Thiện Lương Tử Thần

Chương 7: Minh Vương Nhất Thiểm




Bạch y nhân hừ lạnh, cất tiếng khàn khàn, "Ngươi cho ta là đứa bé năm ba tuổi sao? Cho dù ta theo các ngươi trở về thì thế nào. Ngươi cho là tên cầm thú đó sẽ có thuốc giải vô nhị thánh thủy sao? Ngươi đừng quên, vô nhị thánh thủy chính là thiên hạ đệ nhất kỳ độc, không có thuốc giải. Cho dù hắn có thuốc giải, ta cũng tuyệt đối sẽ không trở về luồng cúi hắn nữa, ta hận không thể ăn thịt, uống máu hắn, ta chỉ là tự mình hối hận tại sao lại ngu ngốc vậy, đến lúc đó mới nhìn rỏ chân diện mục của hắn. Các ngươi đi đi, thấy các ngươi theo ta lâu như vậy, ta cho các ngươi một con đường sống. Diệt thập nhất đã chết, chẳng lẻ các ngươi nguyện ý cùng làm oan hồn như hắn sao?"
Bởi vì bọn họ đều đình chỉ hành động, đứng tại chỗ, A Ngốc miễn cưỡng có thể thấy rõ, Nhóm người này trên mặt đều có mang một cái khăn che mặt, kể cả Bạch y nhân được gọi là Minh Vương, không thể nhìn thấy dung mạo. Nó không khỏi chấn động khi nghe được tên vô nhị thánh thủy, đó là độc dược duy nhất không có thuốc giải ghi trên quyển bút ký của Ca Lí Tư. Mấy ngày trước Ca Lí Tư từng có nói qua, lão từng chuyên tâm nghiên cứu vô nhị thánh thủy một thời gian rất lâu, vô nhị thánh thủy trân quý phi thường, chỉ hoàng cung Thiên Kim đế quốc mới còn có một ít, chỉ được hoàng đế sử dùng xữ tử trọng thần. Trong bút ký, Ca Lí Tư rất quý trọng vô nhị thánh thủy, lão còn nói, tên vô nhị thánh thủy còn ám chỉ là độc dược độc nhất vô nhị, phương pháp chế ra đã bị thất truyền, vô nhị thánh thủy còn lại rất ít trên đại lục, một giọt trị giá tới một ngàn viên kim cương. Nếu nhỏ một giọt vô nhị thánh thủy vào trong nước, độc tính có thể làm cho một nửa dân ở một thành lớn biến thành vong hồn. Người nhiểm phải vô nhị thánh thủy, chỉ có thể áp chế bằng công lực, nhưng cũng không có cách nào ép hết ra ngoài, một khi công lực tiêu hao, sẽ bị độc khí công tâm mà chết, toàn thân, kể cả bộ xương ở bên trong hóa thành một vũng nước độc màu lam.
Hắc y nhân nói: "Lão Đại, nói thật nhe, chúng ta đều rất phục ngươi, mặc dù chưa từng chánh thức thấy mặt nhau, chúng ta căn bản không địch nổi Minh Vương kiếm của ngươi, Diệt nhất ta dám nói, ở đại lục người có thể đối kháng cùng lão Đại ngươi rất ít. Nhưng ngươi bây giờ dùng hơn phân nửa công lực để áp chế hiệu lực của thánh thủy, tuyệt đối không thể nào kiên trì thời gian quá dài, ngươi không thể sử dụng Minh Vương kiếm, làm sao có thể giết hết chúng ta. Ngươi nói thật không sai, thánh thủy quả thật không có giải dược, nhưng với công lực của ngươi, chỉ cần có chúng ta ở một bên hổ trợ, áp chế vài năm chắc là không có vấn đề gì. Ngươi cần gì phải chịu chết. Chúng ta không biết chuyện gì xảy ra giữa ngươi và chủ thượng lúc đó, giờ cũng không muốn biết, chúng ta chỉ muốn mang ngươi về. Lão Đại, ngươi phải biết tính tình của chủ thượng, nếu chúng ta tay không trở về, chúng ta nhất định sẽ bị hình phạt, so với cái chết còn đáng sợ hơn."
"Minh Vương" đột nhiên thở dài một cái, nói: "Nếu các ngươi cứ chấp mê không tỉnh như thế, vậy đừng trách ta lòng dạ độc ác." Hắn tiện tay đâm thanh kiếm to bảng vào mặt đất, hơn nửa thân kiếm không tiếng động cắm vào trong mặt đất. Tay phải đặt trên ngực, lẳng lặng nhìn mười một hắc y nhân trước mặt.
Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại khiến mười một hắc y nhân nọ kiêng kỵ dị thường, đồng thời lui về phía sau ba bước, giơ] liễu trách kiếm trong tay lên. Trong mắt toát ra thần sắc hoảng sợ, tựa như nhìn thấy gì một việc rất đáng sợ.
Bạch y nhân sậm mặt nói: "Các ngươi tưởng rằng vì vô nhị thánh thủy ta không thể sử dụng Minh Vương kiếm sao? Nếu các ngươi bức người quá đáng, thì đừng trách ta không khách khí."
"Chờ một chút. Minh Vương lão Đại, ngươi thật sự còn có năng lực sử dụng Minh Vương kiếm sao?"
Bạch y nhân hừ lạnh một tiếng, một cổ khí tà ác vô cùng lạnh lẻo từ người hắn nhanh chóng lan ra, cây cối trong phương viên trăm thước chung quanh cũng có chút run rẩy, tiếng lá cây kêu sột soạt như rên rỉ.
Mười một gã Hắc y đồng thời ngưng tụ trách kiếm, mắt lóe quang mang như cùng đợi cái gì.
A Ngốc đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lãnh, khí băng hàn tà ác nọ thông qua lỗ chân lông không ngừng nhập vào trong cơ thể. Tự nhiên nó thấy rùng mình, thầm nghĩ trong lòng, người này thật là khủng khiếp! Lúc đó tà khí ngập trời, A Ngốc toàn thân không ngừng run rẩy, ngay khi nó nhịn không được muốn kêu to lên, trong cơ thể đột nhiên dâng lên một cổ hòa khí khu trục tà khí khiên cơ thể nó thở nên ấm áp, thư thái hơn nhiền.
Mười một gã Hắc y đồng thời đứng lên, trách kiếm trên tay phát ra quang mang mãnh liệt, cùng hướng ngực Bạch y nhân công tới.
"Minh Vương nhứt thiểm thiên - địa - động -." Thân ảnh Bạch y nhân đột nhiên lóe lên rồi biến mất. Một điểm quang mang màu lam từ thân ảnh hắn vừa hiện ra đã biến mất. Khí tà ác từ trên người hắn chợt bùng lên bao phủ hoàn toàn thế công của đám Hắc y nhân ở bên trong.
Khi tà khí được thu lại, đám Hắc y nhân đã trở lại vị trí vừa rồi, Bạch y nhân cũng như trước đứng phía sau thanh kiếm bảng to, bọn họ như không hề di động.
Bịch, bịch. Không có điềm báo trước, hai gã Hắc y ở ngoài cùng bên phải không một tiếng động ngã xuống. Thân thể bọn họ phảng phất như bị hấp khô, trong nháy mắt biến thành một xác chết khô héo.
Thanh âm Diệt nhất trầm thấp như trước, nhưng hơi run rẩy, "Ngươi, ngươi, Minh Vương kiếm, có phải là Minh Vương nhứt thiểm không?" Thế công kích hủy thiên diệt địa vừa rồi sớm đã đoạt đi tâm chí hắn, khí tà ác lạnh như băng không ngừng đánh vào kinh mạch trong cơ thể hắn. Hắn đã không còn tin tưởng có thể chống lại người trước mặt nữa. Hắn tuy không sợ chết, nhưng không muốn hy sinh vô ích.
Tay phải Bạch y nhân vẫn đang đặt ở trước ngực, lạnh nhạt nói: "Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên có người chứng kiến Minh Vương kiếm còn có thể sống. Niệm tình ngày xưa chúng ta từng ở chung, các ngươi đi đi. Trở về hẳn là có thể ăn nói. Ta hôm nay không muốn giết người nữa."
Diệt nhất liếc nhìn thi thể Diệt lục và Diệt thập, cắn răng căm hận nói: "Mang thi thể bọn họ. Chúng ta đi." Hắn chỉa xuống đất một chân, nhảy đến mang xác Diệt thập nhất trước mặt Bạch y nhân lên. Đám Hắc y nhân còn lại cũng không ai nói gì, hai người trong số mang xác Diệt lục và Diệt thập dưới nách, chín người còn lại vẫn duy trì đội hình chỉnh tề, từ từ lui về phía sau, biến mất trong sương mù.
