Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 98: Sư Anh cho mời (1)




Liên tiếp mấy ngày, bầu trời không có ánh nắng, sắc trời ảm đạm, vầng mây dày đặc.
Trong trướng bồng, người của Hạ gia tụ tập lại với nhau.
Văn Nhân Dịch mấy ngày nay mượn danh "Đả kích hắc thương", cư nhiên chiếm lấy cửa hàng lớn của Bát hoàng tử, không chỉ đem khu vực tốt nhất chắp tay cho Tô gia, hơn nữa còn vét sạch trăm vạn lượng bạc trong hầm ngầm, mặc dù cửa hàng này là của Bát hoàng tử, nhưng bạc cũng là tiền hàng còn thiếu của Hạ gia bọn họ.
Hơn nữa Tô gia Tứ thiếu ánh mắt độc đáo, luyện khí thuật là hạng nhất, ở phương diện buôn bán càng nhìn xa trông rộng. Chỉ trong thời gian hơn một tháng đã luân chuyển gia sản Tô gia mấy vòng, khiến Tô gia trở thành hào thương được Tề quốc bảo hộ, kết nối quan hệ cùng ẩn môn Thanh Vân tông, thậm chí không ngừng khuếch trương cửa hàng Tô gia. Hiện giờ, ở phương diện buôn bán cơ quan chúng chỉ đứng sau Hạ gia. Tô gia Ngũ tiểu thư đó cư nhiên lại mượn danh Yêu Cơ, gả cho Văn Nhân Dịch, thậm chí hung hăng đả kích thế lực Tuần phủ. Phương diện nào cũng đều củng cố vững chắc nên đương nhiên được nhân sĩ thương giới Tề quốc hoàn toàn bái phục, hoan nghênh, tôn trọng,.
Mọi người sắc mặt âm trầm, mỗi người bắt đầu nhằm vào Tô gia đột nhiên quật khởi ở Tề quốc mà phát biểu ý kiến của mình.
Hạ Tuyết Nhi cũng ngồi ở trong đó, nàng ôm một con chó nhỏ lớn chừng bàn tay, toàn thân mặc quần dài áo lụa hoa lệ màu vàng, bên tóc mai cài một đóa hoa lựu lớn màu đỏ thắm, đôi môi đỏ mọng mê người tô màu đỏ thắm, dáng vẻ yêu mỵ, dung nhan kiều mỹ.
Vậy mà, giờ phút này, nàng lại có chút mặt mày ủ dột, tâm sự nặng nề.
Nàng vẫn muốn trở thành hoàng hậu tương lai của Tề quốc, nhưng thế cục trước mắt lại phát sinh biến hóa, tất cả đều là bởi vì Tô gia.
Yêu Cơ, nhất là ả Yêu Cơ kia, nàng quả thực hận ả ta đến tận xương tủy.
Tô gia Ngũ tiểu thư, cơ quan sư, nhiều thân phận như vậy, nàng thật đúng là coi thường đối phương rồi.
Hiện giờ Tô gia quật khởi lại làm cho việc buôn bán Phá Thần tiễn của Hạ gia xuống thấp. Cơ quan Tô gia cơ hồ đoạt đi phần lớn buôn bán của Hạ gia.
Tam hoàng tử lúc này không nhịn được nói: "Trước đó vài ngày đã phái đi một vài thám tử, cư nhiên lại không có tin tức, hình như là đầu nhập Tô gia rồi."
Lập tức có người căm hận tiếp lời: "Người của Tô gia càng ngày càng quá quắt, dám làm chúng ta tổn thất một nhóm lớn công nhân lành nghề, thật là quá vô sỉ."
Những người khác nói tiếp: "Không sai, Hạ gia chúng ta mới là gia tộc luyện khí bề dày trăm năm, chúng ta làm sao có thể bị một thương gia nho nhỏ mới vừa nổi lên không lâu chèn ép cơ chứ?"
