Thiên Hạ

Chương 192:




Thiên Hạ
Chương 192 : Dương Chiêu vào tướng
gacsach.com

Tin chiến thắng của Kiếm nam Tiết độ sứ Dương Quốc Trung, với một một tốc độ từ trước đến nay nhanh chưa hề có mà đưa đến Trường An, sáng sớm, Hưng Khánh cung liền truyền đến tiếng cười to đắc ý của Lý Long Cơ.

“Tốt! Làm tốt lắm!”

Lý Long Cơ cầm chiến báo Dương Quốc Trung đi tới đi lui trong tẩm cung, mấy ngày trước hắn còn bởi vì sự tạo phản đột ngột của Nam Chiếu mà cảm thấy vô cùng lo lắng, mà chỉ một tháng sau, Dương Quốc Trung liền mang đã đến tin tốt lành, quân Đường đại bại quân Nam Chiếu, Nam Chiếu nhận tội.

Điều làm cho Lý Long Cơ phấn chấn không chỉ là việc đã dẹp yên cuộc loạn binh ở Nam Chiếu, hơn nữa sự biểu hiện quyết đoán và năng lực của Dương Quốc Trung trong cuộc chiến này làm cho người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa, có trận thắng này làm cơ sở, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận mà phong Dương Quốc Trung làm thượng thư, tiến vào tập đoàn tướng quốc, Lý Lâm Phô càng ngày càng già rồi, gần đây lại có chút thiên về phía thái tử, làm cho trong lòng hắn không vui.

“Tam lang, làm gì mà mừng rỡ thế?”

Dương Ngọc Hoàn chải xong đầu từ trong trong phòng đi ra. Lý Long Cơ rất lấy làm hưng phấn, ôm lấy chiếc vai thon của nàng, hôn một cái thật mạnh lên má nàng: “Anh của Nương tử đã mang đến cho trẫm Một tin mừng.”

“Tam lang!” Dương Ngọc Hoàn có chút trách móc sự quá đà của Lý Long Cơ, nàng vội vàng lấy ra chiếc gương đồng chỉnh lại dung nhang trên mặt một chút, lúc này mới hỏi: “Là Tam ca sao? Huynh ấy mang đến tin vui gì thế?”

“Hắn dẹp yên loạn binh ở Nam Chiếu, trẫm phải thăng cho hắn làm tướng quốc.”

Dương quý phi ngẩn ra, dẹp yên Nam Chiếu cố nhiên đáng mừng, nhưng thăng làm tướng quốc lại tựa hồ...

Nàng vội vàng quỳ xuống dưới, nói: “Bệ hạ. xin thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?”

Lý Long Cơ ngây ngẩn cả người: “Tại sao thế?”

“Bệ hạ. tam ca của thần thiếp người như thế nào, thần thiếp hiểu rất rõ, bệ hạ độc sủng Dương gia, cho Dương gia vinh hoa phú quý, thần thiếp vô cùng cảm kích, nhưng tướng quốc là rường cột nước nhà.

gánh vác sự hưng thịnh của đại Đường, người không có tài trị quốc kinh luân không thể đảm nhiệm, Dương gia không ai có thể đảm nhiệm chức vị này, thần thiếp tuyệt nhiên không muốn bệ hạ vì thần thiếp mà lầm lỡ quốc sự.”

“Ai nói tam ca không thể đảm nhiệm chức tướng quốc!”

ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng của Dương Hoa Hoa. nàng chậm rãi đi đến. nói: “Tam ca trước đây có lẽ có chút phóng đãng buông thả, nhưng đó là bởi vì hắn có tài nhưng không gặp thời, còn sau khi hắn vào kinh làm quan, cân trọng vì Thánh Thượng làm việc, các điều suy nghĩ đều là vì Thánh Thượng.

Thánh Thượng cần có một tướng quốc tài cáng và biết nghe lời như vậy, Lý Lâm Phố đã già, tam ca lại đang lúc trai tráng, chẳng lẽ không dùng tam ca, mà lại muốn đi tìm người khác hay sao chứ?”

Dương ngọc Hoàn có chút bực bội, đây là tầm cung của mình, tam tỷ làm sao lại có thể không nói một tiếng đã bước vào ngay, nàng nhịn nỗi bực bội trong lòng, nói: “Tam tỷ, chức tướng quốc không phải nghe lời là có thể làm tốt.

phải cần học vấn và kinh nghiệm, hai phần này tam ca đều thiếu cả, nếu huynh ấy làm không tốt, người trong thiên hạ sẽ chỉ vào sau lưng Dương gia chúng ta mà mắng đấy.”

