bức thư, sau đó mang bọc hành lý nhỏ trên lưng đi ra khỏi phòng. Âu Văn đi theo ra ngoài, chỉ thấy A Ngốc đứng yên lặng trước nhà gỗ, trong lòng hắn không khỏi xót xa, nhưng được rèn luyện nhiều năm dài khiến hắn rất kiên định, hắn, tuyệt đối sẽ không bởi vì mềm lòng nhất thời mà có quyết định sai lầm. "Tốt lắm, A Ngốc, chúng ta nên đi nhân lúc trời còn sớm."
A Ngốc vâng một tiếng, sờ bánh bao bằng bạc trong lòng, nhìn nhà gỗ nói lớn: "Sư phụ, A Ngốc đi đây, ngài nên khá bảo trọng! A Ngốc nhất định sẽ nhanh quay lại với ngài." Nói xong, nó quỳ trên mặt đất, cung kính hướng nhà gỗ [dập đầu lạy ba cái mới đứng lên.
"Đại thúc, ta, ta không biết đường đi ra khỏi khu rừng, từ khi tới nơi này, ta chưa từng đi ra ngoài."
Âu Văn mỉm cười, nói: "Chỉ cần ngươi mang ta trở lại chổ ngươi cứu ta lúc trước, ta tự nhiên có biện pháp mang ngươi đi ra ngoài."
Chút hy vọng cuối cùng của A Ngốc cũng đã biến mất, nó chỉ đành hy vọng Ca Lí Tư có thể trở về nhanh một chút để cứu nó, nhưng lại sợ Ca Lí Tư bị Âu Văn giết chết. Nó mang theo Âu Văn tiến vào trong sương mù dày đặc. Nó sao cũng không nghĩ đến, từ nay về sau, nó cũng không còn nhìn thấy sư phụ - ma viêm thuật sĩ Ca Lí Tư nữa.
Ra khỏi khu sương mù, A Ngốc mới cảm giác được nó thật sự lưu luyến cuộc sống nơi này, ở chỗ này không cần đi dắt cá, mỗi ngày đều có thể ăn trái cây ngon, Ca Lí Tư sư phụ lại "quan tâm" tới nó, tất cả sự vật nơi này đều được khắc thật sâu trong đầu nó.
Âu Văn quả nhiên giữ lời, khi A Ngốc dẫn hắn đi tới nơi lúc trước hắn cùng đám Hắc y nhân đánh nhau chết sống, hắn nhanh chóng nhận rỏ phương hướng, qua nữa ngày đã mang theo ra khỏi khu rừng rậm. Ra khỏi rừng rậm, A Ngốc lại thấy được ánh mặt trời lần nữa, ánh sáng mãnh liệt làm nó có chút không thích nghi được, mặc dù thân thể bị ánh nắng chiếu vào trở nên ấm áp, nhưng trong lòng nó lại lạnh như băng.
Năm ngày sau khi Âu Văn cùng A Ngốc rời đi.
Đây là một phòng lớn âm u, ánh sáng hôn ám khác thường, khiến rất khó thấy rõ cảnh vật trước mặt ngoài một thước. Trong phòng có chín người đứng, đúng là chín người còn sót lại trong đám Hắc y nhân đuổi giết "Minh Vương" Âu Văn lúc trước. Bọn họ đứng lẳng lặng ở giữa phòng, cúi đầu, không ai động đậy chút nào. Cả phòng tràn ngập không khí quỷ dị.
Một thanh âm hư vô mờ ảo phảng phất từ bốn phương tám hướng truyền đến "Diệt Nhất, các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chưa? Diệt Lục, Diệt Thập, Diệt Thập Nhứt có phải đã chết không?"
Diệt Nhất đáp với thanh âm trầm thấp: "Hồi bẩm chủ thượng, nhiệm vụ đã thất bại, mặc dù "Minh Vương" bị trúng Vô Nhị Thánh Thủy kịch độc, nhưng hắn vẫn có thể phát ra Minh Vương kiếm, chúng tôi không phải là đối thủ."
"Hừ? Nếu các ngươi không phải là đối thủ của hắn, tại sao có thể còn sống trở về, chưa từng có người sống sót dưới Minh Vương kiếm."
Thanh âm nọ mặc dù vẫn hư vô mờ ảo như cũ, nhưng trên người Diệt Nhất đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn cố gắng bảo trì thanh âm, giải thích: "Chủ thượng, "Minh Vương" dù sao cũng là người chỉ huy chúng tôi trước kia, hắn nói vì nghĩ tình trước kia nên tha cho chúng tôi một lần, cho nên chúng tôi mới có thể còn sống quay lại đây."
"Vậy sao? Ngươi đem cả quá trình nói cho ta nghe."
"Dạ, chủ thượng, vốn chúng tôi đuổi giết "Minh Vương" đến tận một khu rừng rậm ngoài tỉnh Ngõa Lương, đã chiếm được thượng phong, ngay khi chúng tôi sắp đắc thủ, ……" Diệt Nhất đem cả quá trình xảy ra hôm đó kể lại một lần. "Thi thể Diệt Lục, Diệt Thập và Diệt Thập Nhứt còn để bên ngoài."
"A - , Diệt Nhất, thời gian ngươi nhập hội cũng không ngắn, việc này không giống ngươi lúc bình thường! Làm một sát thủ, nên bình tĩnh phân tích tình thế. Ta hiểu được ý ngươi, không muốn hy sinh không ý nghĩa, nhưng ngươi có nghĩ tới không, theo tâm tính của "Minh Vương", hắn sao lưu lại các ngươi về đây báo tin? Nếu hắn lúc đó có năng lực giết các ngươi, các ngươi cũng đã biến thành xác khô dưới Minh Vương kiếm. Người trúng phải Vô Nhị Thánh Thủy sẽ có kết quả gì chẳng lẻ ngươi còn không rõ sao? Mặc dù "Minh Vương" công lực cao thâm, nhưng bị đại lục đệ nhất kịch độc ăn mòn cơ thể, hắn còn có thể đối phó các ngươi dễ dàng như thế sao? Ngươi chớ quên, các ngươi thuộc tổ Diệt Sát chính là tinh anh của tổ chức. Có lẽ, sau khi các ngươi đi khỏi, "Minh Vương" đã không còn chống chọi nỗi kịch độc trong cơ thể. Nếu các ngươi chịu kiên trì trong chốc lát, có lẽ đã có thể mang hắn trở về. Diệt Nhất, các ngươi đã phạm sai lầm quá lớn."
Mồ hôi không ngừng từ trên trán chảy xuống, sau một lúc lâu Diệt Nhất mới nói: "Chủ thượng, ta, ta biết lỗi rồi, Xin ngài cho chúng tôi một cơ hội lập công chuộc tội, để chúng tôi trở lại khu rừng rậm, nhất định mang "Minh Vương" trở về gặp ngài." Thủ đoạn của chủ thượng hắn từng thấy qua, bọn họ dù không sợ chết, nhưng cũng rất sợ hãi mấy hình phạt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.