Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 161: Khế ước




Nó nhận được tên liền ngẩng đầu, khuôn mặt bỗng trở lên nhu hòa rất nhiều, ngay đến ánh mắt cũng tựa như bớt sắc lạnh. Bàn tay phải Ưu Đàm vươn lên, bàn tay có dấu vết cháy xém. Tôi vô thức đưa tay xuống, những ngón tay nó bắt lấy, 10 ngón đan xen, theo đó một dòng điện lạ kỳ từ bên tay đối phương chạy tới, quấn lấy cổ tay tạo ra một hoa văn ấn ký màu đen, tựa như vòng đeo, mà đồng thời phía cổ Ưu Đàm cũng hiện lên một vòng ấn chú tương tự. 
Tiếp theo từ ấn ký nơi cổ, một loạt tia sáng hoàng kim nhẹ nhàng phát tán chạy lan đi khắp cơ thể, vươn lên cả gương mặt. Tựa như mạch máu được đổi bằng kim tuyến, hiện lên trên bề mặt da, càng lan tỏa càng rực sáng, theo đó một chút bụi kim tuyến nhè nhè phát tán ra xung quanh nhưng vấn vít bên cạnh. 
Tôi bị hình ảnh lộng lẫy trước mắt mê hoặc, đầu óc choáng ngợp trống rỗng, trong mắt trong óc chỉ còn lại con người được những tinh thế lấp lánh như kim tuyến bao bọc. Khóe môi khẽ nhếch, chợt cảm thấy nhặt được một con thú hộ mệnh ma mị thế này cũng không tệ, dù sao nhìn Ưu Đàm thế nào cũng thuận mắt ưa nhìn hơn Hắc Hồn vạn phần. 
-Này anh có thể biến thành người khác được không?Biến thành Lưu Diệc Phi hoặc Lâm Tâm Như cũng được. Chứ khoác khuôn mặt của Âu Tử Dạ, có chút khó thích ứng. 
Tôi còn chưa dứt lời chợt một tràng “Cú cú cú” thất thanh liên tục như xé màn đêm, vang vọng quẩn quanh khiến tôi giật mình. Phía lối đi tới, một chấm trắng lặng lẽ lượn đến, một khuôn mặt giống người nhẹ nhàng vỗ cánh với ánh mắt trợn trừng hung ác nhe hàm răng nhọn hoắt nham hiểm. 
Sula đậu trên một mỏm đá, cúi đầu dữ tợn nhìn xuống. Tôi còn chưa hết kinh hãi mới phát giác thêm một bóng đen từ trong vùng hắc ám hiện ra.
Mỗi một giây cái thứ đó tiến tới gần hơn tôi lại càng cảm nhận rõ khí thế uy áp tựa như hung thần, chỉ xuất hiện thôi cũng đủ khiến người ta vô thức kinh sợ.
Tôi hơi vận lực, kéo Ưu Đàm đứng lên.
-Bây giờ anh tạm lánh thân trước.
Tôi nói, nhìn nó, không biết có nghe hiểu không. Trong óc lại vang lên chuỗi âm thanh rè rè nhiễu loạn. Tôi quay sang thắc mắc với Bạch Ngân.
-Bất đồng ngôn ngữ thì sống chung làm sao?
“Nó có thể hiểu chút chút, về sau thân cận hơn tự nhiên tâm linh tương thông thôi”.
Kẻ mới tới đã tách khỏi hắc ám, từ trong đêm tối hiện ra rõ ràng, cơ thể ngùn ngụt hắc khí bao bọc, tuy không rõ hỉ nộ trên mặt nhưng chỉ cần liếc sơ đã cảm thấy tốt nhất tránh xa 3m không nên đụng vào. 
Bạch Ngân cũng rất tự giác dán sát bên tôi. Tôi quay lại nhìn Ưu Đàm, nó thì nhìn cái người đang đến rất gần rồi, ánh mắt hung hiểm như hổ dữ nhìn kẻ thù.
-Tôi sẽ không sao. Anh cứ đi đi.
Ưu Đàm nhìn tôi một lúc, ánh mắt lo lắng chần chừ.
-Đi đi!
Tôi không kiên nhẫn gắt lên, nó đành nhảy lùi ra xa, xoay thân chạy về hướng lối cụt. Cơ thể trong đêm tối như ngọn đèn tỏa sáng trong ngọc lưu ly, lung linh mộng ảo, càng nhìn càng như bị thôi miên. Quanh quẩn bên người Ưu Đàm như có ngàn vạn con đom đóm nhẹ nhàng lưu động, lưu luyến không dời.