Dương Hoa Hoa không một chút nhượng bộ nói: “Không làm thì làm sao mà biết làm không tốt, Lý Lâm Phổ chẳng phải cũng không có học vấn gì lắm sao? Sao hắn lại làm mười mấy năm tướng quốc.

Lý Bạch và Vương Duy thi danh chấn thiên hạ. đầy bụng kinh luân, nhưng bọn họ đã có năng lực xử lý quốc sự sao? Như thế có thể thấy được học vấn tuyệt đối không phải lý do.”

“Được rồi! Được rồi! Tý muội các nàng không cần cãi nữa.”

Lý Long Cơ đỡ Dương Ngọc Hoàn dậy rồi nói: “Lập không lập Dương Quốc Trung làm tướng quốc, trẫm ắt sẽ tự cùng các đại thần thương lượng, nương tử không cần hỏi đến việc này nữa, chỉ cần quán lý hậu cung cho trẫm thật tốt là được rồi.”

Hắn lại cười nói với Dương Hoa Hoa: “Nghe nói phủ mới của tam tỷ đã xây xong rồi, chẳng lẽ là muốn mời chúng tôi đến ăn cơm?”

Dương Hoa Hoa chu miệng nói: “Thần thiếp trong nhà nghèo đến ngay cả gạo để nấu cơm cũng không có, làm sao còn mời nổi bệ hạ và quý phi ăn cơm, trừ phi bệ hạ thay thần thiếp đãi mấy bàn tiệc rượu, thần thiếp mới có thể mời mọi người đi náo nhiệt một chút.”

“Tam tỷ! Không được vòi tiền.”

Dương Ngọc Hoàn rốt cục kiềm chế không được sự bất mãn trong lòng, để xây tòa nhà, tam lang đã trước sau thường tỷ lấy ba lượt, gần hai mươi vạn quan tiền, hiện tại lại chạy tới vòi tiền, thật sự là hơi quá đáng.

“Hừ!” Dương Hoa Hoa hừ một tiếng, nói: “Ta đâu có lấy tiền của ngươi, ngươi xót cái gì?”

Nàng lại quay đầu lại với Lý Long Cơ nũng nịu năn nỉ nói: “Muội phu tốt, Hoàng Thượng tốt của thần thiếp, ngài sao lại có thể để cho tam dì nương của ngài ngay cả tiền mua gạo cũng không có sao!”

Lý Long Cơ có chút xấu hổ, hắn vội vàng nói: “Như vậy đi! Trẫm sẽ không thưởng tiền nàng nữa, yến hội mừng tân gia của nàng, hãy để trẫm đến giúp nàng tồ chức, để cho nàng nở mày nở mặt mà dọn vào nhà mới ở, như thế nào?”

Dương Hoa Hoa vui mừng cho hắn một cái liếc mắt yêu kiều, kỳ thật cái mà nàng muốn chính là thử này, hoàng đế đến thay nàng đãi yên cho tân gia, thì tiền quà cáp còn không cuồn cuộn mà đến sao?

Đúng lúc này, trước cửa truyền đến tiếng bẩm báo của hoạn quan: “Bệ hạ. Lý tướng quốc cầu kiến!”

“trẫm cũng đang muốn tìm hắn đây! Đưa hắn đến ngự thư phòng đi.”

Hắn quay đầu lại cười nói với hai người: “Hai tỷ muội các nàng hãy chuyện trò cho vui nhé! Trẫm đi xử lý một số công vụ. rất nhanh sẽ trở lại.”

Nói xong, hắn chắp tay sau lưng đi ra tẩm cung.

“Bệ hạ dời giá đến ngự thư phòng!”

...

Trong Đại Đồng điện. Lý Lâm Phổ chắp tay sau lưng vô cùng lo lắng mà đi qua đi lại, hắn cũng nhận được tin tức Dương Quốc Trung đại thắng ở Nam Chiếu, hắn chuyện lo lắng nhất rốt cục cũng tới rồi, Dương Quốc Trung rất có thể sẽ vì việc này mà được làm tướng quốc.

