Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 160: Điệt Triết




Đột nhiên ánh mắt vô tình bắt lấy một tia sáng. Không đợi tôi kịp nhìn xem đó là gì từ đâu tới thì tia sáng kia đã vội biến mất.
Tôi ngẩng đầu ngó quanh nhưng chỉ có bóng tối vây lấy hồ nước màu hoàng kim, nghĩ mình chắc nhìn nhầm. Mắt lơ đãng lại bắt được tia sáng bất chợt lóe lên trong một hang tối. Cơ thể cũng theo đó chợt giật nảy, một âm thanh rè rè quái dị vang trong óc khiến tôi kinh nghi.
Bạch Ngân lượn tới bên cạnh, nhỏ giọng thầm thì.
“Dương Dương, trước mặt hướng 2h.”
Tôi sửng sốt nhìn cô không hiểu mô tê ất giáp. Lại nhìn về hướng 2h, trong hang tối đen đặc, một thứ gì đó âm trầm ẩn mình. Bạch Ngân thấy tôi còn ngây người chần chừ, dán sát thân hình, thấp giọng bồi thêm.
“Thật ra không sao! Cứu anh lúc ở dưới đầm lạnh lúc đầu là nó. Tôi chỉ phụ trách đưa anh vào bờ”.
Cô vừa dứt lời tôi lại càng bàng hoàng nghi hoặc, thì thào hỏi lại.
-Rốt cuộc nó muốn gì?
Bạch Ngân lắc nhẹ, thầm thì.
“Không rõ, có thể nó muốn gặp riêng anh chỉ để trả lại đồ.”
Tôi vừa nghe cô nói vậy cũng không nghĩ ngợi gì thêm nữa, nhìn một lượt bọn họ, cười ngượng ngạo một cái, nói.
-Mấy người cứ từ từ trị thương điều dưỡng, tôi ra đằng kia đi vệ sinh.
Tư Đồ nhìn tôi trêu chọc.
-Cậu đi một mình được không đó? Có cần tôi nhờ Mạnh Chương hộ tống?
Tôi không nói gì đã nóng vội dảo bước. “Chít chít” một tiếng tiểu bạch thử nhảy tót lên người bám theo. Tôi thở dài nhìn Bông Tuyết, không còn cách nào khác đành phải để nó đi cùng, lại nhỏ giọng thắc mắc với Bạch Ngân.
-Tôi tưởng nó không chết thì cũng thương nặng, xem ra ngọn lửa tử lam của Âu Tử Dạ đối với nó không gây nhiều nguy hại!
Còn chưa dứt lời phía sau vang lên giọng thắc mắc đùa cợt của Tư Đồ.
-Này Tiểu Mặc Tử, cậu không cần Mạnh Chương thì cũng thôi đi. Bạch Ngân mỹ nhân kia đi theo làm gì?
Tôi quay lại đáp bừa.
-Để chiếu sáng thôi!
Tôi vừa đặt chân vào hang tối, mới chỉ nhìn thấy cánh tay cầm thanh đao bạc quen thuộc, nó đã xoay thân rời bỏ. Tôi nhìn Bạch Ngân, cô gật đầu một cái, đành tặc lưỡi bám theo.
Nó đi rất nhanh, tôi đuổi theo muốn hụt hơi. Đâu có thoải mái bằng việc chạy bộ một mình trong công viên lúc 4h sáng. Trong này địa hình trắc trở, loạn thạch ngổn ngang, bóng tối dày đặc bao phủ, mấy lần ngước lên nhìn một lúc mới xác định được nó là đang dừng lại chờ tôi bám theo.
-Này này tên kia, muốn nói gì thì nói đại ra đi, dắt đi xa như thế này, lát làm sao ta quay trở lại kịp?
Tôi không nhịn được nói vọng tới kẻ đang dẫn đường, nhưng nó chỉ dừng lại nhìn tôi 1s lại xoay thân cắm cúi cặm cụi trèo đèo vượt dốc.
Tôi dừng lại nhìn Bạch Ngân.
-Nó định đưa tôi tới chốn hoang vắng để hủy thi diệt tích? Hai chúng ta cộng lại đối phó được không?