Bạch y nhân mĩm cười tự giễu: "Không ngờ, "Minh Vương" ta cũng có một ngày phải dựa vào mưu kế để bảo vệ tánh mạng." Hắn nhoáng người lên một chút, nắm lấy thanh kiếm bảng to cắm trước mặt mới ổn định được thân thể, "Vô nhị thánh thủy thật là lợi hại! Ta phải chết ở chỗ này sao?" Thân thể hắn mềm nhũn, ngã xuống một bên.
Bạch y nhân vốn miễn cưỡng bằng vào chân khí tinh thuần của mình ngăn chặn độc tính vô nhị thần thủy, nhưng vì để đuổi đi đám Hắc y nhân kia, không thể không thúc dục chân khí sử dụng tuyệt học, nên không cách nào áp chế độc tính, hắn rốt cục cũng không còn kiên trì được nữa.
A Ngốc lẳng lặng nhìn hết thảy mọi việc phát sinh trước mắt, xoa xoa hai mắt, màn kịch vừa rồi như không phải thật, khí tà ác dị thường nọ vẫn còn lưu lại dấu vết trong nội tâm nó, nó cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua có người có thể phát ra công kích cường đại như thế. Tà khí hắc viêm sư phụ Ca Lí Tư sử dụng căn bản không thể nào so sánh với Bạch y nhân trước mặt này. Nếu không phải Bạch y nhân nọ đang té xỉu sờ sờ cách đó không xa trước mặt, nó nhất định tưởng rằng đang nằm mơ. Nhưng nó lại không biết, chính nó vừa lượm lại được một cái mạng, tà khí tản ra từ trên người Bạch y nhân kể cả cao thủ như Diệt nhất còn bị ảnh hưởng, huống chi thân thể đơn bạc như A Ngốc, nếu không phải nhờ sinh cơ không dứt vãng sanh quả giúp nó xua đi khí tà ác, nó bây giờ đã sớm chết vì kinh mạch thác loạn.
Một lúc lâu sau A Ngốc từ từ tỉnh táo lại, nó chậm rãi đứng lên, từng bước đi về phía Bạch y nhân nọ. Nó muốn nhìn một chút xem người ăn phải vô nhị thánh thủy Ca Lí Tư sùng bái rốt cuộc phát sinh tình huống gì.
Khoảng cách trăm thước ngắn ngủn nhưng A Ngốc lại đi năm phút mới tới, có có thể nghe được trống ngực rõ ràng, dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé chưa tới mười hai tuổi, việc xảy ra vừa rồi chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung. Ba tánh mạng đang sống sờ sờ, đã dễ dàng tiêu mất.
A Ngốc rốt cục cũng đi tới bên cạnh Bạch y nhân, nó ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn Bạch y nhân. Trên mặt Bạch y nhân vẫn bị che bằng cái khăn trắng, chỉ lộ ra hai con mắt. Người hắn như đang run rẩy một chút.
"Chưa chết." A Ngốc bị dọa té ngồi trên mặt đất, người này còn chưa có chết?
Bạch y nhân cũng không có động đậy, vẫn hơi run rẩy như cũ. A Ngốc chợt nghĩ thầm, theo lời sư phụ Ca Lí Tư người này phải có công lực thâm hậu. Hắn nhất định là dùng công lực ngăn chặn độc tính vô nhị thánh thủy trong cơ thể mới có thể kiên trì cho đến bây giờ. Mặc dù Ca Lí Tư sư phụ không tìm được vô nhị thánh thủy giải dược, nhưng đã nghĩ ra một phương pháp có thể tạm thời khắc chế độc tính, chỉ là không tìm được vô nhị thánh thủy nên chưa thí nghiệm qua. Ca Lí Tư từng nói nếu có thể chết dưới vô nhị thánh thủy coi như là một loại phúc khí, lão thường tiếc nuối vì chưa thí nghiệm ra phương pháp chính thức ức chế độc tính.
Cứu hắn không? thiện niệm trong lòng A Ngốc từ từ dâng lên, hắn cẩn thận gở cái khăn che mặt Bạch y nhân. Hiện ra trước mắt nó là gương mặt một trung niên gầy, anh tuấn. Da Bạch y nhân khá trắng, hai hàng lông mày kiếm xéo lên tận thái dương, mũi thẳng miệng rộng, trên mặt có một lớp khí màu xanh nhàn nhạt, làn khí màu xanh vẫn không ngừng bay lên, Bạch y nhân cắn chặt hàm răng, như đang bị hãm trong thống khổ vô tận.