Hết thảy đều hợp tình hợp lý, ý đồ của Thánh Thượng muốn dùng Dương Quốc Trung thay thế mình đã càng ngày càng rõ ràng, Lý Lâm Phổ nhìn bầu trời ngoài điện thở dài một tiếng, hắn cũng có chút lực bất tòng tâm rồi, sức khỏe hắn quả thật có chút nuốt không nổi những việc quốc sự nặng nề.

từ đầu năm tới nay hắn đã ngã bệnh ba lượt, Tuy rằng Thánh Thượng mỗi lần đều đã phái Cao Lực Sĩ tới thăm hắn, nói quốc sự không thể thiếu hắn được, nhưng trên thực tế hắn biết, hắn mỗi bệnh một lần, thì quyết tâm mà Thánh Thượng muốn thay chức hắn lại càng mạnh thêm một phần.

“Thánh Thượng giá lâm!”

Phương xa hoạn quan hô to một tiếng, Lý Lâm Phổ vội vàng ổn định tâm trạng, xuôi tay đứng thẳng, lát sau, Lý Long Cơ tinh thần phấn chấn nhanh bước đi vào.

“Thần tham kiến bệ hạ!”

“Tướng quốc không cần đa lễ, mời vào trong phòng nói chuyện.”

Lý Long Cơ đi vào thư phòng, trong thư phòng đã được thu dọn sạch sẽ, ngăn nắp, không khí rất nhẹ nhàng khoan khoái, hắn hài lòng mà gật đầu, ngồi xuống.

“Cũng trải một chỗ ngồi cho tướng quốc.”

"Thần tạ ơn bệ hạ "

Hai gã hoạn quan khiêng đến một chiếc giường gỗ nhỏ, lại trải chiếu lên, Lý Lâm Phổ cũng ngồi xuống, hắn lập tức nói:

“Thần là vì việc của Nam Chiếu mà tới gặp bệ hạ.”

Lý Long Cơ liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Ái khanh có để nghị gì, xin cứ nói?”

“Bệ hạ. thần không tán thành giáng hòa với Nam Chiếu, thần cho rằng sự bành trướng của Nam Chiếu đã thành mối uy hiếp nghiêm trọng đối với đại Đường,Lần này Nam Chiếu mưu phản thoạt nhìn thì tưởng là bởi vì Trương Kiền Đà làm nhục thê tử của Các La Phượng mà gây ra.

chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên, nhưng thần tin rằng, Các La Phượng sớm đã có ý mưu phản, bệ hạ, trừ ác phải diệt tận, chúng ta nên nhân cơ hội này mà giải quyết triệt để việc bành trướng của Nam Chiếu.”

“Tướng quốc, trong chuyện này trẫm có suy nghĩ khác với khanh rồi, sự bành trướng của Nam Chiếu cố nhiên là làm cho đại Đường lo lắng, nhưng Thổ Phồn mới là mối uy hiếp đích thực của đại Đường.

Nam Chiếu chẳng qua là tiểu quốc nơi biên thùy thôi, nó tồn tại còn có thể thay đại Đường chống đỡ Thổ Phồn khuếch trương sang phía đông, Có thể nói là có được thì phải có mất, chỉ cần khống chế nó cho tốt, để cho nó vào khuôn phép mà thay trẫm giữ biên thuỳ, thì cũng được chứ.

hơn nữa Dương Quốc Trung ở trong quân báo cũng có nói, nếu bức bách Nam Chiếu quá mức, một khi nó đầu hướng sang Thổ Phồn, vậy thì mất nhiều hơn được đó, tướng quốc, Dương Quốc Trung lần này đã có cách nhìn sâu sắc hơn khanh rồi đó!”

Lý Lâm Phổ nghe Thánh Thượng chê mình mà khen Dương Quốc Trung, trong lòng hắn rất phẫn nộ, bèn nói: “Bệ hạ, thần đã xem rất kỹ quân báo, quân Đường ở Diêu Châu đại bại quân Nam Chiếu, hoàn toàn có thể một hơi tiến công đến Nhị Hải, lúc này, Nam Chiếu còn chưa kịp cầu viện với Thổ Phồn, nhưng quân Đường lại ở Diêu Châu ngùng lại và đóng quân đến nửa tháng, đến nỗi đánh mất thời cơ chiến đấu, thần nghĩ trong đó tất có nguyên nhân, thần để nghị phái Ngự Sử đến đó điều tra rõ việc này...”