Đôi môi Hạ Tuyết Nhi đã cắn đến trắng bệch, lạnh lùng nói: "Phá Thần tiễn của Hạ gia ta hiện nay đã ế hàng, đối phương bán được vô số Phá Cương tiễn, hơn nữa Tô gia Tứ thiếu nghe nói là luyện khí sư, thắng được tất cả luyện khí sư Hạ gia chúng ta, nếu cứ tiếp tục như thế khẳng định là không được, nên cho bọn họ nếm thử chút giáo huấn mới được."
Sắc mặt Tam hoàng tử cũng rất khó coi, hắn không ngờ người hắn phái đi tìm Anh tiên sinh mấy ngày nay đều đã trở lại, đối phương căn bản không thể chiêu dụ được.
Hạ Tuyết Nhi nói: "Các ngươi phái một ít nhân thủ đi đối phó những người Tô gia đó, cần phải cho hắn biết kết quả đắc tội với chúng ta."
Tam hoàng tử lập tức ngẩng đầu lên nói: "Còn có nam nhân che dù kia, ngàn vạn lần không được để cho hắn sống sót."
Hạ Tuyết Nhi lập tức gật đầu một cái, "Điện hạ nói cái gì chính là cái đó, Tuyết Nhi tất cả đều nghe điện hạ an bài."
Tam hoàng tử lập tức cảm kích nhìn nàng, mấy ngày nay thật sự là khổ cực cho nàng rồi.
Đúng lúc này, mưu sĩ Hạ gia đi ra, "Tam hoàng tử điện hạ, còn có một chuyện."
Tam hoàng tử hỏi "Chuyện gì?"
Mưu sĩ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta cũng cần nhóm nhân thủ là nhân sĩ tu chân, vì chỉ có những người tài giỏi này mới có thể đối kháng được với dị thú lợi hại."
Tam hoàng tử nhíu nhíu mày nói: "Như vậy chúng ta phải tốn tiền thuê bọn họ sao?"
Mưu sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, "Bỏ tiền chỉ là ý nghĩ viển vông, những người như vậy không phải tốn tiền là có thể mời tới?"
Mọi người cũng nói: "Đúng vậy, trừ phi muốn táng gia bại sản."
Hạ Tuyết Nhi mím môi, cầm cây quạt che mặt, ánh mắt toát ra một tia kiên quyết, "Thật ra thì những người như thế rất khó hấp dẫn họ, trừ phi là người Hạ gia ra tay luyện khí cho bọn hắn, từ đó chiêu dụ họ tới tay. Tam điện hạ, Tô gia Tứ thiếu mặc dù biết luyện khí, nhưng hai tay khó chống lại nhiều người, luyện khí sư Hạ gia chúng ta có rất nhiều, chuyện này hay là giao cho Tuyết Nhi đi!"
Mọi người cũng nói: "Không sai, luyện khí sư Hạ gia chúng ta nhân số nhiều, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ làm chết đuối Tô gia Tứ thiếu đó."
Tam hoàng tử hít một hơi thật sâu, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Tuyết Nhi, cảm thấy mình tìm được nữ nhân này quả nhiên là trợ giúp lớn, "Tuyết Nhi, nàng quả là một nữ tử tốt, đời này ta gặp được nàng cũng đủ rồi, những nữ nhân khác căn bản không lọt nổi mắt xanh của ta."
Giờ khắc này, hắn cảm thấy Yêu Cơ thật không là cái gì hết. Có nữ nhân như vậy ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ thắng được Văn Nhân Dịch .
Hạ Tuyết Nhi lập tức thẹn thùng cười cười, mắt khép hờ, nghĩ thầm nếu sau khi thắng, Tô gia sẽ phải bị nàng hung hăng giẫm dưới chân. Yêu Cơ kia, nhất định phải khiến ả ta biết ai mới thật là nữ nhân có bản lĩnh. Tuy vẻ ngoài xinh đẹp là ưu thế, nhưng để sống được ngoài xinh đẹp còn phải có thực lực.