A Ngốc nhìn phải nhìn trái, làm sao cũng nhìn không ra nam tử trung niên trước mặt này là người xấu, hắn còn ngây thơ nghĩ rằng bọn người mặc quần áo đen vừa rồi nhất định là người xấu, mà Bạch y nhân này vì tự vệ mới giết người. Cứu hắn, thuận tiện giúp Ca Lí Tư sư phụ thí nghiệm coi phương pháp ức chế vô nhị thánh thủy có hữu hiệu hay không. Nhưng nó không nghĩ qua, nếu Bạch y nhân tỉnh lại, có thể gây bất lợi cho nó hay không.
Nghĩ tới đây, A Ngốc không còn do dự, hắn biết rất rõ ràng nếu chờ lâu hơn, người trước mặt này không thể cứu được nữa. Nó cố gắng kéo cánh tay Bạch y nhân để lên trên đôi vai nhỏ của nó.
Nặng quá! A Ngốc đem hết toàn lực kéo, nhưng chỉ di chuyển Bạch y nhân một chút, nó thử lại vài lần, nhưng vẫn như cũ không có cách nào di động người hắn xa. Làm sao bây giờ? A Ngốc ngồi chồm hổm lau mồ hôi trên trán bên cạnh Bạch y nhân, yên lặng hồi lâu không biết làm sao.
A! Không thể kéo hắn về, cứu hắn ở chỗ này cũng tốt. Ta thật sự là một ngốc tử. A Ngốc tự gõ đầu một cái rồi xoay người chạy về nhà gổ.
Trở về nhà gổ, A Ngốc chạy thẳng vào phòng thí nghiệm của Ca Lí Tư, sớm đã thuộc lòng quyển bút ký nó biết rỏ phải dùng dược liệu gì để áp chế vô nhị thánh thủy.
"Tốt, ngân mẫu ba lượng, thủy tinh phấn một lượng, diệt tâm thảo nữa lượng, ôi chao, sư phụ có nói diệt tâm thảo này rất độc, sao lại dùng tới nữa lượng nhiều vậy, mặc kệ, dù sao sư phụ nhất định đúng. thanh ky sương một lượng bốn phân, huân phong thảo một lương ba phân, ……" A Ngốc cẩn thận tìm đủ dược liệu ghi trong bút ky, bỏ chúng vào trong cái tiểu đỉnh. Kế đến cho thêm vào một ít nước trong, sau đó trộn vài cái.
"Sư phụ, ông quay lại cũng không nên trách A Ngốc! Con vì cứu người mới dùng đồ của ông." A Ngốc đôn hậu không bao giờ quên lời Ca Lí Tư dặn dò lúc trước.
Xoa xoa hai tay, A Ngốc có chút hưng phấn tự nhủ: "Tốt lắm, ta nên bắt đầu. Hởi các phần tử lửa tràn ngập trong thiên địa! Hãy ban cho ta lực lượng thiêu đốt của các ngươi, lấy tên ta, cho ta mượn sức mạnh của các ngươi, xuất hiện, ngọn lửa nóng bỏng." Theo sau tiếng hô của nó, một ngọn lửa xanh nhỏ từ từ xuất hiện trên tay A Ngốc, nó cẩn thận duổi tay để dưới cái đỉnh, tập trung tinh thần, khống chế ngọn lửa không ngừng đun nóng tiểu đỉnh.
Vì luyện tập không ngừng, A Ngốc bây giờ đã tương đối thuần thục Hỏa Diễm thuật, ngồi tọa hơn mười tháng nó đã có thể dễ dàng khống chế độ nóng ngọn lửa, chỉ trong chốc lát nước trong tiểu đỉnh đã sôi ùn ục. A Ngốc biết, trong số dược liệu này, chỉ có ngân mẫu là rất khó nấu chảy, cho nên nó đã để một ít tốc dong phấn (phấn trợ nấu chảy) Ca Lí Tư đặc chế trên ngân mẫu. Dù vậy cũng hao phí hết một giờ mới dung hợp hoàn toàn các dược liệu.
A Ngốc dùng tay kia lau một chút mồ hôi trên đầu, thở một hơi dài, với trình độ ma pháp lực của nó hiện tại, sử dụng Hỏa Diễm thuật cả một giờ đã là giới hạn. Hơi nước bốc lên rốt cục cũng đông lại, A Ngốc hài lòng nhìn chất lỏng sền sệt màu bạc trước mắt, lấy ra từ trong tủ một cái khuông bạc, sau đó cẩn thận đổ chất lỏng trong tiểu đỉnh vào trong cái khuông đó.
A Ngốc cẩn thận để cái khuông bạc đã trở nên nóng vì chất lỏng vào trong một chậu nước được chuẩn bị trước, phèo - , một làn khói trắng từ khuông can thoát ra, A Ngốc thở phào nhẹ nhỏm, biết cái mình muốn làm đã hoàn thành.