Không đợi hắn nói xong, Lý Long Cơ đã nóng vội đánh gãy lời nói của hắn: “Tướng quốc nghĩ quá nhiều rồi, đánh trận không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

quân báo cũng nói rồi, Nam Chiếu chướng khí đầy rẫy, dịch bệnh lan truyền, cho nên mới trú binh không tiến tới, đó là có nguyên nhân, đại tướng ở bên ngoài đánh trận không dễ, không nên hơi một tí liền phái ngự Sử đi điều tra.

vả lại An Lộc Sơn, Ca Thư Hàn ở bên ngoài đánh trận, trẫm cũng không thấy ngươi nói phải phái Ngự Sử đi điều tra, tại sao lại cố tình hà khắc với quốc cữu của trẫm như vậy? Hay là khanh có ý đồ riêng tư gì chăng?”

Lý Lâm Phồ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói: “Bệ hạ, thần tuyệt không có ý đồ riêng gì cả, chỉ là việc của Nam Chiếu bệ hạ đã lo lắng mấy chục năm rồi, lần này rốt cuộc chờ được cơ hội, thần chỉ muốn giải quyết một lược mối lo của Nam Chiếu mà thôi.”

Sắc mặt Lý Long Cơ đã dề chịu một chút, liền khoát tay nói: “Tướng quốc lúc nào cũng nghĩ thay cho trẫm, trẫm tâm lĩnh rồi.

gần đây sức khỏe của tướng quốc không tốt lắm,trẫm nghĩ có thể là do việc quốc sự quá nặng, trẫm đang suy nghĩ thêm vào hai ba vị tướng quốc nữa, thay tướng quốc chia sẻ bớt một chút quốc sự, tướng quốc cảm thấy thế nào?”

Trong lòng Lý Lâm Phổ cả kinh, cuối cùng cũng đã tới rồi, hắn vội vàng nói: “Bệ hạ. thần thì có một ý tường này, không bằng để cho thái tử cũng tham dự quyết định một ít quốc sự, để Thái tử tích lũy thêm một số kinh nghiệm triều chính, vì duy trì sự phồn vinh của đại Đường mà xây dựng một nền tảng vững chắc ban đầu, không biết ý bệ hạ thế nào?”

Lúc Lý Lâm Phổ nói lời này là đang cúi đầu, không có thấy sắc mặt của Lý Long Cơ, nhưng Cao Lực Sĩ bên cạnh lại nhìn thấy một cách rành mạch, trong mắt Lý Long Cơ hiện lên một tia sát khí rất nhỏ, trong lòng hắn rất sốt ruột, tên Lý Lâm Phổ này làm sao lại nhất thời hồ đồ như thế, dám cho thái tử xử lý chính sự, Chẳng lẽ không biết đây là điều tối kỵ của Thánh Thượng sao?

Sát khí trong mắt Lý Long Cơ chợt lóe lên rồi biến mất, hắn mỉm cười nói: “Trẫm cũng từng nghĩ muốn cho thái tử thay trẫm phân ưu, chỉ là trẫm biết sức khỏe của thái tử suy nhược, không thể chịu mệt nhọc được, cho nên trẫm mới không để cập tới việc này, mà để cho hắn nghỉ ngơi hai năm nữa, chăm sóc sức khỏe cho tốt rồi hẳn nói sau.”

“Vâng! Thần tuân chỉ.”

Lý Lâm Phổ âm thầm thở dài một tiếng, xem ra dùng thái tử để đối phó Dương Quốc Trung không phải là việc dễ dàng chút nào.

Lúc này, Lý Long Cơ lại từ trên ngự án lấy ra một quyển tấu chương, cười nói: “Đây là tấu chương của Cao Tiên Chi dâng lên, Khiết Sư quốc của Thổ Hỏa La cấu kết với Thổ Phồn, chặt đứt đường chuyển lương từ Cái Thất Mật đến Tiểu Bột Luật, Cao Tiên Chi muốn đánh Khiết Sư quốc, triệt để tống khứ thế lực của Thổ Phồn ra khỏi Thổ Hỏa La.

vừa lúc Nam Chiếu phản loạn đã dẹp yên, trẫm đã không có nỗi lo về sau nữa, trẫm đã quyết định phê chuẩn việc thỉnh cầu của Cao Tiên Chi, phát binh đánh Thổ Hỏa La, mặt khác, bên Lý Khánh cũng phải thúc giục hắn mau chóng chuẩn bị chiến đấu.”

‘Thần tuân chỉ!”

Lý Lâm Phổ đi rồi, Lý Long Cơ sắc mặt sa sầm ngồi ở trong ngự thư phòng, tên Lý Lâm Phổ này càng lúc càng lớn mật, cả gan dám để xuất cho Thái tử giám quốc, đấu với thái tử đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cuối cùng hắn thay đổi tính tình? uổng phí mình đã một phen kỳ vọng vào hắn, xem ra tên chó này đã già thật rồi, đánh hổ mà còn xem thân huynh đệ, lời này không tồi, vẫn là quốc cừu đáng tin hơn!