*
Trong vòng nửa tháng, vật liệu và tài lực khổng lồ đã đến được đảo số năm.
Văn Nhân Dịch nhìn một nhóm lại một nhóm vật liệu được vận chuyển đến, chúng tướng lĩnh chia làm ba tổ, thủ hạ dưới tay họ lại chia làm chín tổ, đào lấy bùn đất và cát không phân ngày đêm. Đã có người bắt đầu xây móng. Tuy tất cả binh sĩ đều đầu nhập vào xây dựng nhưng mà tên "gian thương" không lộ diện kia vẫn còn ngại tiến độ quá chậm, lại mời vô số dân chúng tới nơi đây làm việc.
Hiện giờ Hạ Phong đã trở lại Kim Ngu đường, trở lại bên cạnh Ngu Nhiễm, cả người tràn đầy năng lượng.
Ngu Nhiễm biết là Tô Mặc an bài Hạ Phong trở về, chẳng những không trách mắng hắn mà còn tăng thêm tiền tháng cho hắn nữa. Hạ Phong không nhịn được lệ nóng doanh tròng, thật sự là thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh* mà.
(*) Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh, ngụ ý “mây tan trăng sáng”.
"Anh tiên sinh, ngài rốt cục muốn xây tường phòng hộ bao xa đây?" Lúc này Hạ Phong tò mò hỏi.
Sư Anh cười nhạt: "Cũng không xa, tựa như Trường Thành Tần quốc là được."
Hạ Phong lập tức hút một ngụm khí lạnh, "Đó là công trình to lớn đó! Tần quốc phải xây tới ba năm mới xong."
Đầu tiên, chỉ cần nguyên liệu thôi đã là một số lượng lớn cực kì khủng bố rồi. Thí dụ như gạch đá, vậy cần bao nhiêu đá to mới đủ đây, hơn nữa còn phải cắt kim loại.
Những cự thạch kia thì cũng thôi đi, dù sao nơi đây đa số là hải đảo, đá ngầm vô số, khắp nơi đều có đá có thể thu thập, đồng thời còn có một ít cung nỏ khổng lồ cùng mũi tên dài ba, bốn trượng, số lượng đương nhiên cũng nhiều như thế, đều là Tô gia cung cấp tới!
Nói như vậy, dùng phương thức vận chuyển bằng chiếc xe kéo lỏng như vậy là vô cùng không ổn, một tảng đá lớn sẽ phải dùng tới mấy canh giờ. Huống chi phải cần cự thạch số lượng lớn, làm Hạ Phong cảm thấy kinh thán không thôi.
Hạ Phong đưa mắt nhìn lại, vậy mà sau khi thấy xuất hiện vô số xe gỗ vận chuyển hàng hóa, đều là do Tô gia chế tạo, đã giảm bớt đi không biết bao nhiêu nhân lực.
Các nơi tường thành, xe cơ quan bằng gỗ, xe cáp, guồng nước, thật là vô số cơ quan, mấy sợi dây sắt to bằng bắp đùi đang hoạt động ròng rọc, cự thạch cực nặng được treo lên, một khối lại một khối đá lớn từ chân tường được chậm rãi kéo lên trên. Sư Anh đứng bên cạnh, đầu ngón tay khẽ hoạt động, một tia sáng xanh đánh vào tảng đá, vẽ ra vô số phù triện trong nháy mắt, khắc nhanh lên đó, một bức tường thành chắc chắn dần hiện ra.
Văn Nhân Dịch nhíu mày, biết đây là một loại Kiên Cố thuật.
Rồi sau đó Sư Anh bắt đầu thi triển phù trận, sau khi đã thêm Kiên Cố Thuật, đá xanh trên tường thành cũng hiện lên màu vàng nhạt, tính chất nhìn qua có vẻ rất tinh mịn, xúc cảm rắn chắc. Văn Nhân Dịch tự tay thử một chút, bất luận là dùng sức va chạm hay là dùng kiếm chém thì cũng chỉ có tia lửa tóe ra, mặt đá vẫn bóng loáng. Văn Nhân Dịch thi triển kiếm ý, hung hăng chém một kích, kiếm xuyên qua đá nhưng vách tường lại không hề có nửa phần dao động.