Một lúc sau khuông bạc đã hoàn toàn nguội lại, A Ngốc cẩn thận đem cái khuông ra để trên bàn, mười viên thuốc màu bạc xuất hiện trong tầm mắt. Thuốc bạc lan ra hương khí nhàn nhạt, a! Thật tốt quá, thành công rồi. Nó cầm lấy một viên thuốc màu bạc chạy nhanh ra ngoài. Qua hơn một giờ, không biết Bạch y nhân kia ra sao.
Khi A Ngốc chạy về chổ cũ đã không còn nhìn thấy Bạch y nhân, kể cả thanh kiếm bảng to cắm dưới đất cũng biến mất. A Ngốc đứng yên lặng tại chỗ không biết làm sao.
Đột nhiên, nó cảm thấy trên cổ hơi lạnh, một mũi kiếm thật lớn đã xuất hiện ở đó, trên vai như bị một sức nặng ngàn cân đè ép không thể động đậy.
"Ngươi là ai." Một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên, đúng là giọng nói của Bạch y nhân nọ.
A Ngốc định xoay người lại, sức nặng trên mủi kiếm đột nhiên tăng lên, ép nó té ngã trên mặt đất.
Bạch y nhân chỉa mũi kiếm trước ngực A Ngốc, lập lại: "Ngươi là ai?" Nguyên lai, trước khi A Ngốc bỏ đi, Bạch y nhân đã tỉnh lại, nhưng vì phải đem tất cả [công lực dùng để áp chế Vô Nhị Thánh Thủy độc tính, nên hắn lúc ấy không có chút khí lực để phản kháng. Hắn chỉ biết là bên cạnh [còn có một người khác tồn tại, mà người này tựa hồ không có ý làm hại hắn, chỉ lôi kéo hắn hai ba lần. Sau khi A Ngốc rời đi, hắn thật vất vả mới khống chế lại được độc tính, nhưng hắn biết với thể lực bây giờ hắn không thể chạy trốn xa được, hắn đành rút thanh kiếm bảng to ra khỏi mặt đất trốn ở một bên. Khi A Ngốc trở lại, hắn nhìn thấy chỉ là một tiểu hài tử gầy vẻ mặt hưng phấn, hơn nữa còn không có công phu gì, lòng cảnh giác không khỏi lơi đi.
"Ta, ta là A Ngốc." A Ngốc rụt rè nói.
A Ngốc? Còn có tên như vậy sao? Bạch y nhân không khỏi ngạc nhiên, "Tại sao ngươi lại ở chỗ này, vừa rồi ngươi đi làm gì?"
"Ta, ta cư ngụ ở gần đây! Vừa rồi đi làm thuốc, ngươi trúng phải độc Vô Nhị Thánh Thủy, phải được cứu trị nhanh."
Nghe A Ngốc nói xong, Bạch y nhân không khỏi chấn động, thất thanh nói: "Cái gì? Ngươi giải được tuyệt độc Vô Nhị Thánh Thủy?"
A Ngốc lắc đầu, thành thật nói: "ta không giải được, nhưng sư phụ ta có một phương pháp có thể tạm thời khống chế độc tính, khiến cho nó không thể phát tác."
Sự vui mừng vừa lóe từ ánh mắt Bạch y nhân biến mất, lạnh lùng nói: "Nói như vậy, ta cùng đám người đó đối thoại lúc trước ngươi đều nghe được. Ngươi tại sao muốn cứu ta." Sát khí từ trong cơ thể hắn tán phát ra, mặc dù bị Vô Nhị Thánh Thủy làm hại, nhưng hắn vẫn đang có thể dễ dàng giết chết tánh mạng nhỏ yếu trước mắt này.
A Ngốc gãi gãi đầu, mặc dù sát khí từ trên người Bạch y nhân phát ra làm nó không thoải mái, nhưng nó lại cảm giác được đối phương tựa hồ cũng không có ác ý, "Cứu người cũng phải có lý do sao?"
Bạch y nhân nó chất vấn, nghiêm giọng nói: "Ngươi thật sự muốn giúp ta khống chế Vô Nhị Thánh Thủy độc tính?" Hắn bây giờ đã là sức cùng lực cạn, cơ hồ tất cả chân khí đều dùng để áp chế độc tính, thanh kiếm bảng to rất nặng, Cánh tay hắn hiện tại đã thấy run nhè nhẹ.
A Ngốc gật đầu: "đúng vậy!"
