Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 97: Hai tên tham tiền (1)




Tề quốc, phạm vi đảo số ba.
Tam hoàng tử bảo vệ chung quanh Hoàng Đô Tế quốc, nơi này binh lực trùng điệp.
Mấy ngày nay rất nhiều dị thú đi tới chung quanh Lâm Hải, phá hủy thuyền bè, tổn thương ngư dân vô tội.
Chẳng biết tại sao xung quanh đảo số ba dị thú tới cực kỳ hung dữ mãnh mẽ, mặc dù trong lòng Tam hoàng tử không vui, nhưng mấy tuyến quân của hắn cũng không nhanh không chậm đối địch. Có người Hạ gia giúp đỡ, trong tay hắn đã có vô số mãnh tướng, áo giáp binh khí được trang bị đầu từ đầu đến đuôi, thuyết phục lòng dân, đồng thời cửa chính thành trì của Tề quốc cũng vì hắn mà mở rộng ra.
Toàn bộ người của Hạ gia dẫn dắt chư tướng binh sĩ trợ giúp phía trước, Hạ Tuyết Nhi lại càng thêm hết sức ân cần. Hạ gia không thiếu người mưu lược, nhìn xa trông rộng, thường dân không có khả năng đoán chừng được.
Sau đó, người của Thiên Không Thành tới, cũng không cần bọn họ tham chiến nữa, coi như thị sát du ngoạn phía trước vậy.
Mọi người cảm thấy dù trí lực của dị thú cũng không thể so sánh với con người nhưng lực phòng ngự rất cường đại, đối kháng cũng không dễ dàng gì.
Cũng may, cuộc chiến đều đại thắng.
Lúc mọi người ở đây cảm thấy vui sướng, thì đảo số năm cũng truyền tới tin tức trận chiến mở màn đã thắng lớn.
Sắc mặt Tam hoàng tử lập tức trầm xuống, nói thật nhỏ: "Nhanh như vậy? Làm sao có thể?"
Trên mặt mưu sĩ thoáng qua một chút suy nghĩ sâu xa, lập tức đi lên phía trước nói: "Công dục thiện kỳ sự tất tiên lợi kỳ khí*, ta nghe nói chỗ Văn Nhân Dịch có vũ khí tầm xa rất tốt, năm mũi tên đã giết chết một con dị thú, xem ra chuyện này không phải là giả."
(*) Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí: Quan muốn giỏi, phải hiểu rõ tài năng của kẻ dưới cơ mình.
Tam hoàng tử không hiểu nói: "Cái gì vũ khí tầm xa? Lợi hại đến thế sao?”
Mưu sĩ vuốt vuốt râu nói: " Phá Thần Tiễn của Hạ gia tuy tốt, nhưng lực sát thương cũng không lớn, mà ta lại nghe nói Phá cương tiễn của Tô gia cũng rất không tệ."
Tam hoàng tử nheo mắt lại, khuôn mặt đẹp trai thoáng qua có chút suy nghĩ, nói nhỏ: "Phá cương tiễn Tô gia?"
Mưu sĩ nói: "Không sai, hiện giờ rất nhiều thế lực đều lựa chọn Phá cương tiễn Tô gia, nghe nói là sự bán công bội*, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, buôn bán Phá Thần Tiễn của Hạ gia cũng giảm xuống không phanh."
(*) Sự bán công bội: nghĩa là chỉ dùng nửa bản lĩnh nhưng mang hiệu quả gấp hai.
"Phá Thần tiễn của Hạ gia vì sao không bằng Phá Cương tiễn của Tô gia?"
"Kỹ thuật của hai nhà khác nhau, thủ pháp chế luyện khác nhau, hơn nữa tên của Tô gia không nhìn ra được làm như thế nào."
"Một khi đã lợi hại như vậy, chúng ta cũng nên làm ra một chút." Vẻ mặt Tam hoàng tử đăm chiêu.
Mưu sĩ lập tức lắc đầu nói: "Điện hạ, Phá Cương tiễn này của Tô gia nghe nói đã là cung không đủ cầu, hơn nữa cung cấp nhiều nhất là cho Ngũ hoàng tử."
Tam hoàng tử lập tức kinh ngạc nói: "Vì sao?"
Mưu sĩ lạnh nhạt nói: "Bởi vì Yêu Cơ chính là Ngũ tiểu thư Tô gia."
Sắc mặt Tam hoàng tử trầm xuống, sắc mặt xanh mét, "Ngươi nói cái gì? Yêu Cơ lại là Ngũ tiểu thư Tô gia?"