Sư Anh ưu nhã cười một tiếng, nói: "Có những thứ này, đủ phòng ngự công kích của thực lực Ngưng Mạch kỳ rồi."
Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm gật đầu một cái, ánh mắt thâm trầm.
Lúc này Sư Anh như có chút mệt mỏi, lẩm bẩm: "Hai vị cứ ở đây, ta đi nghỉ ngơi một lát."
Văn Nhân Dịch nói: "Anh tiên sinh muốn đi nghỉ ngơi?"
Sư Anh lạnh nhạt nói: "Tại hạ chỉ là cơ quan sư, không so được với mấy người các ngươi."
Sư Anh mệt mỏi như thế, Văn Nhân Dịch với Ngu Nhiễm dĩ nhiên cũng không cưỡng cầu.
Văn Nhân Dịch cũng học qua loại thuật pháp Kiên Cố này ở núi Côn Luân, vì vậy hắn không do dự tiến lên phía trước nói: "Không bằng ta tới trợ giúp tiên sinh."
Sư Anh cười cười, "Mọi người kiếm củi đốt lửa lên cao, ngươi và Ngu Nhiễm mỗi người phụ trách một phương Kiên Cố Thuật, thực lực hai người các ngươi hoàn toàn có thể đảm nhiệm được."
Ngu Nhiễm mặc dù lòng có chút không yên, nhưng loại thời điểm này cũng không tiện chần chờ, không thể làm gì khác hơn là hơi nhẹ gật đầu, lười biếng nói: "Được."
Sư Anh khẽ mỉm cười, "Rất tốt, ba người chúng ta mỗi người phụ trách một trăm dặm, như vậy ba ngày cũng có thể xây chắc ba trăm dặm tường thành rồi."
Ngu Nhiễm có chút buồn bực nói: "Vậy chẳng phải là mấy ngày liền không về được sao?"
Sư Anh gật nhẹ đầu, "Không sai."
Ngu Nhiễm có chút uể oải nói: "Nhưng ta muốn gặp khanh khanh."
Văn Nhân Dịch trừng mắt nhìn hắn, "Ta cũng ở chỗ này vậy, ngươi nên nhớ chúng ta đang làm chính sự."
Ngu Nhiễm không nhịn được than nhẹ một tiếng, hiện giờ Kim Ngu Đường của hắn cũng cần phát triển, hơn nữa hắn còn phải chống lại nam nhân trong giấc mộng kia. Chỉ là suy tư chốc lát, cảm thấy nơi đây cũng là một nơi rèn luyện rất tốt, đã như vậy liền thôi đi. Chẳng phải có câu lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ* đó sao? Ngu Nhiễm chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
(*) Thước Kiều Tiên – Tần Quan
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ.
Dịch nghĩa: Tình này nếu như đã mãi lâu dài
Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều
Sau lần đó, vì có thể tăng nhanh tiến độ, Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch bày đại trận. Mọi người vận chuyển đá tới máy cắt kim loại dài năm trượng, rộng một trượng, cao nửa trượng, sau đó hai người bắt đầu thi triển Kiên Cố Thuật.
Chỗ không người, Sư Anh che cây dù màu xanh, bước chân thong dong, ánh mắt thâm trầm, gương mặt không có bất kỳ vẻ mệt mỏi nào.
Hắn ngồi trong chiếc thuyền nhỏ, thuyền lắc lư, màn trướng màu trắng che chung quanh, bên người hắn bỗng nhiên xuất hiện một cơ quan nhân bằng gỗ, mặc quần áo giống hệt hắn, chỉ là nhìn từ xa thì không có gì khác biệt.
Sư Anh lại lấy ra một con chim cơ quan, hắn nở nụ cười ưu nhã, âm thanh dịu dàng nói mấy câu: "Yêu Cơ cô nương, một lúc sau, chúng ta gặp mặt ở quán rượu Thiên Hương trong thành."
