Thiên Hạ Vô Song

Chương 691: Quý Tộc Khiêu Chiến




Hắn tin tưởng rất nhanh sẽ có thể được một số lượng lớn kim tệ, đủ mua được những quý tộc đang dao động này.

Trong lúc Donald tiên sinh đi sắp xếp chuyện bán đấu giá, phía bên Mạnh Hàn còn chưa có hành động gì, đã có người tìm tới cửa.

- Ngươi chính là bá tước Antonio công quốc Transco?

Gia hỏa đến đây chính là một quý tộc tuổi còn trẻ, tự xưng là tử tước Jieluo Fu. Hắn ở trước mặt Mạnh Hàn, bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, rất kiêu ngạo nhìn Mạnh Hàn, không chút khách khí hỏi.

Giọng điệu nói chuyện dường như đang đối mặt với một kẻ nhà quê vừa vào thành, hoặc là ở trong lòng hắn, căn bản cho rằng Mạnh Hàn là một kẻ nhà quê ở nông thôn địa phương đến. Chỉ là một bá tước của công quốc Transco mà thôi, có thể tính là nhân vật lớn gì chứ?

- Có việc nói chuyện, không có chuyện gì mời rời khỏi.

Đối với loại người này Mạnh Hàn không thèm để ý đến. Không hiểu tại sao cảm giác gây sự quá nổi bật. Nếu như đổi lại thành hai năm trước thời điểm Mạnh Hàn vừa tới thế giới này, Mạnh Hàn có lẽ sẽ dè dặt cong đuôi làm người. Nhưng hiện tại, Mạnh Hàn có thể lòng dạ thảnh thơi để mà chơi với hắn. Nếu như không phải hắn nói có việc, Mạnh Hàn cũng lười gặp hắn.

- Nghe nói ngươi độc quyển trong chuyện buôn bán tơ lụa. Lần trước ngươi đã bán đi một nửa, chỉ có điều nhà kia người đã chết hết. Như vậy, ngươi giao một nửa kia ra đây, để cho ta nắm giữ. Đến thời điểm, sẽ không thiếu phần lợi cho ngươi.

Tử tước Jieluo Fu thật ra cũng là người sảng khoái, trực tiếp nói rõ ý đồ mình tới đây. Ở trong mắt hắn căn bản không cần thiết phải thể hiện lễ ngội đối với một quý tộc ở nông thôn. Nình có thể coi trọng chuyện làm ăn của Mạnh Hàn, đã là cho Mạnh Hàn mặt mũi rất lớn rồi. Còn hôm nay hắn tới đây nói ra những lời này, mục đích chính là thông báo cho Mạnh Hàn, cũng không phải là thương lượng với hắn. Cho nên, cái gọi là lợi cũng chỉ là nói ra cho hay một chút mà thôi, thậm chí căn bản không nói tới nội dung mang tính thực chất là gì.

- Tốt! Ngươi tình nguyện nói ra, vậy tự mình đi lấy đi!

Mạnh Hàn trực tiếp cho người này là kẻ ngu ngốc. Tính toán với hắn chính là làm mất thân phận. Ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, Mạnh Hàn trực tiếp trả lời một câu, sau đó đứng dậy trực tiếp nói:

- Tiễn khách!

Sau đó Mạnh Hàn cũng không thèm nói thêm nữa, xoay người rời đi.

- Đứng lại!

Thái độ của Mạnh Hàn, nhất thời khiến Tử tước Jieluo Fu giận dữ. Cho dù không khách khí, cũng phải là hắn không khách khí đối với Mạnh Hàn. Lúc nào đến phiên tên nhà quê này làm mình mất mặt như vậy?

Huống hồ, chuyện then chốt còn chưa nói, làm sao có khả năng cứ như vậy mà để Mạnh Hàn rời đi được? Mạnh Hàn đáp ứng để bản thân hắn nắm lấy, tuy nhiên nếu như Mạnh Hàn không đề cập tới việc cung cấp nguyên liệu tơ sống, chỉ có xưởng dệt thì có tác dụng gì?

Chỉ có điều, Tử tước Jieluo Fu vừa tức giận nhảy dựng lên, còn chưa có động tác gì, bên cạnh liền bỗng nhiên xuất hiện hai chiến sĩ mang theo mũ giáp che kín mặt, chắn trước mặt của hắn. Không nhìn thấy mặt của chiến sĩ, nhưng chỉ riêng sát khí từ trong mắt của người chiến sĩ bắn ra, lại hoàn toàn không có chút giả dối nào.

Cho dù tử tước Jieluo Fu có hỗn đản tới mức nào, cũng hiểu rõ ràng loại ánh mắt này có ý nghĩa như thế nào. Trong chốc lát, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn liền tái nhợt, nhìn về hướng Mạnh Hàn đã biến mất. Dần dần trên mặt hắn hiện ra thần sắc dữ tợn. Sau đó, hắn oán hận xoay người rời đi.