-Mặc Minh, cậu lại đặt tên tùy tiện như vậy?
Tôi xoay đầu cười ngượng ngạo, không tự nhiên đáp. 
-Tôi thấy cái tên cũng rất hợp với nó...
Âu Tử Dạ âm trầm nhìn nhìn tôi một chút rồi bước tới gần hơn nữa, Bạch Ngân vội vã lượn ra chỗ khác. Anh ta nhẹ nhàng đoạt lấy thanh đao bạc từ tay tôi, ngắm nghía.
-Vỏ đao đâu?
Tôi bị hỏi, máy móc mở túi xách lục tìm đưa trả. Làm như hắn là chủ nợ tới đòi đồ tôi mượn.
Vỏ đao trạm khắc hoa văn Ưu Đàm bảy cánh trắng muốt như từng cụm bông tuyết rải rác buông rơi.
-Bảy cánh hoa tượng trưng cho 7 đại tội con người mắc phải. Nghe nói nếu chẳng may bị quỷ tội đồ ghé thăm, ném một cánh hoa Ưu Đàm xuống thì có thể thoát được 1 kiếp nạn. Nếu có ấn ký hoa Ưu Đàm bên thân thì tránh được mọi cám dỗ trần tục, không bị xấu xa mê hoặc, tâm luôn thanh tịnh, an nhàn đến hết đời. 
Âu Tử Dạ vừa từ tốn nói tay vừa quấn một sợi chỉ đỏ được bện tinh xảo chắc chắn vòng quanh miệng bao. Sau đó hơi cúi đầu đeo bao kiếm bạc dời tới bên hông tôi, tiếp tục cột vào đai quần thắt nút cẩn thận.
Anh ta lùi lại nhìn tôi nói tiếp.
-Như vậy bao và kiếm luôn ở bên cạnh, cũng không sợ rơi mất.
Tôi có chút tiếp thu không nổi tình huống trên, hay là Âu Tử Dạ ăn nhầm uống lộn thứ gì?
-Anh không phản đối việc tôi tiếp nhận Ưu Đàm?
-Có kẻ bảo vệ cho cậu thì tốt chứ sao? Chỉ là không thích cậu đặt cho nó cái tên như vậy.
Tôi cười cười gãi đầu.
-A, vậy sau này đổi tên được không?
Âu Tử Dạ lắc nhẹ.
-Tên là thứ một khi đã đặt thì không thể xóa bỏ. Tựa như việc tộc Điệt Triết theo bản năng nhìn thấy người đầu tiên khi mở mắt thì coi là chủ, nhìn thấy kẻ thứ 2 thì coi là thù. Không thể thay đổi.
-Anh cũng biết về tộc người đó?
Âu Tử Dạ gật nhẹ, nhìn nhìn phía sau lưng tôi. Tôi quay lại, xa xa ánh sáng vàng kim vẫn lấp lánh như ngọn hải đăng âm thầm chỉ đường dẫn lối trong đêm đông giá lạnh. Ưu Đàm hình như đã đến sát chân vách đá, quay lại nhìn một chút rồi vươn tay đặt lên mặt phẳng.
Ánh sáng như bụi kim tuyến từ bàn tay bám vào mặt đá, sau đó uốn lượn lan ra tứ bề. Bụi ánh sáng huyền ảo phân tán tới đâu mơ hồ nhìn thấy hoa văn trên tảng đá nhúc nhích cử động đến đó. Tiếp theo, một cột hắc khí từ tảng đá phun thẳng lên rồi nhanh chóng tan loãng sang hai bên, từ đó âm thanh ma sát nặng nề vang lên. Từ cột hắc khí, mặt phẳng tảng đá tách ra làm đôi, hai cánh cửa bằng đá từ tốn xê dịch. 
Ưu Đàm nhanh nhẹn lách thân đi vào.
Âu Tử Dạ chậm chãi bước tới, giọng trầm lạnh phát ra.
-Truyền thuyết cổ đại viết rằng Điệt Triết vốn là một tộc nhân không xương không thịt, tựa sương tựa khói, có thể đi xuyên qua chướng ngại vật, phát sáng như lân tinh, giao tiếp bằng ý nghĩ. Có thể tái sinh những phần đã mất cùng một tuổi thọ có thể xem là trường tồn với thời gian khiến bao kẻ thèm khát ao ước, ghen ghét đố kỵ. Nhưng vì tính cách đơn thuần lên rất dễ bị gài bẫy hạm hại, rồi bắt giam. Công Tôn Hiên Viên được Huyền Nữ chỉ điểm, ngâm bọn họ 17 năm trong một loại dung dịch thảo dược thì có thể làm thay đổi tâm tính, thao túng Điệt Triết. Từ đó tạo ra một đội quân gần như bất tử, một đội quân 1người địch ngàn người, nhờ thế chiến thắng được Xi Vưu. 