Nói xong, con chim đã bay ra ngoài.
*
Quán rượu Thiên Hương được xây ở sườn đông trong trấn, chiếm mười mẫu đất, cổ hương cổ sắc, đình đài lầu các, mái ngói xanh, rường cột chạm trổ, là nơi các quý nhân địa phương cảm thấy có phẩm cách nhất nên thường xuyên lui tới.
Tô Mặc ngồi trong gian phòng trang nhã, lười biếng ngồi dựa vào ghế. Nàng hôm nay ăn mặc vô cùng mê người, cổ tay mang một đôi vòng Xích Ngọc màu đỏ, nổi bật lên cánh tay mượt trong suốt như tuyết của nàng. Trâm cài tóc cũng dùng màu đỏ San Hô. Ánh mắt nàng lấp lánh sáng, trên người thoang thoảng hương thơm. Mặc dù nàng biết chỉ là ra ngoài uống trà, nhưng không biết vì sao lúc ra cửa lại không nhịn được chỉnh chu dung mạo của mình. Nữ nhân một khi muốn đi gặp nhân vật quan trọng, dĩ nhiên sẽ vô cùng chú ý. Trước kia Tô Mặc chưa bao giờ như vậy.
Xem ra từ trong xương tủy, Sư Anh trong cảm nhận của nàng vẫn rất quan trọng.
Kể từ lúc Tô Mặc tới đây, cả đám hầu bàn cứ thỉnh thoảng đi vào thêm trà rót nước.
Sau đó rốt cuộc cũng thấy một nam tử đi tới, mọi người không khỏi ngẩn ngơ, ai nấy đều tự biết mặc cảm.
Nam tử mặc một bộ trường sam màu trắng nhạt, trong tay cầm một cây dù màu xanh, vạt áo thêu hoa văn hình mây màu tím, thanh lịch khiêm tốn, ung dung bất phàm. Ánh mắt hắn nhu hòa, môi mỉm cười, mắt phượng thâm thúy nhếch lên, điệu bộ mang chút phong lưu làm người ta cảm thấy như được tẩm gió xuân.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Mặc, thu hồi cây dù, chậm rãi nói: "Xin lỗi, ta tới chậm, để nàng phải chờ ta, thật là áy náy."
Tô Mặc nâng mắt, cười cười nói: "Ta chỉ là sớm đến thôi, nếu như ngươi muốn mời khách, ta đương nhiên phải sớm một chút sang đây xem, bởi vì mấy người mê tiền mời khách luôn không giống như người thường."
Trong mắt Sư Anh đượm ý cười yếu ớt, "Hả? Thì ra nàng đang xem náo nhiệt."
Tô Mặc nhẹ nhàng liếc hắn một cái, "Xem náo nhiệt dù sao cũng tốt hơn nằm trong phòng ngủ."
Sư Anh cười nói: "Nàng cũng không phải là nữ nhân vô sự, mà ngược lại nàng chính là một nữ nhân rất bận rộn, việc buôn bán của cửa hàng Tô gia cũng phải cần nàng đi làm."
Tô Mặc cười nhẹ một tiếng, "Ta không phải còn có một ca ca sao?"
Sư Anh lạnh nhạt nói: "Hả? Thật sự là ca ca? Xem ra Yêu Cơ cô nương thân kiêm hai chức không khỏi quá cực khổ!"
Tô Mặc chợt có chút buồn bực, không nhịn được nâng trán, thầm nghĩ người này thật là cái gì cũng không thể gạt được hắn. Tô gia Tiểu Tứ cùng Tô gia Tiểu Ngũ rõ ràng rất khó phân biệt. Thậm chí ngay cả cái nam tử họ Hoa kia cũng không phát hiện ra. Nam tử trước mắt này ôn nhã khiêm tốn, nhạt như gió xuân, Tô Mặc chợt không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Nàng nâng mắt, lạnh nhạt nói: "Chúng ta không quen, ngươi làm thế nào biết nhiều như vậy?"