Cùng ngày hôm đó, bên trong thủ đô có tin tức mới nhất, mười quyển sách triệu hoán người cây cấp bảy trăm năm tuổi sắp được tiến hành bán đấu giá tại phòng đấu giá lớn nhất của thủ đô. Những người nhận được tin tức này gần như lập tức bắt đầu về nhà thương lượng xoay xở chi phí.

- Không phải nói 200 ngàn kim tệ một quyển sao? Tại sao còn muốn bán đấu giá?

Nơi này cũng không thiếu người tinh thông tin tức. Ngay lập tức có người nghi ngờ chất vấn.

- Đó là giá của người ta tại Hoàng Sa thành. Dù tính thế nào cũng phải thêm phí chuyên chở gì đó chứ!

Ngay lập tức có người tự cho là thông minh đưa ra đáp án.

Thật ra bất kể nói thế nào, những người có quyền thế, hơn nữa lại không thể dọn nhà đến Hoàng Sa thành mới tuyệt đối đều cảm thấy hứng thú đối với việc Mạnh Hàn bán đấu giá quyển sách triệu hoán người cây cấp bảy. Đây cũng là đồ tốt để bảo vệ tính mạng, có ai lại không thích chứ?

Trong vô số những lời nghị luận cũng có mấy âm thanh không được hài hòa. Ngày hôm nay, tử tước Jieluo Fu ăn thiệt tại chỗ của Mạnh Hàn, hiện tại ở trước mặt mấy vị đại lão trong gia tộc của hắn, vẽ ra những thất lễ của Mạnh Hàn.

- Tên gia hỏa kia căn bản mặc kệ ta báo danh là người của gia tộc chúng ta, trực tiếp gọi người đuổi ta ra ngoài!

Trên mặt tử tước Jieluo Fu không biết từ lúc nào đã thêm một vết bầm, giống như bị thiệt lớn vậy:

- Ta lên tiếng thương lượng, hắn không chỉ không trả lời, còn sai người động thủ với ta. Ngay cả chuyện cho Joseph cầu hôn còn chưa kịp nói ra.

Mấy đại lão trong gia tộc, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Hậu bối của mình lại bị Mạnh Hàn đối xử như vậy, bọn họ có thể nhịn, hay là không thể nhịn? Một quý tộc nhà quê từ nông thôn đến cũng không nhìn xem nơi này là chỗ nào, lại dám ngang ngược như vậy?

- Ngày mai phái người tới bắt gia hoả này tới đây. Nếu hắn dám phản kháng, trực tiếp treo cổ!

Gia chủ là một lão gia hoả mặc trang phục hầu tước, trầm mặt, mở miệng ra chính là câu này:

- Thông gia với nữ tử Catherine kia, cũng không phải không có hắn thì không thể làm được? Chỉ cần cho nàng ta biết, gả cho Joseph thì có thể được quốc vương bệ hạ thừa nhận tước vị đại công, nàng ta không phải sẽ lập tức sán tới sao? Đối với những gia hỏa công quốc này, không cần khách khí như thế!

- Vâng, gia gia!

Jieluo Fu cung kính đáp lại, cúi đầu, trên mặt lại lộ ra một nụ cười lạnh.

- Không cần. Ngày mai ta sẽ đi gặp bá tước Antonio này.

Trong phòng ngoại trừ Jieluo Fu ra, còn có một người trẻ tuổi khác thản nhiên nói một câu:

- Nghe nói hắn còn là một ma pháp học đồ. Ta nghĩ, ta tự mình đi khiêu chiến hắn, xem hắn làm sao từ chối được nữa.

Vừa nói, hắn vừa xoay ma pháp trượng trên tay mình, trên mặt hiện lên một tia sáng khát máu.

- Không nên vọng động!

Gia chủ đã trực tiếp mở miệng, mọi người đều ưỡng ngực, nghe gia chủ của mình phát biểu.

- Tạm thời không nên đả thương tính mạng của hắn. Chuyện làm ăn còn ở trên tay hắn. Còn có những quyển sách bán đấu giá. Đó là mấy triệu kim tệ, không nên tiện nghi cho người khác.

Gia chủ chỉ thản nhiên phân phó một câu, sau đó liền đứng dậy rời khỏi.

Mọi người lại hoàn toàn không cảm thấy mất hứng. Đối với bọn họ mà nói, vận mệnh của Mạnh Hàn đã được quyết định. Chỉ khác nhau là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

Chỉ có điều, gia chủ chính là gia chủ. Tùy tiện đã có thể nghĩ đến lới ích hơn mười triệu kim tệ. So với đám người kích động như bọn họ thực sự là cao hơn một bậc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.