Bạch y nhân hỏi tiếp: "vậy ngươi có nắm chắc không?"
A Ngốc lắc đầu, nói: "không có. Đây là ta lần đầu tiên chế thuốc, trước kia ta có xem qua sư phụ chế thuốc, hơn nữa, ta hoàn toàn dựa theo cách điều chế ghi trên bút kí của sư phụ mà làm, sư phụ ta chính là Luyện Kim Thuật Sĩ thật vĩ đại."
Bạch y nhân trong lòng cả kinh, Luyện Kim Thuật Sĩ? Xem ra, đứa nhỏ này thật sự không phải là người của chủ thượng. Hắn buông tay, ném thanh kiếm bảng to qua một bên, lạnh lùng nhìn A Ngốc, nói: "ta tạm thời tin tưởng ngươi, thuốc đâu? Đưa đây." Hắn nghĩ thầm, dù sao cũng không còn chịu nỗi, không bằng thử một lần, có lẽ gặp mai mắn cũng không chừng, tối đa thì chết mà thôi.
A Ngốc kêu ô một tiếng, đưa viên thuốc màu bạc qua.
Bạch y nhân tiếp lấy viên thuốc, không khỏi sửng người, vật nặng như vậy cũng có thể ăn sao? Vội hỏi: "Cái này đúng là thuốc?"
A Ngốc gật đầu, nói: "đúng vậy, đây là thuốc, trên bút kí sư phụ nói, thuốc này chỉ thích hợp dùng cho người công lực cao thâm, sau khi nuốt vào, phần lớn chất độc Vô Nhị Thánh Thủy tự động bám vào chung quanh viên thuốc màu bạc, khiến nó không khuếch tán thêm, bất quá vì trong đó có ngân mẫu, vì không để nó ảnh hưởng tới nội tạng, phải cần chân khí giữ lại trong cơ thể, đáng tiếc vật này không thể hấp trụ hoàn toàn Vô Nhị Thánh Thủy độc tính, nếu không đã có thể thật sự giải hết độc. Vô Nhị Thánh Thủy độc tính mặc dù bị hấp thụ lại một chỗ, nhưng nó vẫn từ từ ngấm vào cơ thể ngươi, cho nên nói, phương pháp này chỉ có thể tạm thời khống chế độc tính mà thôi."
Nghe A Ngốc giải thích xong, Bạch y nhân không khỏi tin lại vài phần. Hắn cắn răng, nuốt nhanh viên thuốc vào trong bụng.
A Ngốc nói: "được rồi, sau khi nuốt viên thuốc, ngươi phải sử dụng chân khí đem độc tính quy tụ lại, như vậy viên thuốc mới có thể hạn chế độc tính ở trong một phạm vi nhất định."
Bạch y nhân ngồi khoanh chân trên mặt đất, bán tín bán nghi dựa theo phương pháp A Ngốc nói thúc dục chân khí. Nếu đúng như lời A Ngốc, độc khí bị viện thuốc hút giữ lại trong một phạm vi nhỏ nào đó, hắn không cần liều mạng đem hết toàn lực áp chế. Hắn sử dụng chân khí chí cường gôm độc khí lại, theo lời A Ngốc bao bên ngoài một lớp chân khí, theo lý, Vô Nhị Thánh Thủy độc tính không thể uy hiếp hắn nữa. Nhưng hắn cũng biết rõ ràng, có năm phần công lực dùng để khống chế viên thuốc bao vây độc tính, sau này không thể toàn lực chiến đấu.
Thở ra một hơi dài, Bạch y nhân mở hai mắt tĩnh lại, A Ngốc vội vàng hỏi: "Thế nào? Thế nào? Phương pháp của sư phụ ta có hữu hiệu không?"
Sắc mặt Bạch y nhân hòa hoãn hơn nhiều, hơi gật đầu, nói: "Đã tốt hơn, cám ơn ngươi, tiểu bằng hữu."
A Ngốc cười cộc lốc, nói: "Đừng khách sáo, không cần cảm ơn, hữu hiệu là được rồi. Tuy nhiên, sau này ngươi cần phải liên tục duy trì viên thuốc trong cơ thể, nếu độc khí khuếch tán, có thể gặp nguy hiểm. Ta đi đây, hẹn gặp lại." Nói xong, A Ngốc thỏa mãn đứng lên, xoa xoa bả vai hơi đau, xoay người đi vào trong sương mù.