Sư Anh nói: "Đừng quên, ta chính là vừa gặp đã quen với nàng."
Tô Mặc trầm ngâm chốc lát nói: "Không biết Anh tiên sinh từ đâu tới đây?"
"Đương nhiên là từ bờ biển." Sư Anh bên môi vẫn giữ độ cong mê người.
"Ý ta là lai lịch thật sự của Anh tiên sinh." Trong lòng Tô Mặc có chút áy náy, dịu dàng hỏi.
"Lai lịch ư… Ta đã nhớ không được nữa rồi." Sư Anh đùa nghịch cái ly trong tay.
Lúc này Tô Mặc rốt cuộc ngồi thẳng lên, ánh mắt chăm chú nhìn Sư Anh, hắn vốn là một nam tử có dung nhan tuyệt thế, ôn hòa thanh nhã, như gió nhẹ nước trôi, ưu nhã như trích tiên, tự tại thong dong, lại làm cho người ta cảm giác thấy sâu không lường được. Chẳng biết tại sao Tô Mặc lại có loại cảm giác này?
Trong mắt nàng thoáng hiện vẻ hoài nghi, Sư Anh nhìn ra, hắn cười một tiếng, khẽ nhíu mày, "Thật ra thì có thời điểm ta cảm thấy mình cũng chỉ là một khách qua đường mà thôi, vội vã đến, vội vã đi."
Tô Mặc rũ mắt xuống nói: "Ngươi đã mời ta uống trà, ta cũng đã chờ mong rất thật lâu rồi."
Sư Anh khẽ cười một tiếng, ưu nhã vươn tay làm nóng cái ly, rồi sau đó tỉ mỉ chọn lựa một chút lá trà thượng hạng. Ngón tay thon dài của hắn cầm ấm trà, hơi nước mờ mịt.
Ống tay áo hắn như mây, động tác vô cùng chậm, ánh mắt nhàn nhạt, thỉnh thoảng nâng mắt xem nước trà nấu như thế nào, thỉnh thoảng còn mỉm cười nhìn Tô Mặc. Ánh mắt Tô Mặc cũng rất nghiêm túc nhìn Sư Anh, hắn ý vị ưu nhã như thế, giơ tay nhấc chân đều mang phong tình, nam nhân tốt đẹp như vậy tựa như một bức tranh động, một bức họa tuyệt thế, làm lòng người vui vẻ thoải mái, thậm chí chẳng màng tục sự thế gian đang phiền nhiễu ngoài cửa sổ.
Nhớ lại kiếp trước, hai người cũng thường hay cùng nhau thưởng trà như lần này.
"Anh tiên sinh, nghệ thuật uống trà của ngươi là học với ai?" Tô Mặc cười hỏi.
"Ta là vì sư phụ và sư huynh thích uống trà, cho nên mới học." Sư Anh nói.
Tô Mặc nhíu mày, không ngờ hắn còn có sư phụ, nàng liền vội vàng hỏi: "Sư phụ và sư huynh ngươi là người phương nào?"
"Bọn họ…” Sư Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu.
Lúc này bên ngoài chợt truyền đến âm thanh náo nhiệt,: "Mau đến xem đi, thật sự là quá phô trương rồi!"
"Xe ngựa này quả thật quá đẹp, còn có những mỹ nhân này, đến tột cùng là người nào?"
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, bên trong xe được bố trí hoa lệ, mui xe trang hoàng lộng lẫy, phía trên nạm ngọc lục bảo, vách xe làm bằng gỗ tử đàn thượng đẳng, bánh xe bằng gỗ dày, hoa văn điêu khắc hoàn mỹ, chế tác tinh tế. Cửa sổ xe cũng được làm từ gỗ lê hoa thô, mặc dù sơn nước nhưng tất cả chạm trổ đều là thượng thừa nhất đẳng, màn xe cũng đầy trang sức phẩm xa hoa, kết thành từ từng viên trân châu, trên sàn xe phủ lớp thảm Ba Tư mềm mại tuyệt đẹp, còn có đệm dựa xốp sang trọng, cao quý.