Bạch Ngân cười nhẹ.
“Anh nghĩ đi đâu vậy. Nó chỉ muốn dẫn anh tới chỗ nào đó. Cứ đi theo đi, yên tâm, nó không làm hại anh đâu.”
Tôi lại đành bước tiếp, miệng than thở.
-Sao cô lại đứng ra bảo đảm cho nó? Thế này lúc quay lại không khéo lạc đường mất. Rồi chẳng lẽ nói với bọn họ là đi hoài không hết, càng đi càng ra?
Bạch Ngân lại phì cười, mái tóc như ánh trăng khẽ lay động, gương mặt tinh mỹ càng kiều diễm bội phần, toàn thân lấp lánh ngân quang bao bọc, thật sự là lộng lẫy như viên pha lê.
“Muốn giết anh thì lúc ở dưới đáy đầm đã chẳng cứu, đao cũng nhặt dùm cho rồi. Chỉ là đi xa quá cũng không tốt, sợ bọn họ vì lo lắng cho anh lại cùng nhau đi tìm.”
Bạch Ngân vừa dứt lời đột nhiên trong đầu lại lóe lên hình ảnh Âu Tử Dạ, nếu để anh ta gặp nó, thì không biết có xảy ra chiến tranh?
“Leng keng”.
Bất chợt bên tai nghe thấy âm thanh kim loại va chạm. Dừng lại ngó quanh nghe ngóng lại không nghe thấy được gì hết.
“Lộp bộp lộp bộp”.
Mơ hồ như có tiếng động dồn dập truyền tới, tựa như thứ gì sắp chạy đến. Tôi xoay thân nhìn ra sau, nhưng tuyệt chẳng có gì hết. Chỉ có bóng tối vô hạn khủng bố ngự trị cùng những tảng đá vô tri vô giác yên lặng nghỉ ngơi.
“Gì thế?”
-Cô không nghe thấy gì sao?
Bạch Ngân mờ mịt lắc nhẹ.
“Leng keng leng keng”.
Lại một chuỗi âm thanh kim loại va chạm, vang lên mơ mơ hồ hồ, không thể phân biệt nổi nó đến từ phương hướng nào, là đằng trước hay đằng sau, bên trái hay bên phải? Chỉ biết còn ở khá xa. 
“Leng keng leng keng”.
Rất rõ ràng, lần này chắc chắn luôn, là tiếng binh khí giao tranh. Gần đây có người đang đánh nhau sao? 
“Lộp bộp lộp bộp”.
Tôi vừa quay đầu lại, một thứ gì đó lao xuyên qua, lạnh buốt tựa như cơ thể lại bị ném vào đầm băng. Miệng tôi mấp máy.
-Bạch Ngân, cô có cảm thấy dị biến gì không?
Bạch Ngân nhìn tôi rồi bay lên nhìn xung quanh.
Tiếng binh khí giao tranh ngày càng gần, ngày càng rõ nét, dường như từ chính xung quanh tôi phát ra, tưởng như của vô số người đang hỗn loạn tham chiến, tưởng như tôi vô tình lạc vào giữa trận đánh ác liệt của một đám người.
Nhưng tôi không nhìn thấy gì hết, chỉ có tiếng động phát ra kề cận, như thể bất đắc dĩ chỉ được nghe một đoạn phim không có hình ảnh. Sau đó có tiếng chân chạy đến, gấp gáp, ngày càng đến gần, là của rất nhiều người.
Từ trong bóng tối đặc quánh, tiếng rầm rập rầm rập vọng tới, những khối hình màu xám xịt nhấp nhô đi đến tựa như sương khói co lại hình thành.
Những khối hình như dính chùm với nhau, như từ trong bóng đêm sinh ra lại tách biệt với bóng đêm.
Âm thanh hối thúc giục giã ngày càng đến gần, đám bóng ma kia theo đó cũng trở nên chi tiết hơn. Nói là chi tiết hơn nhưng thực chất cũng tựa như xem một đoạn băng bị vất lăn lốc mốc meo lâu ngày rồi mới lại được mở ra coi, hình ảnh đã trở lên mờ nhòe. 