Lý Long Cơ nhấc bút lên phê một chữ ‘chuẩn’ trên tấu chương của Cao Tiên Chi, bỗng nhiên, hắn dùng sức một cái, 'Răng rắc!' bút son ở trong tay hắn bẻ thành hai đoạn.

Cao Lực Sĩ sợ đến muốn nhảy dựng lên, hắn một câu cũng không dám nhiều lời, có một số việc hắn có thể khuyên can, nhưng hiện tại thì không thể, hiện tại thì một đốm lừa nho nhỏ cũng có thể làm cho Thánh Thượng dấy lên lửa căm giận ngút trời.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng yêu kiều của Dương Hoa Hoa: “Bệ hạ có ở đây không?”

Trong lòng Cao Lực Sĩ bỗng dưng nhẹ hẳn, nàng ta tới rất đúng lúc, quả thực so với trời hạn gặp mưa còn quý giá hơn nhiều, quả nhiên, tiếng của Dương Hoa Hoa truyền đến, đôi lông mày nhíu lại một cách nghiêm trọng của Lý Long Cơ lập tức hết nhăn, lộ ra một tia vui mừng, Cao Lực Sĩ ngầm hiểu, lập tức chạy ra nói: “Bệ hạ ở đây, phu nhân mời vào.”

Dương Hoa Hoa đi vào như một trận gió, một đôi mắt đào hoa liếc về phía Lý Long Cơ, giọng trách yêu: “Thiếp thân trong nhà không có gạo để nấu rồi, người trong nhà đói đến da mặt xanh xao vàng vọt, thiếp thân trưng mắt đến cầu ngài, nhưng ngài lại chỉ để cho ta một bữa, ngài nói, thiếp thân về sau sẽ làm sao bây giờ?”

Lý Long Cơ vội vàng nhấc tay cười nói: “Ta biết! Ta biết! Không phải mới vừa rồi có mật quý phi ở đó sao? Có chút khó nói ấy mà.”

Dương Hoa Hoa mày liễu nhướng lên, không khỏi hờn giận nói: “Hừ! Trong lòng ngài chỉ có nàng ấy, thế thiếp thân là cái gì?”

Cao Lực Sĩ vội vàng khoát tay, gọi hai viên tiểu hoạn quan hầu hạ bên cạnh ra khỏi thư phòng, hắn cũng lặng lẽ lui ra, khẽ khép cánh cửa lại...

...

Xe ngựa lù lù chạy đi, Lý Lâm Phổ mệt mỏi nằm trong xe, trong đầu đang suy nghĩ đối sách, nhưng cho dù hắn suy nghĩ thế nào, hắn cũng không thể ngăn càn Dương Quốc Trung vào tướng, hôm nay Thánh Thượng thậm chí ngay cả ý thương lượng với hắn cũng không có, phải để bạc hai ba viên tướng quốc, trong số đó chắc chắn có Dương Quốc Trung rồi, làm sao đây?

Để thái tử đối phó Dương Quốc Trung là cách tốt nhất, đế cho hai người này hai bên đều thọ thương, nhưng mình nhắc việc này hình như sẽ động đến đại kỵ của Thánh Thượng.

Lý Lâm Phổ hai mắt nhắm lại, hắn chỉnh lý mạch suy nghĩ của mình lại, lúc trước quyết định làm giãm mâu thuẫn với thái tử dẫn dụ đông cung đối kháng với Dương gia.

có thể nói là sách lược hoàn toàn chính xác, nhưng sức mạnh của Thái tử hình như quá yếu, một vụ án Vi Hoán cỏn con cũng không ứng phó được, nếu như Dương Quốc Trung làm tướng, hắn sẽ lại càng không phải là đối thủ, đột nhiên, trong đầu hắn nhảy ra một người, hắn bất giác đánh vào trán mỉm cười, mình tại sao lại quên hắn đi nhi?

Lúc này, tiểu thư đồng của hắn, ứng Ca Nhi bỗng chỉ ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Tướng quốc mau nhìn xem, là Bùi thượng thư.”

...

Trên đường lớn Xuân Minh, Lễ bộ Thượng thư Bùi Khoan cưỡi một con lừa không nhanh không chậm chạy tới, trên phố lớn người đi kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.