Chung quanh xe ngựa đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tám thị vệ chia ra đứng chung quanh, khí thế thật không tầm thường chút nào.
Nam tử trên xe ngựa lười biếng nằm đó, phong thái xinh đẹp, tà áo nhẹ mở, trước ngực lộ ra một mảnh da thịt ngọc sắc, đường cong lồng ngực tinh xảo rắn chắc, trong tay đang cầm một chiếc chén dạ quang, nước rượu màu đỏ nhạt. Tóc hắn đen tuyền trơn bóng, hai chân thon dài, hơi thở nhàn nhạt mùi rượu, nụ cười lạnh lẽo, quyến rũ xen. Lư hương đặt dưới chân hắn, hòa hợp hơi thở tràn ngập hoa lệ trong xe ngựa rộng rãi, thật là yêu nghiệt vô hạn, xinh đẹp vô biên.
Nam tử lười biếng bước xuống xe, dùng kéo cắt bỏ lụa đỏ.
Lúc này hai bên đường phố tiếng pháo nổ lên, nơi này lại khai trương thêm một Đa Bảo Các.
"Là hắn." Tô Mặc ngẩn người, hắn chính là vị Hoa công tử kia.
"Không sai, hắn là một tên tham tiền." Sư Anh nhàn nhạt nói.
"Anh tiên sinh, Đa Bảo Các này là cái gì?" Tô Mặc híp mắt.
"Chỉ cần giết chết dị thú, Đa Bảo Các sẽ đặc biệt thu mua những nguyên liệu đó với giá cao." Sư Anh không nhanh không chậm nói.
"Thì ra là như vậy." Tô Mặc mím môi, cười một tiếng mê người, "Về sau sẽ hấp dẫn rất nhiều tu sĩ."
"Không sai, hắn xưa nay chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn." Sư Anh mỉm cười.
Hoa Tích Dung xoay người, ánh mắt rơi vào quán rượu Thiên Hương, hắn cười cười, sải bước đi về phía nhã gian của Sư Anh, không quan tâm đến xe ngựa và mấy mỹ nhân phía sau, trực tiếp đi tới trước mặt Sư Anh nói: "Rất tốt, rất tốt, thì ra là ngươi uống trà ở đây, lại không gọi ta tới."
"Bởi vì ta rất tham tiền, có thể tiết kiệm là tiết kiệm." Sư Anh nói.
"Nhớ ngươi đã từng nói ba nguyên nhân mê tiền, chẳng lẽ chính là do nữ nhân này nói hay sao?"
"Không sai, nàng nói rất có lý, vô cùng sâu sắc." Sư Anh nhấp một ngụm trà.
Ánh mắt Hoa Tích Dung lần nữa rơi vào trên người Tô Mặc, khẽ cười một tiếng, "Ngươi nói bản công tử là loại tham tiền thứ hai, thuộc về dạng không thích nữ nhân, chỉ thích chính mình, thật ra thì ngươi lầm rồi, Bản công tử là loại thứ ba, thích xem tiền bạc thành nữ nhân."
Tô Mặc lạnh nhạt nói: "À? Thì ra là ta sai rồi sao?"
Hoa Tích Dung cười một tiếng mê người, nâng chung trà lên nói: "Đúng, ngươi đã sai rồi."
Ánh mắt Tô Mặc chợt có chút thương hại nhìn hắn nói: "Thật ra thì loại nam nhân thứ ba đa số đều là thái giám, bởi vì căn bản là không được, cho nên mới coi tiền tài như nữ nhân, nếu các hạ thừa nhận mình là loại thứ ba, ta thật sự là vô cùng đồng tình với ngươi đó."
Hoa Tích Dung một ngụm trà phun ra ngoài, ánh mắt trầm xuống, "Ai nói ta không được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.