Một toán lính cổ xưa hối hả chạy tới, khi lướt qua tôi tất cả âm thanh bỗng nhiên biến mất. Mất trăm tên khô cốt khí tức tử vong, đội mũ giáp mặc giáp trụ tay cầm trường thương lặng lẽ không tiếng động lao về phía trước rồi lại hòa nhập vào hắc ám làm một. Phía trước mặt có gì đó?
“Dương Dương?”
Tôi giật mình bởi tiếng gọi của Bạch Ngân, ngây ngô quay sang thì thấy cô đang chạm tay lên vai tôi.
“Sao thế? Anh cảm thấy không khỏe?”
Tôi lắc lắc đầu. Cô ấy cũng là một vong linh, nhưng lại không nghe, không nhìn, không cảm thấy gì hết. Vậy cũng chỉ có thể chứng minh đó là ảo giác của tôi.
“Nó dừng lại một lúc rồi!” 
Bạch Ngân thông báo, tôi xoay đầu. Nó dừng lại đợi tôi trong một lối đi trống trải rộng rãi. Đằng sau nó là một khoảng tối tăm, hình như bị một khối đá to lớn chắn ngang, hai bên là vách hang dựng đứng, cao chót vót không nhìn thấy trần, đỉnh đầu cũng toàn là màn đêm thăm thẳm. Đây là lối cụt?
Nó giơ thanh đao bạc sang ngang.
Bạch Ngân đẩy nhẹ tôi một cái.
“Tới lấy đi, nó trả lại đao kìa!”
Tôi gật nhẹ máy móc bước tới, Bạch Ngân vẫn lơ lửng bám theo.
Nó có dáng dấp của con người. Chính xác mà nói, là vóc dáng của Âu Tử Dạ, khuôn mặt như đúc từ một khuôn nhưng không có lấm tấm râu ria bỏ quên chưa cạo, ngay đến ánh mắt cũng không chút sai biệt, thậm chí còn có phần hoang dã hơn. 
Mái tóc dài hắc ám cũng không che dấu được thân thể không mảnh vải. Ở trên bả vai trái dấu vết da thịt nhăn nhúm loang lổ, đỏ hồng xen cùng cháy đen.
Bàn tay phải cầm đao bạc vươn ra cũng để lại một ít dấu vết tương tự, vết bỏng của hỏa nhiệt tử lam thiêu đốt, tựa như vẽ một hình đồ án quỷ dị.
Tôi cầm lấy lại thanh đao, lùi bước. Nhìn nó một hồi mới mở miệng.
-Cảm ơn!
Tôi vừa dứt lời, nó đột nhiên sụp xuống. Tôi vì canh cánh phòng bị liền như bị điện giật, nhảy lùi ra xa, va vào người phía sau. Quay lại là Bạch Ngân.
“Anh hoảng sợ cái gì, nhìn lại xem!”
Tôi quay lại, chỉ thấy nó cúi đầu đang quỳ một chân xuống. Trong đầu đồng thời vang lên âm thanh rè rè như sóng vô tuyến chập chờn.
-Nó là đang....?
Tôi kinh nghi, Bạch Ngân giải thích.
“Nó là đang làm lễ nhận chủ.”
Tôi cảm thấy mình như rơi vào sương mù. Bạch Ngân bổ sung thêm.
“Bây giờ chỉ cần cậu ban cho nó cái tên, là xong.”
-Này này, cô đang nói cái quái quỷ gì vậy? Sao khi không chuyện này lại xảy ra với tôi?
Bạch Ngân đứng ở phía sau tôi, chăm chú nhìn nó, giọng điệu tiếc thương, ánh mắt cũng trở lên sâu lắng đồng cảm.