"Chờ một chút." Bạch y nhân gọi A Ngốc lại. "Ngươi kêu A Ngốc là sao, tiểu bằng hữu, ngươi đã cứu ta, có yêu cầu gì?" Bản thân là "Minh Vương" cao ngạo, không cho phép hắn nợ ân tình của kẻ dưới, đồng thời, hắn cũng muốn thử một chút, coi đứa nhỏ trước mặt này còn có mục đích khác hay không.
A Ngốc lắc đầu: "Ta không có yêu cầu gì, bất quá, ngươi sau này có thể ít giết người hay không. Mặc dù là người xấu, ngươi nếu giết bọn họ, bọn họ không ăn được bánh bao nữa."
Bạch y nhân mỉm cười: "Ngươi làm sao biết bọn họ là người xấu, lại làm sao biết ta là người tốt?"
A Ngốc gãi gãi đầu, nói: "Ta cũng không nói được, có thể là bởi vì ngươi không giống người xấu, mà mấy người áo đen lại không giống người tốt. Bất quá, lúc ngươi giết người thật là khủng khiếp, chung quanh thật là lạnh lẻo."
Bạch y nhân thần sắc chấn động, trong đáy mắt chợt lóe ra vẻ kinh ngạc, "Nói như vậy, khi chúng ta động thủ ngươi ở ngay một bên. Thân thể ngươi không có gì không tốt."
A Ngốc lắc đầu, nói: "Không có gì không tốt! Được rồi, ta phải đi, phòng thí nghiệm của sư phụ đã bị ta làm rối loạn, ta phải mau trở về thu dọn lại một chút mới được, nếu không, qua ít ngày ông trở về, nhất định sẽ mắng ta." Nói xong, xoay người hướng nhà gổ đi đến.
Bạch y nhân do dự một chút, lại gọi A Ngốc trở lại, rồi nói: "Ngươi có thể mang theo ta về đó nghỉ ngơi một chút, thể lực ta bị tiêu hao quá nhiều, phải ăn một ít đồ, nghỉ ngơi tốt một chút, nếu không công lực không đủ không thể nào kiềm chế độc tính."
A Ngốc suy nghĩ một chút, nói: "Không, ta không thể mang ngươi đi theo, nếu sư phụ biết sẽ không vui."
Bạch y nhân mỉm cười, nói: "Sẽ không, sư phụ ngươi nếu biết ngươi cứu người, khen ngươi còn không kịp. Huống chi, ngươi muốn cứu người thì nên cứu tới cùng, ngươi bỏ ta ở chỗ này, nếu mấy người xấu đó trở lại, ta chắc phải chết a!"
Bạch y nhân tươi cười ôn hòa đả động A Ngốc, nó do dự một hồi lâu, nói: "được rồi, bất quá, ngươi nghỉ ngơi một chút rồi mau đi mau nhe, không lâu sư phụ ta có thể sẽ trở về. Sư phụ không thích người lạ."
"Tốt, ta nghỉ ngơi một chút rồi đi ngay." Bạch y nhân cũng muốn nhìn xem chổ ở của hài tử gọi là A Ngốc , nhà của Luyện Kim Thuật Sĩ cũng có sức hấp dẫn nhứt định đối với hắn. Điều quan trọng hơn là hắn muốn hiểu rõ một chút, tại sao hài tử này có thể không sợ khí tà ác do Minh Vương kiếm phát ra.
Bạch y nhân dù sao công lực rất tinh thâm, mạc dù bị Vô Nhị Thánh Thủy hành hạ nhiều ngày, nhưng bây giờ thánh thủy độc tính đã bị viên thuốc màu bạc A Ngốc chế ra hút lấy, hắn đã có thể tự hành tẩu, ngoài phần công lực dùng khống chế viên thuốc, hắn vẫn còn có hai, ba thành công lực.
A Ngốc mang theo Bạch y nhân "Minh Vương" đi nhanh trở lại nhà gổ, "Minh Vương" chứng kiến hết thảy trước mắt, không khỏi thở dài, "Những cái này đều là do sư phụ ngươi làm sao? Hắn nhất định là cấp bậc đại sư Luyện Kim Thuật Sĩ. Tốt, ma pháp trận xếp đặt rất tinh xảo!"
Ca Lí Tư chưa từng nói qua với A Ngốc về ma pháp trận, A Ngốc chỉ nghe Bạch y nhân khen sư phụ mình, nhất thời cười nói: "Đúng vậy, sư phụ ta rất là lợi hại. Ngươi đã mệt mỏi, ta trước tiên để ngươi nghỉ ngơi, sau đó đi tìm cho ngươi vài thứ để ăn. Ngủ một giấc có lẽ sẽ tốt hơn."