Lúc này ánh mắt của hắn vô cùng phức tạp, vẻ mặt khó tin.
Rất tốt rất tốt! Nữ nhân này lại dám giấu diếm hắn sâu như vậy?
Yêu Cơ ơi Yêu Cơ! Lúc trước hắn vốn cho là nàng ta chỉ lấy sắc mê người, thậm chí hắn vì quyền thế mà buông tha cho nàng, vậy mà, hắn vạn lần không ngờ nữ nhân này lại tìm đến chỗ Văn Nhân Dịch, trở thành một trợ thủ đắc lực của Văn Nhân Dịch.
Không cam tâm, hắn thật sự là rất không cam tâm.
Nhưng hắn không tin Hạ Tuyết Nhi không bằng Yêu Cơ này. Nếu Văn Nhân Dịch mượn Tô gia, như vậy mình cũng có thể mượn thế lực của Hạ Tuyết Nhi, lấy được thứ mình muốn có. Hắn tin rằng chỉ Hạ Tuyết Nhi mới có khả năng trở thành nữ nhân mẫu nghi thiên hạ, Yêu Cơ chỉ là nữ nhân hắn đã vứt bỏ mà thôi.
Cuối cùng sẽ có một ngày, vị trí hoàng đế Tề quốc là của mình, hắn tuyệt đối không thể để lại cho cái loại đáng giận như Văn Nhân Dịch đó.
Giờ phút này, hắn chợt nhớ tới cái gì, liền vội vàng hỏi: "Đúng rồi, tiên sinh, nghe nói hình như có một nam nhân che dù xanh xuất hiện có đúng hay không?"
Sắc mặt mưu sĩ thâm sâu nói: "Ngài nói rất đúng, nhưng mà hắn đã qua hướng đảo số năm."
Sắc mặt Tam hoàng tử trầm xuống, "Ta nhớ ở bên cạnh hắn còn một nam tử nữa, hắn cũng đi rồi hả?"
Mưu sĩ gật đầu: "Hình như là đi cùng nhau."
Ánh mắt Tam hoàng tử lạnh lùng nói: "Giành hai người họ về đây, nhớ không tiếc dùng tất cả thủ đoạn."
Mưu sĩ lập tức nói: "Nếu đảo số ba và đảo số năm cách nhau không xa, vậy không bằng an bài một số người đi qua mời tới là được."
Tam hoàng tử đáp: "Không sai, thuận tiện đi đến cửa hàng Tô gia, học một chút kỹ thuật của đối phương, ta nghĩ rằng vị hôn thê Hạ Tuyết Nhi của ta nhất định sẽ vô cùng cao hứng."
*
Mấy thám tử Hạ gia cải trang giả dạng, đi tới bên ngoài cửa hàng Tô gia.
Vậy mà, phát hiện có rất nhiều người đều ở đây xếp hàng chờ trở thành thợ của nơi này, vô cùng náo nhiệt.
Mấy thám tử không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chỉ là thợ mộc mà thôi, cần gì như thế?
Giống như thợ mộc Hạ gia bọn họ cũng vậy, lần này ra ngoài thử dò xét, chẳng qua vì mấy lượng bạc khi bọn họ trở về mà thôi.
Nhưng thấy một thiếu niên tuyệt sắc dùng ánh mắt cơ trí nhìn bọn họ, sắc mặt nghiêm túc, giọng lạnh lùng mà nói: "Nghề mộc đúng là một nghề gian khổ và đầy thách thức, đồng thời cũng rất khô khan không thú vị, nếu muốn ở lại chỗ này phải trở thành hạ nhân của Tô gia, nhất định phải lập văn tự bán đứt, Tô gia chúng tôi không phải ai cũng tùy tiện tiếp nhận."
Bọn thám tử Hạ gia đưa mắt nhìn nhau, không ngờ đối phương lại nhận người cực kỳ cẩn thận, trong cửa hàng Hạ gia mọi người đều có thể đi vào, nhưng một sô chuyện chủ yếu cũng không cho phép tham dự.
Ký kết khế ước bán thân không có lợi, những người này chẳng lẽ thật sự bằng lòng sao?
Thiếu niên tuyệt sắc nói tiếp: "Đương nhiên, nếu sau khi các người trở thành gia nô của Tô gia, Tô gia sẽ cho người định kỳ huấn luyện các người, đến khi các người có thể tự mình đảm đương, có thể đại diện cho Tô gia đi ra ngoài mở cửa hàng. Sau lưng có Thanh Vân tông làm chỗ dựa, các người có thể thay Tô gia mua bán cơ quan, bạc kiếm được phần lớn là của các người, chỉ cần chia cho Tô gia một phần nhỏ là được."