“Tôi chỉ biết một chút, nó thuộc tộc Điệt Triết, một trong những chủng tộc cổ xưa nhất, có thể xem là đầu tiên của thủa khai thiên lập địa, nhưng tồn tại tới thời Đế Thuấn thì bắt đầu suy vong, cuối cùng tuyệt tích. Những khối thi kiển treo trên cây Tử Cốt thực chất là một dạng quan tài dưỡng thi. Có lẽ bắt đầu từ thời kỳ Huyền Đế Chuyên Húc, bọn họ đã dùng tộc người Điệt Triết như một loại nguyên liệu để luyện đan cầu trường sinh bất tử... Dùng sinh mạng của người khác để kéo dài sinh mạng bản thân, diệt cả một tộc người để tạo ra phương thuốc của thần tiên, mang lại hi vọng và trở thành niềm kiêu hãnh của tộc nhân, vậy là đúng hay sai?” 
Bạch Ngân nói tới đó dừng lại, tôi cũng thất thần nhìn kẻ đang kính cẩn quỳ trước mặt. Đầu nó cúi xuống vẫn đang chờ đợi ban tên. Đầu óc tôi ù ù cạc cạc, quả thật chưa chấp nhận nổi sự tình, phải đặt tên thu nhận thật sao?
-Bạch Ngân, tôi rất cảm kích cô đã tiết lộ thêm thông tin quý báu, nhưng mà trọng điểm, cái thứ vốn chết rồi sống lại thì cũng thôi đi, sống lại rồi biến thành Âu Tử Dạ thì cũng thôi đi, còn vô duyên vô cớ nhận thức tôi làm gì? 
Bạch Ngân nhíu mày, đăm chiêu lắc nhẹ, một lúc sau mới lại nhìn tôi nhẹ giọng nói tiếp.
“Truyền thuyết cổ đại viết rằng tộc Điệt Triết vốn không dễ chết, đây chỉ là quá trình tự phong bế ngủ sâu. Vào thời Hiên Viên Hoàng Đế, bọn họ đã biết lợi dụng một vài khả năng siêu phàm của tộc Điệt Triết, biến cả tộc Điệt Triết trở thành những vũ khí chém giết bách chiến bách thắng lại tuyệt đối trung thành, tuy nhiên bọn họ vẫn nghen ghét đố kỵ những khả năng đặc biệt đó...Dương Dương, tôi chỉ biết đây là cơ hội ngàn năm có một, anh nên tiếp nhận nó, nó chính là kẻ sống sót duy nhất của một bộ tộc cổ xưa giờ chỉ còn được ghi chép lại trong điển tích...Đừng để nó rơi vào tay Mạnh Chương...” 
Cô vừa dứt lời, tiểu bạch thử đã kêu “chít chít” một tiếng, cũng không biết mang hàm ý gì.
-Tôi làm sao bảo hộ được nó? Thân mình còn lo chưa xong.
Bạch Ngân lắc lắc.
“Nó sẽ bảo hộ anh, chỉ cần anh trở thành chủ nhân. Chỉ cần anh đặt tên, sức mạnh của nó sẽ thức tỉnh hoàn toàn, đến lúc đó gã Mạnh Chương kia muốn động cũng phải dè chừng.” 
Tôi lại nhìn nhìn kẻ giống y đúc Âu Tử Dạ đang quỳ một chân trước mặt.
-Gã Mạnh Chương muốn mang tên này về chế tiên dan dược liệu cho Miêu tộc ở Thông Lĩnh?
Bạch Ngân gương mặt khẩn trương, đột nhiên bay trái bay phải lượn lên lượn xuống cuống quýt như có lửa đốt đít, miệng cũng gắt gỏng.
“Dương Dương, đừng dài dòng lôi thôi nữa, mau mau đặt tên, đặt xong có gì nói sau.”
-Vậy...
Tôi có chút lúng túng, đưa mắt nhìn thanh đao bạc, trên lưỡi đao khắc chữ ...
-Vậy tôi đặt tên cho anh là...Ưu Đàm.
Vừa dứt lời, người đó ngẩng đầu ngước nhìn. Tôi ngại ngùng nói tiếp.
-Ưu Đàm là tên một loài hoa mấy ngàn năm mới xuất hiện, nó mang theo phúc đức và cát lành cho người hữu duyên hạnh ngộ. Anh cũng mấy ngàn năm rồi mới tỉnh giấc...tôi không cần anh phải đi lang bạt khắp nơi trừ gian diệt bạo, chỉ mong anh có thể yên ổn một chỗ, bình bình an an đến hết đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.