-Oa, không ngờ bọn họ lại lợi hại bá đạo tới vậy!
Tôi sóng bước bên cạnh, cảm thán, tiểu bạch thử nhảy lên đầu vai bên kia im lặng ngồi hóng hớt. Bạch Ngân bay là là bên cạnh Bông Tuyết, Sula vỗ cánh không tiếng động chao lượn trên đỉnh đầu. 
-Điệt Triết là một tộc nhân không có hình dạng, loại dung dịch thảo dược mà Huyền Nữ chỉ dạy khiến bọn họ sau khi phá thi kiển chui ra sẽ biến hình thành thứ chủ nhân thích, vì chủ nhân mà bán mạng không tiếc. Vì sự nghiệp thống nhất các bộ tộc, mở rộng lãnh thổ, Điệt Triết trở thành loại vũ khí giết chóc không ghê tay, hạ sát không chớp mắt, bị thương cũng không biết đau, dù có mất nửa người cũng không chết được. Cứ thế vì Hiên Viên Hoàng Đế, từ một bộ tộc thiện lương trở thành ác nhân mà ma quỷ nghe danh cũng phải khiếp đảm.
Chúng tôi đã gần tới bức tường đá, những hạt bụi li ti vàng kim đã sớm biến mất, cửa đá theo đó cũng đóng lại, chỉ còn hắc ám tiếp tục phủ vây, như thể trước giờ vẫn là khối đá nguyên vẹn hoàn chỉnh.
- Vậy ra Ưu Đàm nhận tôi làm chủ là do mất ý thức, bị loại thảo dược đó điều khiển sao? Ngâm lâu như vậy chắc cũng không có thuốc gì giải được rồi? Bây giờ là thời đại hòa bình, tự do và công bằng, tôi sẽ giúp Ưu Đàm làm một con người bình thường, có cuộc sống khoái khoái lạc lạc.
Âu Tử Dạ quay sang chăm chú nhìn tôi, nửa tin nửa ngờ. Tôi cũng hổ thẹn chút chút, bản thân còn đang xoay như chong chóng lo thân mình cùng Ô Nha, Hắc Hồn cùng Bông Tuyết bỏ qua, giờ có thêm Ưu Đàm...đúng là có chút không thuyết phục lắm, khoái lạc cmn. Gãi gãi bên má.
-Ờ, trên lý thuyết tôi vẫn là ông chủ danh chính ngôn thuận, vì thế, ừm, không được thảnh thơi sung túc thì chí ít cũng sẽ không để Ưu Đàm trở thành loại vô vị đó.
Âu Tử Dạ dời mắt, liếc nhìn Bạch Ngân, chất giọng lạnh lùng.
-Cô thuộc Miêu tộc, còn tưởng cùng phe với tên Mạnh Chương kia?
Bạch Ngân núp sau lưng tôi, lí nhí.
-Không đâu, tôi chỉ là một con ma vô hại còn luyến tiếc vẻ đẹp nhân gian thôi.
-Cô là một con ma không tầm thường. Phải nói là cô trong Miêu tộc hẳn có thân phận địa vị cao. Thông tin về Điệt Triết là tối cơ mật, phải là Đại Vu Hích? Sau sự kiện đốt sách của Tần Thủy Hoàng Đế, những ghi chép về Điệt Triết đều bị xóa sạch. Rốt cuộc cô là ai? 
Bạch Ngân bám lấy cánh tay tôi, không dám nhìn trực tiếp vào Âu Tử Dạ, vo ve nói.
-Tôi không nhớ lúc sống mình là ai, phần lớn ký ức đều bị lãng quên, gặp tình huống gì quen quen thì đột nhiên tin tức nhảy ra thôi. Anh, anh cũng biết rất nhiều truyện tối quan trọng mà người bình thường không thể nào tưởng tượng ra. Rốt cục thì anh là ai?
Âu Tử Dạ híp mắt nhìn Bạch Ngân càng khiến cô như cá nhỏ trong chậu nhựa bị mèo mướp thò tay đùa nghịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.