Mọi người nghe đến mấy cái này đã bắt đầu xoa tay, loại chuyện tốt như thế này muốn bọn họ bán mình bọn họ cũng nguyện ý.
Mấy thám tử Hạ gia nhất thời nghẹn họng trố mắt đứng nhìn, Tô gia này quả nhiên bản lãnh, lại có thể lôi kéo lòng người như vậy.
"Tô Tứ thiếu, ta nguyện ý." Có người nhịn không được quát to một tiếng.
"Tô Tứ thiếu, Tô Tứ thiếu! Chúng ta cũng nguyện ý." Mọi người cùng nói to lên.
Đôi môi thiếu niên tuyệt sắc nhếch lên, cười khẽ: "Rất tốt, cửa hàng này từ hôm nay là của các ngươi, các ngươi cứ làm ra Phá Cương tiễn là được rồi. Người phía sau hậu viện sẽ tiếp nhận sàng lọc chọn lựa, rồi sau đó ký kết văn tự bán đứt."
Nói xong, mọi người cùng nhau ồ lên, sợ mình chậm nửa bước.
Bên ngoài đã có người hét lên: "Có Đông Phương Hầu cầu Phá Cương tiễn một ngàn vạn."
"Có Sở quốc đại hộ cầu Phá Cương tiễn, năm ngàn vạn."
"Có quân đội An Tây cầu Phá Cương tiễn, ba ngàn vạn."
Ánh mắt người gác cổng Tô gia hả hê nhìn về phía mọi người, đắc ý nói: "Các ngươi làm cho tốt, Tô gia sẽ không bạc đãi các ngươi."
"Đúng! Đúng!" Có người cười nói: "Kể từ sau khi đi tới Tô gia, tiền mỗi tháng của ta gấp năm lần trước kia, hơn nữa làm việc cũng rất thoải mái nhẹ nhàng, chưởng quầy Tô gia thật sự rất tốt."
Vào giờ phút này, mặt mũi mấy thám tử Hạ gia chợt có tia dao động, bọn họ cảm thấy Tô gia thật sự rất tốt, vô cùng tốt, mấy thám tử Hạ gia lại đưa mắt nhìn nhau mấy lần, sau đó bỗng nhiên có người sải bước đi tới hậu viện Tô gia, làm việc nghĩa không được chùn bước. Rốt cuộc, mấy người Hạ gia cũng không quản người khác có để ý không, đi rất nhanh tới đại viện Tô gia.
Tháng này, đã là nhóm Hạ gia thứ mười vùi đầu vào làm hạ nhân Tô gia.
*
Ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời chiếu rọi xuống, một nữ tử mặc chiếc áo mộc mạc, đứng trong rừng hoang vắng. Mỹ nhân có làn da trắng tuyết đứng trong rừng, đôi môi đỏ tươi nhẹ nhàng khẽ cong, trán trơn bóng mà đầy đặn, đôi mắt đẹp như vì sao sáng, thật sự là xinh đẹp, lộng lẫy tuyệt thế, không gì sánh được!
Tại một mảnh đất trống, nàng vung đầu ngón tay lên, trong nháy mắt biến ảo ra một đống lớn nguyên liệu luyện khí, đều là từ chỗ thuyền bè Hạ gia đánh cướp tới, còn có trong cuộc tỉ thí của Tề đế Tề hậu, thắng được từ Hạ Tuyết Nhi.
Nữ tử này chính là Tô Mặc, trước mắt nàng muốn dùng những nguyên liệu này luyện chế ra một pháp khí ngũ phẩm.
Kể từ lần trước sau khi nàng luyện chế mười hai con rối, trước mắt còn thiếu rất nhiều trợ lực.
Hiện giờ, mặc dù phi châm của nàng bị hủy, nhưng nàng cũng đã chướng mắt thứ đó rồi. Trải qua mấy ngày mấy đêm cố gắng, hôm nay Tô Mặc đã có mười pháp khí mang tính công kích, đồng thời mười hai kiện pháp khí có tính phòng ngự, những pháp khí cũng hao phí vô số linh thạch trong quá trình chế luyện.
Nhìn lại, lần này pháp khí Tô Mặc luyện chế đều đã đạt tới ngũ phẩm, hơn nữa cũng không phải chỉ có một chủng loại. Có tên, có đao kiếm rìu kích, có côn móc chùy xoa, tính công kích cực tốt, tấm khiên được luyện theo một hình dạng thống nhất, có thể chuyên dùng để phòng ngự.