"Minh Vương" gật đầu, cùng A Ngốc đồng thời đi tới căn nhà gổ bố trí đơn giản. "Minh Vương" cũng không khách khí, khoanh chân ngồi trên giường, ngưng thần bắt đầu hành công, mấy ngày nay tinh thần luôn ở trong trạng thái khẩn trương, cơ thể lại liên tục bị Vô Nhị Thánh Thủy hành hạ, hắn quả thật cần phải điều tức tốt một chút. A Ngốc cũng không quấy rầy hắn, đi vào rừng cây chọn hái một giỏ trái cây đặt bên cạnh "Minh Vương", rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Đến bây giờ, nó còn đang hưng phấn không thôi vì hôm nay thành công luyện chế viên thuốc bạc giúp "Minh Vương" khắc chế Vô Nhị Thánh Thủy cự độc. Kỳ thật, nó đâu biết rằng, Ca Lí Tư lúc nghiên cứu phương pháp này, không tin tưởng lắm sẽ thành công, Bởi vì phương pháp này phải ở trong tình trạng lý tưởng mới có khả năng thực hiện. Quan trọng nhất là người trúng độc phải có chân khí thâm hậu phi thường mới được. Nếu là người bình thường bị trúng Vô Nhị Thánh Thủy, đã sớm chết toàn thân hóa thành một bãi nước màu xanh, cho dù là tu luyện cở Ma Pháp Sư, cũng căn bản không sao kháng cự lại chất độc nổi danh hạng nhất đại lục này. Mà người được gọi là "Minh Vương" trước mặt A Ngốc này tuyệt đối là cao thủ số một số hai trên đại lục, cũng chỉ có người công lực cở hắn mới có đủ tình trạng lý tưởng để thực hiện phương pháp do Ca Lí Tư nghĩ ra, sử dụng một phần chân khí luôn luôn khống chế viên thuốc và độc khí, khiến cho nó không thể khuếch tán. Nhưng dù vậy, vì để khống chế viên thuốc bạc "Minh Vương" cũng hao phí đến gần năm thành công lực.
Rời khỏi nhà gổ, A Ngốc trước tiên đến phòng thí nghiệm thu dọn khôi phục lại nguyên trạng, sau đó ở ngoài phòng tập trung tinh thần luyện tập Hỏa lưu tinh thuật. Bây giờ A Ngốc cơ hồ đã có thể khống chế hoàn toàn ma pháp này, Chỉ là ma pháp uy lực còn quá nhỏ, cho dù đánh trúng, cũng rất khó tạo thành tổn hại gì. Mỗi một Hỏa lưu tinh chỉ lớn như hỏa cầu nhỏ, ngoại trừ lá cây, sợ rằng kể cả da thường cũng không thiêu cháy được.
Hỏa lưu tinh dù sao cũng đã đến gần trung cấp ma pháp, hơn nữa hôm nay A Ngốc đã dùng một thời gian rất lâu cho Hỏa Diễm thuật, tu luyện một hồi đã cảm thấy rất mệt mỏi. Nó ngồi ở một bên cửa nhà gổ, không tự chủ được rơi vào giấc ngủ.
"A Ngốc, tỉnh lại, tỉnh lại." Không biết qua bao lâu, A Ngốc cảm thấy có người đang vỗ nhẹ gương mặt khiến nó mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vừa trợn mắt nhìn thấy đúng là Bạch y nhân "Minh Vương" do chính nó cứu về, hắn lúc này khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, làn khí màu xanh trên mặt đã biến mất, hiển nhiên đã hoàn toàn khống chế được Vô Nhị Thánh Thủy độc tính.
"A! Đại thúc, ông nghỉ ngơi tốt không?"
"Minh Vương" gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ngươi mệt quá sao không về phòng ngủ đi. Trời cũng đã tối rồi."
A Ngốc lúc này mới chú ý tới, trời cũng đã tối, màn đêm che phủ hơi nước nồng đậm chung quanh tạo ra một quang cảnh khá thần bí. A Ngốc đứng dậy, hoạt động cơ thể một chút, sau đó đi vào phòng trong, nó vốn nghĩ rằng đợi Bạch y nhân nghỉ ngơi tốt sẽ lập tức bảo hắn đi. Nhưng nó vừa nhìn thấy trời tối như vậy nên bỏ đi ý niệm trong đầu này, dù sao đi đêm ở trong rừng rậm sẽ dễ dàng bị lạc đường. Để hắn ở chỗ này một đêm nữa rồi sẽ tính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.