Tướng quốc cưỡi lừa qua đường, đây vốn dĩ là một cảnh tượng của Trường An, trăm năm nay, danh tướng các đời của Đại Đường ai cũng vậy, một là có thể tìm hiếu nhân sinh, hai là có thể tô rõ bàn sắc phong lưu Đại Đường, nhưng đến đời Lý Lâm Phổ, cảnh tượng đặc biệt tướng quốc cưỡi lừa qua đường đã biến mất, mà thay thế bởi việc gia tăng hộ vệ nghiêm ngặt.

Hôm nay Bùi Khoan sửa đi quy củ xấu, cưỡi trên lưng một con lừa nhỏ, mặc một bộ áo rộng mũ cao màu huyền, dọc đường khoan thai cưỡi đi, chốc chốc lại có người đi đường gập người hành lễ với hắn, hắn cũng mỉm cười đáp lễ.

Lúc này, phía sau hắn truyền lại một tràng tiếng vó ngựa kịch liệt, lập tức tiếng bánh xe của xe ngựa cọt kẹt một tiếng, một cỗ xe ngựa ngừng bên cạnh hắn.

“Bùi thượng thư, thật là có nhã hứng a!”

Trước cửa sổ xe xuất hiện nụ cười đặc trưng của Lý Lâm Phổ, Bùi Khoan tuy rằng quan hệ ác liệt với Lý Lâm Phổ. nhưng ở trên đường lớn. hắn lại không muốn làm mất thán phận, bèn dừng lừa nhỏ lại hỏi: “Tướng quốc có phải là từ Hưng Khánh cung đi qua không?”

Lý Lâm Phổ thở dài một tiếng nói: “Không sai, ta là từ Hưng Khánh cung mà đến, ta khuyên Thánh Thượng đừng tiếp nhận sự giảng hòa của Nam Chiếu, phải tận dụng cơ hội một trận dẹp yên Nam Chiếu ngay, triệu để giải quyết sự lớn mạnh thế lực của nam Chiều.”

Trong lòng Bùi Khoan cũng đang nghĩ đến việc này, hắn tuy là chính địch của Lý Lâm Phổ, nhưng trên sự vụ Nam Chiếu hắn lại đồng nhất ý kiến với Lý Lâm Phổ, tuyệt không thể bỏ qua Nam Chiếu dễ dàng, hắn vội vàng hỏi: “Vậy ý của Thánh Thượng nói thế nào?”

“Thánh Thượng đã tiếp nhận lời để nghị của Dương Quốc Trung, cho phép giảng hòa với Nam Chiếu, Ài! Hậu hoạn không ngừng, tất sinh loạn về sau!”

Lý Lâm Phổ thở dài một tiếng lại nói: “Lần này Dương Quốc Trung tiến công Nam Chiếu, điểm đáng ngờ rất nhiều, ý ta là phái Ngự sử đi kiểm tra, nhưng bị Thánh Thượng giáo huấn một trận.”

Nói đến đây, hắn liếc xéo Bùi Khoan một cái, cười nói: “Ta muốn triệu tập thêm mấy vị tướng quốc cùng nhau khuyên thêm Thánh Thượng, không biết Bùi thượng thư nghĩ sao?”

Bùi Khoan cười xòa nói: “Nếu Lý tướng quốc chịu khơi mào trước, ta sẽ theo!”

Lý Lâm Phổ chẳng qua là muốn kéo Bùi Khoan xuống nước một thể, để Bùi Khoan đi khuyên Thánh Thượng thêm, hắn làm sao có thể tiếp tục khơi mào chọc tức Thánh Thượng nữa, hắn thấy Bùi Khoan nhìn thấu tâm tư của mình, bất giác cười khan một tiếng nói: “Việc này chắc là có khuyên tiếp thì cũng không ích gì, Thánh Thượng quyết tâm đã hạ, ài!”

Bùi Khoan lại chắp tay nói: “Lý tướng quốc là nhìn người không nhìn việc, dĩ nhiên bị Thánh Thượng giáo huấn, ta cũng đi khuyên Thánh Thượng, là nhìn việc không nhìn người, đây mới là đạo làm thần, tướng quốc, ta cáo từ trước đây.”

Nói xong, hắn xoay đầu con lừa nhỏ lại, đi về hướng Hưng Khánh Cung, Lý Lâm Phổ mãi nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất, lúc này mới hừ mạnh lên một tiếng, ra lệnh với thị vệ quan: “Lập tức phái người đưa thư của ta đi Bắc Đình!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.