Cùng lúc đó, nàng lấy từ trong cửa hàng Tô gia ra rất nhiều Phá Cương tiễn, bỏ vào bên trong Thiên Thư.
Thủ pháp luyện khí của nàng đã hoàn toàn lô hỏa thuần thanh, nhưng mà lại thiếu hụt rất nhiều đồ dùng để luyện chế pháp khí, lúc này Tô Mặc bắt đầu có chủ ý với nguyên liệu của dị thú trong hải vực.
Hiện giờ, bởi vì thần thức Tô Mặc lớn mạnh, cho nên chiến thuật của nàng cũng có điểm khác. Thần thức của người bình thường chỉ có thể điều khiển một hai pháp khí mà thôi, nhưng nàng có thể điều khiển cùng một lúc mười hai con rối cơ quan không nói, thậm chí còn có thể thao túng pháp khí con rối cầm trong tay, cho nên hiện tại nàng đang dùng mười hai con rối có thể sử dụng pháp khí.
Tô Mặc từ từ dùng thần thức điều khiển một con rối cầm lên một cây cung, sau đó giương cung bắn tên, bắn một mũi Phá Cương tiễn về phía cây đại thụ đối diện.
Ngay lập tức, cái cây bị chẻ đôi từ gốc tới ngọn.
Sau đó nàng lại điều khiển một con rối, giương cung bắn về phía mình.
Phá Cương tiễn rời dây cung, gào thét phóng tới, đôi môi đỏ mọng của Tô Mặc từ từ vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, sau đó thân nàng như ma quỷ, hai chân thon dài đạp mặt đất một cái vút lên, uyển chuyển xoay tròn như hoa Mạn Đà La, như hỏa phượng hoàng Nhất Phi Trùng Thiên (phóng thẳng lên trời). Mũi tên kia bắn vút lên trời cao thủng cả cơn gió, hai con rối ngũ phẩm lập tức giúp nàng cầm khiên che chở trước sau, ánh lửa sau lưng bốc lên nhưng không tổn thương tới Tô Mặc chút nào.
Khóe miệng Tô Mặc cong cong, ánh mắt lấp lánh, trong lòng vui mừng, ý tưởng này của nàng đúng là rất tốt.
Có mười hai con rối Tiên Thiên cùng bảo vệ, hơn nữa chúng còn sử dụng được pháp khí, điều này khiến cho Tô Mặc không chỉ có thể đối phó với cao thủ Tôi Thể kỳ, thậm chí đối kháng với Ngưng Mạch kỳ cũng không thành vấn đề.
Với thực lực hiện tại của nàng, điều khiển mười hai con rối cơ quan đã dư dả, thậm chí nàng có thể điều khiển nhiều hơn, đáng tiếc là không có nhiều thời gian chế tạo, cũng không có thêm nguyên liệu cho nàng luyện chế. Nàng cân nhắc một lượt, sẽ dùng bốn con rối để công kích gần, bốn công kích xa, bốn tiến hành phòng ngự.
Như thế, thật là một sự phối hợp phù hợp. Tô Mặc tao nhã vỗ nhẹ tay phủi bụi, cực kỳ hài lòng.
*
Ban đêm, Tô Mặc trở về làm một số bánh ngọt nhỏ rất xinh đẹp, hôm nay tâm tình của nàng rất tốt.
Tính toán một chút, hôm nay Tô gia thu vào rất khá, đã có thể so với nhà kinh thương giàu có nhất ở Tề quốc rồi.
Tô Mặc bày đầy cá chua ngọt trong mâm, một đĩa bánh hạt dẻ, một đĩa thịt sốt tương, một ly nước.
Nàng nhẹ nhàng ngâm nga điệu hát dân gian, gương mặt thanh nhã nhu tình, mang theo ý vị vô cùng mỹ lệ. Song khi nàng tìm phía ngoài lều, lại phát hiện hai người Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm đều không có ở đây, trong lòng có cảm giác nặng nề, nhất thời có chút thất vọng.
Lúc này, nàng lơ đãng nhớ lại một nam tử khác, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa xoa hộp đựng thức ăn bằng gỗ.
Lặng im một lát, trong lòng Tô Mặc có chút do dự.
Kiếp trước, nàng theo Sư Anh học được rất nhiều thứ, thậm chí tài nấu nướng của nàng cũng học được từ chỗ hắn.
Sau khi sống lại nàng thậm chí muốn gặp hắn lần nữa, báo đáp đoạn ân tình kia của đối phương.
Vậy mà, lần này, không ngờ đối phương lại tới nơi đóng quân.
Như vậy rốt cuộc nàng có nên đi qua gặp một chút không? Làm một chủ nhà tận tình?
Càng gần gũi càng thêm sợ hãi, Tô Mặc xoa xoa cánh tay cứng đơ tê mỏi, lúc này mà lại xếp trống rút lui, mặc dù đối mặt với hắn nàng có thể ung dung, nhưng nàng vẫn không có cách nào chủ động đi tìm hắn. Nhớ lại mấy ngày trước nàng và Ngu Nhiễm đến tiểu trúc Sư Anh làm phiền nơ một ngày, lần này cũng xem như là trả lễ lại, vì vậy Tô Mặc cầm hộp đựng thức ăn chậm rãi đi ra ngoài.
Nàng đứng bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa màn trướng, một lúc lâu bên trong cũng không có động tĩnh.
Tô Mặc đang suy nghĩ có nên gõ lại hay không thì lúc này đột nhiên có người kéo cánh cửa ra.
Một nam nhân tuyệt mỹ đứng ở trước cửa, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ khiến người ta rã rời xương cốt toàn thân.
Dưới ánh trăng, nam nhân yêu nghiệt kia khoác một cái áo màu bạc thêu hoa văn lộng lẫy, phiêu dật tiêu sái, lấp lánh.
Vậy mà, người này lại bên trong không có mặc áo, áo mở ra một nửa, như thế vẫn không là gì, nhưng còn có một nửa áo không mặc trên người, lô ra hơn nửa bả vai, giọt nước trượt dọc thân hắn, khiến cho người ta phải mơ tưởng viễn vông.
Tô Mặc thấy nam tử yêu nghiệt kia mặc áo lưới phiêu dật, một cánh tay chống trước cửa, tóc dài đen nhánh vòng qua, bắt đầu từ cổ trắng nõn của hắn, lướt qua xương quai xanh, ánh mắt đang liếc xéo nàng, bộ dạng vừa lười biếng vừa mê người, Tô Mặc không khỏi ngẩn người.
Nam tử này đương nhiên là vừa rồi đang tắm, hiển nhiên cũng không đoán được người tới là ai.
Không ngờ đứng ngoài cửa là một nữ nhân tuyệt sắc, đang lườm mắt nhìn hắn.
Nam tử cười khẽ một tiếng, lười biếng dựa vào cửa, dáng người của hắn thon dài, mở phân nửa vạt áo đối diện trước mặt nàng, da thịt trắng noãn, lồng ngực bền chắc, cơ bụng bí ẩn cực kỳ mê người.
Hắn lười biếng nói: "Nữ nhân, đêm hôm khuya khoắt tới đây làm gì?"
Một lúc lâu sau Tô Mặc mới khôi phục lại từ nam sắc của hắn, sắc mặt không thay đổi hỏi: "Anh tiên sinh không ở đây sao?"
"Hắn đi ra ngoài cùng Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm rồi." Nam tử tùy ý trả lời.
"Thì ra là vậy."
"Chẳng lẽ ngươi không biết?"
"Ta vừa trở về không lâu, vậy, ta cáo từ trước." Bị khí thế của hắn bức bách, Tô Mặc không tự chủ được lui về sau một bước, hộp đựng thức ăn trong tay hơi lắc lư.
"Trong hộp thức ăn là gì?" Ánh mắt Hoa Tích Dung cụp xuống nhìn chăm chú vào Tô Mặc.
"Đây là điểm tâm ta vừa mới làm."
"Lấy ra." Hắn vươn ngón tay thon dài ra.
Tô Mặc nhẹ nhàng mở nắp, bên trong lập tức bay ra một mùi thơm mê người, nàng cho là hắn sẽ để lại cho Sư Anh giúp nàng.
Nào biết nam tử nhàn nhạt nói: "Gia tắm xong sẽ đói bụng, bữa ăn khuya này cũng không tệ lắm, đã như vậy, ta sẽ không khiển trách ngươi không biết liêm sỉ đứng ngoài cửa càn rỡ nhìn chằm chằm vào thân hình nam nhân nữa.”
"Đợi chút…” Tô Mặc vội vàng ngăn lại, cái đó cũng không phải là cho hắn.
Vậy mà Hoa Tích Dung không đợi phản ứng của nàng, xoay người đóng sầm cửa, tùy ý nói: "Đồ để lại, người đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.